Chương 25: Kim Thái Hanh là đại ác nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa ánh mặt trời đang mãnh liệt, Kim Thái Hanh trên mặt lộ ra mỉm cười, tự hỏi có phải mình tò mò giữa trưa đồ vật chính là Điền Chính Quốc không biết nên ăn kem vị dâu tây hay kem sữa chua sau bữa trưa.

"Cậu muốn ăn không? Mẹ mình mua cho mình rất nhiều." Điền Chính Quốc ngước mắt dò hỏi, như vậy liền lý do ăn thêm một cây nữa.

Thư Nhã đã nói qua với dì Mai rằng số lượng kem Điền Chính Quốc sẽ có hạn, một ngày chỉ cho ăn một cây, Điền Chính Quốc bị nghiện lạnh nên chỉ có thể lẻn ra ngoài vào lúc nửa đêm để ăn, sau khi bị Điền Uyên bắt ngay tại chỗ, đứng ở tại chỗ nhướng mày cúi đầu, cảm thấy tủi thân, làm nũng nhưng vẫn bị dạy cho một bài học.

Đêm đó Điền Chính Quốc liền nhận được hậu quả ăn vụng, dạ dày quặn đau lăn lộn, nhưng mà, chỉ có mỹ thực không thể cô phụ, cậu vẫn sẽ còn dám.

Nhìn thấy ánh mắt người trên giường tràn đầy hi vọng, Kim Thái Hanh không tự chủ được gật đầu, liền thấy người nọ vui vẻ xuống giường, mặc đồ ngủ mở cửa, khi trở lại còn mang theo một người hơi lớn tuổi.

"Dì Mai coi đi, con không có lừa dì mà, cậu ta thật sự muốn ăn đó." Điền Chính Quốc lôi kéo cánh tay dì Mai chỉ chỉ Kim Thái Hanh.

Không có như nguyện, chỉ lấy được một cây kem, khi quay lại lần nữa, Điền Chính Quốc lén liếc nhìn Kim Thái Hanh đang ngồi trên ghế sô pha, xoa mũi nói một cách mất tự nhiên: "Dì, dì Mai không cho cậu ăn, cậu, cậu mau trở về đi."

Ánh mắt Kim Thái Hanh gian trá, đứa nhỏ này rõ ràng là lừa gạt, trong lòng nổi lên ý xấu, khoanh chân dựa lưng, giống cái đại gia giống nhau, "Lấy lại đây."


"Không có." Điền Chính Quốc rụt cổ, hai tay ra sau lưng, lén xé bao bì.

"Không cho?" Kim Thái Hanh hơi híp mắt lại, lại nguy hiểm mở miệng nói.

"Vậy mình có thể ăn một miếng không?" Điền Chính Quốc có chút sợ, đành thương lượng.

Bao bì bị thành công mở ra, Điền Chính Quốc vui mừng khôn xiết, cậu từ phía sau lấy ra định nhét vào miệng.

Kim Thái Hanh nhanh mắt nhanh tay, nhanh chóng đè lên cánh tay Điền Chính Quốc, cười híp mắt cướp lấy que sữa từ trong tay cậu, đắc ý nói, "Đây là của tôi."

Nói xong liền vui vẻ cắn một miếng.


Điền Chính Quốc: "......"

"Thật muốn ăn a?" Đôi mắt thâm thúy của Kim Thái Hanh lộ ra gian xảo.

Điền Chính Quốc mạnh mẽ gật đầu, đôi mắt lấp lánh.

"Gọi anh đi."

Kim Thái Hanh giơ chân đụng phải cẳng chân Điền Chính Quốc, trên chiếc ghế sô pha nhỏ đặt đôi chân dài kia không có chỗ dựa.

"Anh ơi." Điền Chính Quốc sảng khoái, thanh thúy hô.

Điền Chính Quốc vốn là người của thành phố J, giọng nói của thành phố J vốn đã dịu dàng, nhưng tiếng "Anh ơi" càng như tắm mình trong gió xuân.

Kim Thái Hanh áp chế kích động không rõ trong lòng, đứng dậy hơi hơi nghiêng người, vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc nhìn chăm chú, cong môi cười nói: "Anh đây, không cho nhóc ăn."

Dứt lời đứng thẳng thân mình tâm tình rất tốt bay trở về phòng mình, lúc gần đi còn nói buổi chiều cùng đi học.

Thật...... Ác liệt!

Điền Chính Quốc căm giận, không đợi được đến tối, kéo ghế lấy nhật ký ra.

"Ngày 12 tháng 9, trời nắng, Kim Thái Hanh là đại ác nhân, mình ghét cậu ta!"

Buổi chiều Kim Thái Hanh không chờ được người, gọi điện thoại cũng không nghe, đến hỏi mới biết Điền Chính Quốc đã đi được nửa giờ rồi, hơi chút tự hỏi một chút Kim Thái Hanh liền biết là bởi vì cái gì.

Nhóc con này tình tình cũng không vừa ha, Kim Thái Hanh nghĩ thầm.

Trên đường đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, suy nghĩ một giây cuối cùng vẫn bước vào, bỏ cả hai viên kẹo vào túi trước.

Vừa bước vào cửa hàng nhỏ liền nghe thấy tiếng động, đồ dưới chân rơi vãi dưới đất, ngẩng đầu lên thì thấy trong phòng đã chật kín người, trên mặt đều có hình xăm không tốt, vừa thấy đều là kiểu xã hội nâu xã hội đen rồi, người đứng đầu trong phòng đang kéo cổ áo của ông chủ lớn tuổi đầy vẻ hung tợn.

