a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







1.


"Danielle, chị thích màu gì nhất?"

Vanessa hỏi tôi, em ngả đầu vào tấm ván cùn mà cả hai bọn tôi đang tựa lưng rồi nhìn một cách mông lung tới đám trẻ phía trước mặt. Tôi nhả miếng xốp trắng mịn trong miệng ra và đặt cổ tay lên đầu gối, nghĩ thế nào lại bất giác thở dài.

Lồng ngực tôi phồng lên đều đặn, nhưng cứ như thể nó cảm nhận được áp lực từ em khi em có vẻ vẫn chờ đợi một lời hồi đáp thỏa đáng vang ra từ cổ họng tôi. Tôi không trả lời, không phải vì câu hỏi của em hết sức là dở hơi tính đến trong tình cảnh hiện tại này đi, chỉ là tôi, không có câu trả lời cho chính bản thân mình. Và việc tôi làm chính là bắt chước em đờ đẫn giương mắt lên những cái bóng đen thấp tẹt đang vật lộn lẫn nhau trong nguồn sáng leo lắt của mặt trời. Lũ trẻ đó tính đến giờ cũng đã gần một ngày đêm mà chẳng chịu ngậm mồm vào, và tôi tự hỏi rằng nơi đâu lại cấp cho chúng nó nhiều sức lực để gào khóc trong khoảng thời gian dài đặc ra như thế.

Trừ tôi và Vanessa ra, thì bọn nó đều là những kẻ ồn ào, hèn hạ với cái mồm phiền phức đến đau đầu. Trong khi tôi khoan khoái khép mi để lắng nghe tiếng rù rì giòn rụm phát ra từ khối động cơ xe khuất phía sau gáy và tận hưởng cảm giác như bay trên không trung mỗi khi bánh của chiếc tải xe van vô tình cụng phải một gò đất cứng hay trũng xuống một hố lún sâu, thì chúng nó lại húc người vào thành xe, cào xé, đập phá mọi thứ được quẳng bừa ở gần. Tự dưng tôi thấy buồn cười kinh khủng. Rõ là trẻ con thì biết cái quái gì, nhưng tôi chưa từng nghĩ trẻ con quanh khu tôi ở lại ngốc xít đến vậy khi cố gắng bòn rút sức lực của mình bằng cách xả tuyến lệ thành một dòng sông và làm những cái trò hề sáo rỗng quái đản chỉ để tí nữa lại nằm bẹp dí dưới mặt sàn, bất động.

Một âm thanh như sắt với gạch đập mạnh vào nhau vang lên và thằng bé áo kẻ ngã bịch xuống sàn, trán nó bắt đầu ứa máu, thấm lên sàn cái màu đỏ ngọt lịm. Những đứa trẻ khác vội bịt đôi bàn tay đầy đặn thịt của chúng vào mũi mình, tôi nhìn từng người một bước những bước chân run rẩy tránh xa khỏi thân thể tanh tưởi phía dưới mà chỉ biết lắc đầu. Sao mà huy hoàng quá, tôi cảm thán, cái cách thằng oắt đấy lăn ra bất tỉnh nhân sự trông mỹ lệ như viễn cảnh hy sinh chỉ có thể bắt gặp ở trong phim ảnh thôi ấy.

Bảo mà có sai đi chữ nào đâu?

Tên đàn ông cao lớn quay trở lại buồng lái sau khi ném thanh kim loại sang hướng cửa trái và thở hồng hộc, tôi đoán đó hẳn là một cây gậy sắt tầm 3 thước. Lũ trẻ thấy thế chắc sốc đến cứng họng mà chẳng thấy gào lên nữa, chỉ có thoang thoảng vài tiếng tu tu được ngắt quãng bởi đợt nấc nảy lên liên hoàn. Tôi đảo mắt một vòng và quay sang Vanessa. Em vẫn điềm nhiên nhìn một trận vừa diễn ra như đi xem xiếc, đôi mắt em xanh biếc và ngây dại, sáng lấp lánh trong góc tối thùng xe.

Đợi cho tất cả ắng đi, em chập choạng mở lời

"Nếu như là em, thì em rất thích màu xanh dương. Bởi nó mang lại cho em cảm giác như được đằm mình trong vòng tay thủy thần, được là một chú cá năng động bơi lội không có điểm dừng, được tự do chơi đùa cùng rặng san hô, uốn lượn trong dòng nước sáng biếc, và gợi lên một sự thoải mái, dễ chịu, thư giãn mà chẳng thể tìm được ở nơi nào khác."

