Trúc mã vừa ngọt ngào vừa mặn mà - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc mã vừa ngọt ngào vừa mặn mà

Tác giả: Mộc Kim An

Dịch: Vivi

Chương 4:             Áo ngủ con thỏ


Mặc dù chỉ ngủ nửa tiếng, nhưng Đường Hạnh vẫn tràn đầy năng lượng. Lại thêm lấy được tiền tiêu vặt, trên đường đi học cứ ngân nga mãi, phơi phới vô cùng.
Tiết tiếng Anh buổi chiều, Đường Hạnh xui xẻo, lại bị giáo viên tiếng Anh gọi lên bảng.
Nhưng may thay, những từ mà giáo viên tiếng Anh đưa ra, cô đều nhớ, cô cũng là người duy nhất lên bảng viết chính xác tất cả từ.
Hết tiết, Đường Hạnh không khỏi phàn nàn: "Sao hôm nay tớ xui xẻo thế nhỉ, tiết đọc buổi sáng thì kiểm tra ngẫu nhiên bài đọc, tiết tiếng Anh thì lên bảng viết từ, đừng nói tiết toán lại phải lên bảng nữa đấy chứ."
Đỗ Tiểu Lê vỗ vai cô, an ủi: "Tớ cảm thấy cậu vẫn đừng nên nói gì cả, cẩn thận tiết toán sẽ gọi cậu lên bảng thật đó."
Lời nói trở thành hiện thực.
Tiết Toán, sau khi giảng xong bài học của ngày hôm nay, giáo viên Toán quyết định gọi người lên bảng làm bài.
"Buổi sáng thầy đã ra bài tập, bây giờ thầy gọi vài bạn lên làm nhé." Giáo viên Toán ngẩng đầu lên, nhìn cả lớp.
Đột nhiên, cả lớp im phăng phắc. Gần như tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn giáo viên Toán. Sợ nhìn sẽ bị gọi lên làm bài.
"Lý Tuyết, bài đầu tiên." Giáo viên Toán bắt đầu điểm danh.
"......"
"......"
Đường Hạnh cũng ở bên dưới im lặng cầu nguyện, hy vọng giáo viên Toán đừng gọi mình.
"Đường Hạnh, bài số 4."
"......" Thật là sợ cái gì thì đến cái đấy.
Cô buồn bã nhìn Đỗ Tiểu Lê, sau đó cầm sách đi lên.
Vừa khéo bài này là bài buổi trưa Đường Hạnh hỏi Trình Liễm, bởi vì đã làm xong trước, nên khi lên bảng làm cũng đơn giản rất nhiều.
Viết xong bước cuối cùng, Đường Hạnh xem lại một lượt từ đầu đến cuối, rồi mới đi xuống.
Cô quay đầu lại, ánh mắt đúng lúc chạm với Trình Liễm ở hàng cuối, thấy cậu gật đầu với mình, trong lòng Đường Hạnh cũng nắm chắc.

Quả nhiên, khi giảng bài toán của Đường Hạnh giáo viên Toán cũng khen ngợi cách giải của cô, nói cô có tiến bộ.

Đường Hạnh nở nụ cười thẹn thùng.
Hết tiết, Đường Hạnh liệt ở trên bàn, "Sao hôm nay tớ xúi quẩy dữ vậy."
"Được giáo viên bộ môn ân sủng, cậu rất tuyệt vời." Đỗ Tiểu Lê vỗ tay cười trên nỗi đau của cô.
Đường Hạnh trừng mắt nhìn cô ấy, "Dẹp cậu đi."
***

Trình Liễm ăn cơm ở nhà Đường Hạnh bốn ngày, thì bố mẹ Trình cuối cùng cũng trở về.

