Chương 21: Nhóc kích động cái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng yên tĩnh, tiếng viết lách cách vô cùng vui tai, thỉnh thoảng còn có tiếng lật trang giấy, sau khi chép xong câu trả lời cuối cùng, Điền Chính Quốc có chút yếu ớt đặt bút xuống, trong mắt hiện lên một tia tức giận, sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu lấy đề thi mới ra khỏi ngăn kéo.

Âm thanh từ cửa sổ khiến bàn tay đang viết của Điền Chính Quốc run lên, cây bút đen vẽ một vết chói lóa trên bề mặt cuộn giấy sạch sẽ.

Mở rèm cửa ra, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy Kim Thái Hanh, thiếu niên đầu tóc rối bù, vì thời tiết nóng nực mà mồ hôi túa ra hai bên thái dương.

Kim Thái Hanh chỉ cửa ra hiệu mở cho hắn đi vào, Điền Chính Quốc ngồi trên ghế xoay người, cửa ban công mở ra, Kim Thái Hanh thổi một thân nhiệt khí đi vào.

"Làm sao vậy Thái Hanh?" Điền Chính Quốc dò hỏi.

Tuy nhiên, Kim Thái Hanh cũng không để ý đến câu hỏi của cậu, trong mắt toàn là đôi chân trắng và cân đối của Điền Chính Quốc, chân thịt trắng nõn, chúng được che bởi chiếc quần đùi khi Điền Chính Quốc đứng dậy.

"Kim Thái Hanh?"


Ý thức được mình hớ hênh, Kim Thái Hanh cho khan hai tiếng, như muốn che đậy, sau đó đem đồ vật trong tay giao cho cậu.

Bàn tay của Kim Thái Hanh rất lớn, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, lúc này trong lòng bàn tay của hắn có hai viên kẹo bơ cứng lặng lẽ nằm, chúng chỉ là kẹo bơ cứng thỏ trắng bình thường, ở trong tay Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại cảm thấy như vật gì quý giá vô cùng.

Thấy người vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình không nhúc nhích, Kim Thái Hanh rút tay lấy ra một viên mở ra, đưa viên kẹo màu trắng sữa đưa tới bên môi Điền Chính Quốc, nói ít làm nhiều, "Ăn!"

Rõ ràng đã đánh răng rồi, nhìn bàn tay trước mắt Điền Chính Quốc như là đã chịu mê hoặc, hơi hơi ngẩng đầu há miệng nuốt kẹo.

Bàn tay đang buông thõng một bên của Kim Thái Hanh hơi cong lên, đầu lưỡi mềm mại hồng hào khi há miệng lặp đi lặp lại trong đầu hắn, thật là điên rồi, thật là điên rồi, Kim Thái Hanh nghĩ thầm.

Số kẹo còn lại Kim Thái Hanh vứt bừa bãi trên bàn, để lại một câu "trả lại kẹo của hai ngày trước." rồi đi ra ngoài..


Điền Chính Quốc thực sự không hiểu được Kim Thái Hanh, lúc trước tình cảnh trầm mặc ở nhà hắn kia khiến Điền Chính Quốc cảm thấy như không có gì che chắn cả, đuổi cậu ra ngoài một cách khó hiểu, giờ lại không thể hiểu được tới đưa kẹo cho cậu.

Ngồi xuống xoay người trên ghế, nhặt viên kẹo bơ cứng ngẫu nhiên bị văng tung tung trên bàn, ngón tay vặn nhẹ, hương sữa trong miệng bùng nổ lan tỏa cả khoang miệng, đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo. để đổi bên.

Kẹo bị lột vỏ ra trong tay, Điền Chính Quốc nhéo nhéo nhét vào miệng, nhìn đồng hồ báo thức, cất đề thi làm sai vào cặp sách, lại lấy ra một cuốn sách khác từ trong cặp, đem vỏ kẹo đã được làm phẳng và ấn vào các trang.