Vanessa thì thầm, âm thanh của em âu yếm xoa lên bầu không khí, và xoa lên cả tai tôi. Em chớp mắt, thường chớp rất chậm, chậm như không bao giờ muốn thế giới này bị che lấp đi sau đôi mi của mình, như là đang chiêm ngưỡng từng sinh linh trên cõi trần này hô hấp với cuộc sống, bất kể rằng thực tại nó khốc liệt ra sao hay hoàn cảnh xung quanh đâm chỉa em đớn đau thế nào. Và, em vẫn sống ổn định giữa dòng chảy loạn lạc xối vào người, sống cuộc đời của một mầm cây non.

"Ngớ ngẩn. Kể cả có là cái cây hay con cá thì em cũng chẳng thể nào bảo vệ bản thân khỏi bị cái hàm xã hội nhai nát bét đâu Vanessa."

Tôi uể oải lên tiếng và nhặt miếng xốp nằm trơ trọi dưới sàn ban nãy giơ lên trước mặt, em đánh mắt sang thứ tả tơi màu trắng kẹp giữa hai ngón tay tôi, đầu em nghiêng sang vai, rồi em nhổm người dậy vươn tới chộp lấy nó vào lòng bàn tay trong khi tôi vẫn chăm chăm lên những đốt ngón tay trống rỗng của mình. Một mùi hương như cam Bergamot tỏa ra từ mái tóc bạch kim óng mượt của em, chảy xuống khoang mũi tôi và đọng lại thành trái bạc mát lạnh trong buồng phổi.

Vanessa dán lên miếng xốp một ánh nhìn sâu sa và đong đầy suy tư, sau một khoảng em lại chọn bỏ vào cái miệng nhỏ xíu của em và tập nhai nhóp nhép như hành động tôi làm hồi nãy. Trông em như một chú mèo Mỹ lông ngắn ấy, tôi thề. Nếu như không xét về ngoại hình mà đi sâu hơn, em có lẽ thuộc tuýp trầm tư mà lại pha chút hóm hỉnh; em có quan niệm lạc quan mà chắc chắn vượt xa sức tưởng tượng của nền nhân loại với tư tưởng hướng thiện phe sáng; và em đặc biệt mang trong mình hương thơm vừa thanh nhẹ vừa huyền bí của thiên nhiên nước Ý mà tôi nghĩ là sẽ không bao giờ có cơ hội cho khứu giác mình nếm thử.

Tôi quay sang nhìn em mà chau mày. Em cứ một thân ung dung yêu đời thế thôi, há chi cái chết ngước lên em cũng phải sục sôi vì lầm tưởng mình đang bị khiêu khích. Còn tôi, tôi chỉ thấy bất ngờ, cộng thêm đôi chút khó hiểu. Thực sự thì em lạc quan quá, như thể việc bị tóm sang cho chợ đen nước ngoài đang xảy đến với đám trẻ ở trên xe tải van đây, bao gồm cả bọn tôi, đối với em chỉ là một chuyến du lịch mỗi kì nghỉ hè. Tôi có nghĩ rằng, hay em từng chịu những khổ đau còn hơn cả vậy nên giờ tuyến cảm xúc của em mài mòn đi rồi?

Nhưng em sáng sủa và lành lặn thế kia cơ mà, làm gì có chuyện em đã phải trải qua một chặng quá khứ tối đen như hũ nút với những cuộc cãi vã váng óc của mấy đấng sinh thành với nhau hay là bị bạo hành, dè bỉu, khinh thường, bắt nạt gì? Đối diện với đôi mắt ngọc biếc ấy của em, tôi còn cảm thấy bản thân như được hồi sinh, được ném trở lại đời bởi một cánh tay đúc lên từ sức sống căng tràn, bởi vì chúng quá đỗi tích cực, chói rọi và lung linh, như tinh thể trong trắng, như pha lê đáy biển.

Chứ đâu như tôi, mọc lên trên trái đất như một cây nấm héo tàn và chịu bị người đời chà đạp cho be bét?

"Em biết không Vanessa, chị cực kì ghét cái cách mà em luôn nhìn cuộc đời này qua tròng kính ngũ sắc, luôn trưng ra một biểu cảm điềm tĩnh đến phát cáu trong khi cái lũ bát nháo kia thì cứ tung hoành với giọng ca khóc lóc trời đánh của chúng nó và đẩy mấy kẻ buôn trẻ kia xuống vách núi của sức chịu đựng eo hẹp. Và đôi lúc chị tự hỏi rằng làm sao một mặt trời như em có thể tỏa sáng trong tình cảnh éo le đến ngạt thở như vầy được."