Ngày đó đúng lúc là thứ bảy, cả trường được nghỉ.
Đường Hạnh vứt rác xong, vừa khéo đụng phải nhà họ Trình đang mở cửa.
"Tiểu Hạnh à, mau vào đây." Mẹ Trình nhiệt tình kéo Đường Hạnh vào nhà.
"Chào dì Lâm." Đường Hạnh vào cửa, lại hỏi: "Chú chưa về sao ạ?"
"Chú ấy đi công ty rồi, dì về trước." Mẹ Trình kéo Đường Hạnh đi đến phòng khách.
Lúc này, Trình Liễm đang thối mặt ngồi ở đó.
"Cậu làm sao đấy?" Đường Hạnh đi qua hỏi.
Trình Liễm còn chưa trả lời, thì mẹ Trình liếc nhìn rồi cười nói: "Nó ấy à, dì mang quà về cho nó nó không thích thì thôi đi, còn bày sắc mặt ra với dì."
"Lúc mẹ chọn quà mẹ có từng suy nghĩ con là con trai mẹ không?" Trình Liễm
Mẹ Trình ung dung gật đầu, "Đương nhiên là có suy nghĩ rồi, nếu không sao mẹ mua."
Đường Hạnh mơ hồ, "Quà gì?"
"Dì mua cho nó một bộ đồ ngủ, con xem." Mẹ Trình lấy đồ ngủ ra hào hứng đưa cho Đường Hạnh xem.
Đường Hạnh nhìn chăm chú, là một bộ đồ ngủ màu xanh da trời, có họa tiết là hình thỏ trắng, trông rất đáng yêu.
Chỉ có điều họa tiết này dường như hợp với con gái hơn, hèn gì Trình Liễm không vui.
"Rất đẹp." Đường Hạnh nín cười, cho câu trả lời.
Trình Liễm vừa nghe thấy lời này, ánh mắt như dao nhìn về phía Đường Hạnh, cô vội tránh đi, cố nén cười.
Mẹ Trình hài lòng nở nụ cười, "Tiểu Hạnh cũng cảm thấy đẹp, con còn kén chọn cái gì. Mẹ khó khăn lắm mới mua cho con, thậm chí còn chạy quanh mấy cửa hàng nữa đấy."
"Con không muốn." Trình Liễm từ chối không hề suy nghĩ, "Ga giường con đã nghe lời mẹ đổi thành hoạ tiết màu hồng, bây giờ còn thêm đồ ngủ......Mẹ bảo con sau này làm sao mà gặp người."
Mẹ Trình lộ vẻ đau lòng, "Con thật không hiểu tấm lòng của người làm mẹ."
"Người làm mẹ chính là bảo con trai mình mặc đồ kiểu này sao?" Trình Liễm nói thẳng.
Mẹ Trình hừ hừ, bà vứt đồ ngủ lên bàn trà, "Con không mặc thì thôi, thiệt cho mẹ còn lựa lâu như vậy."
Thấy mẹ Trình không ép cậu mặc nữa, trong lòng Trình Liễm cũng thở phào.
Mẹ Trình bước ra khỏi đau thương rất nhanh, bà lại lấy ra một túi giấy, "Tiểu Hạnh, lần này dì đi công tác cũng mua quà cho con."
Đường Hạnh ngạc nhiên, "Con cũng có phần ạ?"
"Tiểu Liễm ăn miễn phí ở nhà con bốn ngày, không có quà cho con cũng không được mà." Mẹ Trình cười nói.
Đường Hạnh cũng hơi mong đợi, lúc trước mẹ Trình đi công tác cũng sẽ thường mang ít quà về cho cô, lần này cũng không ngoại lệ.
Mẹ Trình lấy ra khỏi túi giấy một bộ đồ ngủ màu hồng, vẫn là họa tiết trỏ trắng, rất giống với bộ của Trình Liễm vừa rồi, "Có đẹp không, dì cảm thấy rất hợp với con."
"Wow! Đẹp quá!" Đường Hạnh nhận lấy, vui vẻ khen ngợi.
Mẹ Trình mặt mày rạng rỡ nói: "Vẫn là Tiểu Hạnh ngoan." Sau đó lạnh lùng nhìn Trình Liễm.
"Cảm ơn dì Lâm." Đường Hạnh nói cảm ơn.
"Đúng rồi, đây là đặc sản ở nơi đó dì biếu bố mẹ con, con mang về nhé." Mẹ Trình nói.
Đường Hạnh không dám nhận, vừa đồ ngủ, vừa đặc sản địa phương, cô cũng ngại.
Thấy cô phân vân, mẹ Trình trực tiếp nhét đồ vào trong tay Đường Hạnh, "Không nhận thì xem như người ngoài rồi, con nói với bố mẹ con, đã chăm sóc Tiểu Liễm bốn ngày, chú dì cũng nên cảm ơn."
Đường Hạnh gật đầu, "Vậy con về hỏi bố mẹ con ạ."
"Cầm lấy rồi hẵng đi."
Không thể từ chối, nên Đường Hạnh xách đồ chào tạm biệt.
Đường Hạnh rời đi, mẹ Trình tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, tiện tay dọn bàn trà.
Trình Liễm đứng dậy, tùy ý cầm đồ ngủ trên bàn lên, chuẩn bị về phòng.
"Con làm gì đấy?" Mẹ Trình nghi ngờ nhìn cậu.
Rõ ràng vừa rồi thái độ kiên quyết, sao bây giờ lại cầm đồ đi.
Trình Liễm rũ mắt, "Không phải mua cho con sao? Con đem về phòng."
"Không phải con không thích sao?" Mẹ Trình ngạc nhiên hỏi.
Trình Liễm mím môi: "Là không thích, nhưng mà mẹ đã mua rồi, con nhận trước, cất vào tủ."
Mẹ Trình nhìn cậu với ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, "Sao bỗng nhiên đổi tính vậy?"
Ánh mắt Trình Liễm né tránh, "Con về phòng học bài đây." Sau đó cầm đồ ngủ đi về phòng.
Nhìn bóng lưng biến mất của Trình Liễm, mẹ Trình lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này, đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?"
***