Trước khi đi ngủ, Điền Chính Quốc vô tình mở rèm cửa nhìn sang phòng bên cạnh, ánh trăng mờ ảo, bóng cây lốm đốm, trên ban công đối diện, chàng trai cao lớn khoanh tay trên lan can, tay cầm một đồ uống không xác định trong tay của mình.

Đột nhiên nhìn nhau chằm chằm khiến tim Điền Chính Quốc đập lệch một nhịp, chỉ thấy thiếu niên đối diện giơ cánh tay lên cách không từ trên không trung cụng ly với cậu, trên mặt mang theo tươi cười không kềm chế được, ngửa đầu uống một ngụm liền quay đầu trở về phòng.

Sáng sớm Thư Nhã có chút kinh ngạc nhìn Kim Thái Hanh đứng lặng ở trước cửa nhà mình, trên mặt treo nụ cười khéo léo.

"Hanh Hanh?"

"Chào buổi sáng cô ạ, con cùng Chính Quốc hẹn cùng nhau đi học." Giọng nói Kim Thái Hanh thoải mái trong trẻo, đứng ở trước cửa cùng Thư Nhã chào hỏi.

Nghe vậy Điền Chính Quốc đi xuống lầu dừng một chút, đôi mắt buồn ngủ của đột nhiên thanh tỉnh.

Hình như là có chuyện như vậy!

Điền Chính Quốc xoay người đi lên lầu, đêm qua nhìn Kim Thái Hanh về phòng, rất nhanh liền nhận được tin đối phương hẹn đi học, Điền Chính Quốc vốn là đối với việc đi xe đạp có hứng thú không giải thích được, liền không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Cầm cặp sách đi xuống lầu, Thư Nhã liền tiếp đón Điền Chính Quốc ăn sáng, cậu đứng đó có chút do dự, Thư Nhã biết tính tình của con trai mình. bé con nhà cô ngày thường an phận, thậm chí biểu tình cũng chưa được mấy cái, nhưng hiện nay đều là vẻ kích động thậm chí có chút tâm trạng khẩn trương liền biết đứa nhỏ này khẳng định phải có chuyện gì vui rồi.

Bỏ bữa sáng tuyệt đối không tốt, Điền Chính Quốc vốn chậm chạp lại ăn nhanh nhanh chút, điều này khiến Thư Nhã phải chú ý xem điều gì có thể khiến cậu út vốn không có hứng thú với bất cứ thứ gì lại hứng thú như vậy.

Kim Thái Hanh ngồi phòng khách chờ, Điền Chính Quốc sau khi ăn xong liền chạy tới kêu hắn, thay giày rồi chào tạm biệt với Thư Nhã sau đó đi theo Kim Thái Hanh lên xe đạp.

Thấy vẻ mặt hưng phấn của đứa trẻ, Kim Thái Hanh còn có chút mới lạ, "Tôi đạp chứ có phải nhóc đạp đâu sao lại kích động như vậy?"

Điền Chính Quốc vẫn là bị Kim Thái Hanh dùng một cánh tay vớt lên thanh ngang, nghe Kim Thái Hanh nói đôi mắt trong cậu nhìn về phía đối phương, há mồm nói, "Rất kích thích đó nha."

Kim Thái Hanh chân dài bước lên xe, nhướng mày gật gật đầu, nghe vậy đẩy cục nho nhỏ trong lòng cho ngồi thẳng, "Đúng vậy, kỹ thuật lái xe của anh đây tuyệt đối quyền uy."

Mùa hè, không khí khô nóng, bầu trời trong xanh và nắng lốm đốm, gió mùa hè không hiu hắt như gió thu chứ đừng nói đến gió đầu mùa đến rồi đi.

Điền Chính Quốc đang nắm vào bên trong tay lái, gió thổi nhẹ, mái tóc mềm mại vốn dĩ xõa trên trán cậu bị thổi bay lên, Kim Thái Hanh rũ mắt là có thể nhìn thấy đôi mắt trong veo mang theo ý cười của đứa trẻ với.