Thấy thế Kim Thái Hanh "chậc" một tiếng, hé đôi môi mỏng thở ra một hơi, lấy điện thoại trong túi ra, quay người lại.

"Alo, 110 hả."*

*110 là số của công an ở Trung Quốc.

Kim Thái Hanh quay đầu, giơ tay bắt lấy thanh gỗ ném sau lưng, nói rõ vị trí của cửa hàng nhỏ, rút ​​thanh gỗ, quay người đá vào bụng vị khách.

Sau khi cúp điện thoại, Kim Thái Hanh chỉnh tề bước vào cửa hàng nhỏ, đóng cửa khóa lại.

"Kim Thái Hanh, mày không cần mặt mũi hả." Người cầm đầu buông cổ áo ông chủ, nghiến răng nghiến lợi bước lên phía trước, trong mắt hiện lên vẻ ác sát, "Vì chuyện qua đường mà gọi cảnh sát hả?"

Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng, nhìn thủ lĩnh bằng ánh mắt chế nhạo, "Cho mày năng lực đúng là hư hết rồi Tiêu Để, mày cho là chuyện vặt vãnh hả, còn trên đường?"

"Đừng có quá quắt Kim Thái Hanh, Hoành Mậu bị mày đưa vào tù còn không đủ hả? Bộ chọc mày hả? Hay là đụng vào nhà mày rồi?" Tiêu Để gầm nhẹ.

Nói đến đây, Kim Thái Hanh nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của Điền Chính Quốc vừa mới câu lên từ trong hồ, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt, giọng điệu thoải mái: "Tiêu Để, nếu như những gì sáng nay tao nói với mày còn chưa rõ, vậy thì để cho tao nói với mày một lần nữa, nó giết người chưa thành, nó đáng bị như vậy, còn tụi bây, phạm tội đồng phạm, nhưng tụi bây còn chưa được tính sổ."

Tiêu Để cũng là một học sinh trung học, ngay từ đầu thành tích ưu dị, nhưng điểm số giảm mạnh không phanh vào cuối năm đầu tiên của trường trung học.

Có lần ở trong một phòng nhà WC Kim Thái Hanh nghe thấy âm mưu gì đó qua điện thoại của phòng bên cạnh, Kim Thái Hanh vốn là không phải là người tò mò, nhưng đi vệ sinh xong đã trực tiếp bật đoạn ghi âm.

Bật ghi âm lên cũng có lý do, lúc đầu mơ hồ nghe thấy giọng nói gọi tên của mình, sau đó nghe thấy, "Gần đây Kim Thái Hanh đi rất gần một học sinh mới trong lớp."

Ý thức được có gì đó không ổn Kim Thái Hanh muốn đem người trong nhà WC kéo ra, Tiêu Để vừa bước chân ra liền nhìn thấy Kim Thái Hanh đang dựa vào bồn rửa mặt.

Đôi mắt ấy đầy ám ảnh, hơn nữa chột dạ Tiêu Để cất bước liền chạy.

Cổ áo bị bắt lấy Tiêu Để đột nhiên lật người hất cánh tay Kim Thái Hanh ra, ai ngờ một giây sau người trước mặt đã dùng thủ đoạn xảo quyệt đè hắn xuống đất.

"Muốn trói Điền Chính Quốc uy hiếp tao?" Kim Thái Hanh nhướng mày.

Tiêu Để không nói lời nào, thừa dịp Kim Thái Hanh không xuống nặng tay thoát ra ngoài, trèo tường rời khỏi trường học.

Kim Thái Hanh cũng không có đuổi theo, ra khỏi nhà WC dạo một vòng trong khuôn viên cho đến khi vào lớp mới quay ra, dù sao ghi âm cũng biết những người này đi đâu.

Ngoài ngõ phát ra tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng kêu rên nghèn nghẹn, người qua đường đều biết đây là tụ điểm sôi nổi của bọn xã hội đen.

Lại bị đẩy ngã trên mặt đất, Tiêu Để so với lần đầu kém sạch sẽ rất nhiều, hiện tại mặt mũi tím bầm, khinh thường nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh trên người không một vết thương.

"Hãy buông bỏ tình anh em tan vỡ của mày càng sớm càng tốt đi, giao du với những người này trong xã hội đặc biệt là Hoành Mậu sớm muộn gì cũng bị hủy hoại, Tiêu Để, nó giết người chưa thành, mày lại cùng tội phạm nói tình cảm anh em?"

"Phi, chuyện trên giang hồ mày hiểu cái rắm." Tiêu Để trừng mắt nhìn hắn.

Năm đầu tiên cấp ba Tiêu Để được coi là đối thủ cạnh tranh của hắn, thành tích không phân cao thấp, Kim Thái Hanh cũng bội phục hắn, dù sao điểm số có thể so sánh với mình cũng không phải là điều bình thường, nhưng hiện tại thật sự là không còn cách nào cứu chữa rồi.

"Cái gọi là giang hồ nhảm nhí của mày tao không hiểu, nhưng nếu dám động đến một sợi lông của Điền Chính Quốc, hậu quả tao biết mày hiểu." Tiếng Kim Thái Hanh trầm thấp, âm trầm đứng lên, nhìn về phía Tiêu Để giống như bùn đất không nhịn xuống lại đạp thêm lần nữa.

Những tên côn đồ bị đánh xung quanh hắn lúc này không dám tiến lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mặt đi ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net