Đường Hạnh xách đồ về, giải thích với mẹ Đường một hồi, mẹ Đường mới nhận.
Hai nhà đã quen nhau gần mười năm, quan hệ luôn rất tốt đẹp, có qua có lại cũng là chuyện bình thường. Đến ngày tết cũng sẽ thường cùng nhau ăn cơm, vô cùng hòa thuận.
Gần tối, Đường Hạnh nhận mệnh lệnh của mẹ Đường, xuống siêu thị dưới nhà mua cho bà một chai rượu gia vị.
Vừa ra khỏi cổng đúng lúc gặp phải Trình Liễm đang xách túi rác, chỉ là phần này nhiều hơn và cũng nặng hơn túi rác Đường Hạnh ném hôm nay.
"Cần tôi giúp không?" Đường Hạnh nhìn vội hỏi.
Trình Liễm mỗi bàn tay hai túi rác, mặc dù rất nhiều, nhưng cậu vẫn từ chối, "Không cần."
Đường Hạnh đưa tay giành túi rác trên tay cậu, "Khách sáo với tôi cái gì."
Trình Liễm bất đắc dĩ nhìn cô, "Cậu ra ngoài làm gì?"
Đường Hạnh đi ở phía trước, không quay đầu lại, trực tiếp nói: "Trong nhà hết rượu gia vị, tôi đi mua."
Hai người xuống lầu vứt rác, Trình Liễm gọi Đường Hạnh lại: "Sau này chắc sẽ không có ai đến làm phiền cậu nữa đâu."
"Ý gì?" Mới đầu, Đường Hạnh còn chưa nghe rõ.
"Bị người ta chặn đường ấy." Trình Liễm ngước mắt trả lời.
Đường Hạnh bừng tỉnh, hèn gì hai hôm nay không có ai tìm cô cả. Phải biết là trước đây cô đi vệ sinh, sẽ thường gặp nữ sinh chặn đường cô. Mặc dù bị cô phản kích lại, nhưng vẫn có phiền toái.
Hai hôm nay không có ai làm phiền cô, thực sự cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Cậu nói với người ta thế nào đấy?" Đường Hạnh có chút tò mò.
Trình Liễm cong môi trả lời: "Cái này cậu không cần quan tâm, dù sao sau này cũng sẽ không có ai làm phiền cậu."
Vốn cậu cho rằng những cô gái kia có dữ thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm gì Đường Hạnh. Cho đến hai ngày trước có bạn học nói với cậu, ngày đó sau khi cậu đi Đường Hạnh bị người ta chặn trên đường, suýt nữa còn bị đánh.
Tìm được những cô gái đó, Trình Liễm trực tiếp buông lời hung dữ, thậm chí còn bảo họ nói với những cô gái khác rằng, đừng đi tìm Đường Hạnh, bằng không đừng trách cậu không khách sáo.
"Rất tốt đấy." Đường Hạnh tự nhiên cũng vui vẻ, "Tôi đi siêu thị đây, bye bye."
Đường Hạnh vẫy tay, chạy tọt vào trong siêu thị đối diện. Đến khi cô cầm rượu gia vị đi ra, thấy Trình Liễm vẫn còn đứng yên tại chỗ, ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu không đi?"
"Đợi cậu."
Bỏ lại câu nói này, Trình Liễm lên lầu trước, Đường Hạnh đi theo phía sau.
Ngay cầu thang, Trình Liễm lên tiếng hỏi: "Đồ ngủ mẹ tôi tặng cho cậu, cậu rất thích à?"
"Thích chứ." Đường Hạnh gật mạnh đầu, "Tôi cảm thấy rất đẹp, hơn nữa sờ vào cũng rất thoải mái."
"Ờ."
Đường Hạnh nhìn bóng lưng cậu, cân nhắc nói: "Thực ra bộ kia của cậu cũng rất đẹp. Mặc dù họa tiết không hợp với cậu lắm, nhưng cậu không cảm thấy so với họa tiết hoa nhí màu hồng, bộ đồ ngủ đó tốt hơn nhiều à?"
Trình Liễm cảm thấy đau đầu, bởi vì mẹ cậu và Đường Hạnh, mà trong phòng cậu có quá nhiều thứ không phù hợp với thẩm mỹ của cậu, nhưng cậu vẫn không thể đổi.
Ga giường họa tiết hoa nhí màu hồng, rèm cửa hình gấu trúc, bây giờ còn thêm đồ ngủ thỏ trắng nữa......
"Dì Lâm đã chọn rất lâu, cậu không nên phụ tấm lòng của dì ấy được." Đường Hạnh nói tiếp.
"Ừ, tôi biết rồi."
Đường Hạnh vui vẻ hỏi: "Cậu quyết định mặc à?"
Trình Liễm dừng bước chân quay đầu nhìn cậu: "Vì sao cậu lại vui đến vậy?"

Đường Hạnh mím chặt môi, lắc đầu, "Bởi vì dì Lâm sẽ vui."

Cô chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết, cô muốn đợi sau khi cậu mặc bộ đồ đó, sẽ dùng điện thoại của mẹ cô chụp vài tấm ảnh, sau đó uy hiếp cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mai #trúc