Lệ Ngang vừa đến cổng trường liền nhìn thấy hai người đang thân mật cách đó không xa, cùng nhau đi trên một chiếc xe, khi xe dừng lại, liền nhìn thấy người anh em tốt của mình đầu tiên là một tay vòng qua người từ trong lòng ngực, đem người từ trên xe ôm xuống, rồi sau đó mới chống chân xuống xe.

"Hay lắm thằng nhóc này, hai người không sợ bị chú cảnh sát bắt gặp đi chung xe đạp trên đường trao đổi tình cảm sao." Lệ Ngang đám người xe đẩy tiến lên mới mở miệng.

"Này không bắt được."

Giờ cao điểm buổi sáng ở trường học, đối mặt với tiếng ồn ào ở cổng trường, trước khi học sinh trực ban phát hiện, Lệ Ngang đã nhanh chóng nhét chiếc bánh bao ăn dở vào túi.  


Sau khi vào cổng trường, Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, lại phát hiện không có ai đi theo mình, từ xa có thể nhìn thấy đứa trẻ đứng ở nơi mà cậu xuống xe, cau mày nhìn đám đông đang vây quanh cổng trường.

"Sao còn không đi?" Lệ Ngang từ trong túi móc ra nửa cái bánh bao còn lại nhét vào miệng, dùng xe đâm đâm vào mông Kim Thái Hanh, "Lát nữa sẽ bị chặn lại đó."

Đến cổng trường, bàn tay cầm quai cặp sách của Điền Chính Quốc hơi siết chặt, chờ lúc cổng trường không có nhiều người, Điền Chính Quốc mới bước chân cứng nhắc.

Trên đường đụng phải vài bạn học nữa cùng lớp, các bạn học nữ đối với học sinh chuyển trường này đều chứa một loại...... Tình thương của mẹ.

"Chào buổi sáng, bạn Điền Chính Quốc."

"Bạn Điền Chính Quốc ăn sáng chưa, tui có bánh mì nhỏ với kẹo cậu có muốn hay không?"

Điền Chính Quốc dừng chân lại, khẽ xua tay hơi đỏ mặt, "Không, không cần, cảm ơn lớp trưởng, bạn Bùi Kiều đồng học chào nha."

Bùi Kiều có chút kinh hỉ, "Cậu nhớ rõ tên của tui a."

"Sau khi chuyển, chuyển tới đã được các bạn học đối xử rất tốt, nên phải nhớ đến thôi." Điền Chính Quốc bị lớp trưởng cùng Bùi kiều kẹp ở bên trong đi, nói chuyện cũng không thế nào nhanh nhẹn.

Điền Chính Quốc càng xấu hổ thì hai người kia càng phấn khích, cậu một lời tui một chữ đem Điền Chính Quốc náo loạn đến đỏ thẫm mặt.

Nhìn thấy mấy người vừa cười nói vừa đi về phía tòa nhà dạy học, Kim Thái Hanh mày nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng mang theo một chút ác liệt, "Thiếu điều muốn dán dính với nhau, nữ sinh bây giờ không biết nam nữ khác biệt sao?"

Lệ Ngang không thèm để ý, từ túi bên kia lấy ra hai cái bánh bích quy, "Là giao lưu tình cảm giữa các bạn học, hơn nữa, nhóc đáng yêu đó đáng yêu như vậy chỉ khiến nữ sinh chỉ biết tình thương của mẹ tràn lan muốn vò vò tóc, không có tâm tư khác."

"Yên tâm," Lệ Ngang chỉ chỉ bóng dáng Điền Chính Quốc, "Cậu ấy, chỉ có thể là của mày... mẹ kiếp!"

Lời còn chưa dứt Lệ Ngang đã cảm thấy bụng mình bị đánh một trận kịch liệt, mà kẻ bạo hành chỉ chừa cho cậu ta một cái bóng dáng vô tình cùng xem thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net