Tôi trề môi và thở một hơi dài, trước khi cái chớp mắt trong vô thức lại đưa khuôn mặt em phóng đại dưới hai võng mạc tôi. Em mỉm cười khe khẽ, một nụ cười chỉ sượt qua và nhấc nhẹ hai khóe môi em lên, nhưng tôi dường như thấy được một cái gì đó vừa đâm xuyên qua da và đánh lên trái tim lạnh ngắt của tôi.

"Thì chị cũng vậy thôi, Danielle. Chẳng phải chị vẫn ngồi đây với vẻ mặt không một chút cảm xúc nào và trò chuyện với em hay sao?" 

Vanessa nói bằng chất giọng lau láu do vẫn còn nhai miếng xốp trong miệng mặc cho nó đã biến dạng thành tơ, và em nhìn tôi với đôi mắt màu xanh ngập nắng được giấu chút đuôi dưới mi mắt. Tôi bất giác nuốt khan, chưa một lần nào tôi nghĩ em lại để ý đến tôi như vậy dù đó là biểu hiện mà ai cũng có thể thấy.

"Không, Vanessa, chị không giống em là bao đâu. Chị không sắm cho mình nổi một chiếc kính để đơn giản hóa mọi thứ bằng sắc hồng ngọt ngào hay sở hữu đôi mắt chói chang sự sống như em. Chị chỉ bình tĩnh vì chị cảm thấy điều này rất bình thường thôi." Tôi đáp lại em với một cái chạm đầu suông, và tôi cảm nhận được ánh mắt mà em dành cho tôi bắt đầu nhòe đi thành một sắc xanh có phần mờ ảo.

Em lập tức nhổ miếng xốp nhạt toẹt ấy ra và quay hẳn đầu sang, đặt bàn tay trắng nõn nà của mình lên đầu gối tôi và trầm hẳn đi một quãng.


"Danielle, chị... có ổn không vậy?"


Tôi giật mình khi tông giọng của em thay đổi rõ rệt như vọng lại từ đáy biển khơi và nhịp nhàng thông vào não tôi, ẩn ước kì lạ, cuộn lên trong tôi một cỗ xúc cảm rạo rực như lửa đốt. Ừ thì tôi biết, em hỏi tôi có ổn không hẳn là vì tôi lại đi cho rằng việc bị bắt cóc là điều bình thường, nhưng với tôi, nó bình thường thật. Nhưng đôi mắt em, chúng đang xoay vòng một cách không cần thiết muốn kéo tôi chết ngụp trong đó, và tôi thì sợ đối diện với chúng đặc biệt là lúc này.

Vậy nên tôi gượng gạo quay mặt đi hướng khác, kèm theo một ý cười đầy sạn


"Không hẳn đâu, em ạ. Không phải chị, mà là chúng ta. Cả hai chúng ta đều không ổn."


Vanessa giữ nguyên cái nhìn lên góc hàm sắc lẹm của tôi, rồi bất chợt thu người, em dựa cằm xuống đầu gối mình và thở nhẹ. Tôi cảm giác như em đang dùng những ngón tay mảnh khảnh ấy để vẽ lên đùi tôi mấy cái hình thù quái dị mà em có thể vẽ, và rồi ngay sau đó em đón xuống phổi một hơi thật sâu, bao gồm cụm không khí bí bách của xe và mùi sợ hãi của đám trẻ đang bịt tai rúc tận vào một góc để khóc.

"Em nghĩ là bản thân em biết chị thích màu nào rồi."  Vanessa thốt ra một câu, và đôi môi hồng hào của em trông như chả có một chuyển động gì để nhào nặn nên chữ cái của câu nói ấy. Chỉ đơn thuần là im ắng, cứ như người vừa nói cái phỏng đoán ấy chẳng phải là em mà là tôi đang độc thoại với chính mình. Tôi gật đầu đại diện cho một lời đáp lại, vì tôi biết, nếu mà cất tiếng bây giờ thì giọng của tôi sẽ run lên bần bật và mất bình tĩnh đến xấu hổ.


"Danielle, chị, có vẻ rất phù hợp với màu xanh dương.

Nhưng không phải cái xanh giống với của em, đó là một màu xanh dương thật sự chị đã độc chiếm cho riêng mình."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net