Chương 32: Kim Thái Hanh, ngươi cộm đến ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn đêm mông lung, chiếu rọi ra những giọt ánh sáng vụn vặt, bức màn hơi mờ ảo, ánh trăng lợi dụng thời gian rảnh chui vào trong phòng, tùy ý thám thính hô hấp cùng yên lặng trong phòng.

Ánh trăng lờ mờ chiếu lên bàn học qua khe hở trên rèm, nếp gấp quần áo nhòe đi, chiếc quần đùi chưa mặc đến cuối cùng lúc này đã buông phịch xuống lưng ghế.

Điền Chính Quốc từ chối là điều mà Kim Thái Hanh không ngờ tới, chất liệu vải của chiếc quần đùi hắn tùy ý lôi ra không phải là thô, nhưng khi dùng làm đồ ngủ, đặc biệt là khi mặc đồ trung tính sẽ rất dễ bị mài mòn.

Lúc đó, cửa gỗ phòng tắm va chạm mạnh, va chạm với bức tường dày đặc văng ra, khi làn da trắng nõn cong hiện ra, suy nghĩ tỉnh táo bị xé toạc, sau đó động tĩnh tán loạn, tiếp cận hơi ấm của làn da đối phương như là đem suy nghĩ vỡ vụn của hắn lại lần nữa nghiền áp.

Mỗi động tác của đối phương tựa hồ đều đang cám dỗ hắn, mặc dù hắn biết đối phương không có ý đồ như vậy, làn da Điền Chính Quốc mềm mại, đây là kết luận mà hắn đưa ra sau khi ấn vào eo cậu vào mấy ngày trước.

Chiếc quần soóc Kim Thái Hanh tùy ý ném lên ghế, mang theo sự ích kỷ khó hiểu của chính mình.

Giường ký túc xá không rộng rãi nhưng vẫn có thể ngủ được hai người nhưng hai người phải ngủ cạnh nhau.


Sau khi tắt đèn nằm xuống, thần kinh căng thẳng của Điền Chính Quốc dần dần thả lỏng, trong bóng tối, hai người có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, Kim Thái Hanh cao lớn, mặc dù Điền Chính Quốc đang co ro dựa vào tường, cánh tay vẫn có thể chạm vào nhau.

"Kim Thái Hanh."

Trong bóng đêm vang lên thanh âm Điền Chính Quốc thấp mềm.

Gọi Kim Thái Hanh.

"Tôi muốn mặc quần đùi..."

Một mình để mông trần ngủ và ngủ với mông trần cùng người khác là hai khái niệm khác nhau, lúc cự tuyệt vốn dĩ còn không kịp phản ứng lại Kim Thái Hanh sẽ ở ký túc xá ngủ.


Nghe vậy Kim Thái Hanh mò mẫm dưới gối một lúc, bật đèn pin xuống giường, kéo chiếc quần đùi ở sau ghế ném lên giường, trầm giọng nói: "Mặc vào đi."

Điền Chính Quốc thay quần áo xong, Kim Thái Hanh mới lên giường, giường 1 mét 2 nếu hai người đều câu nệ sáng sớm hôm sau nhất định sẽ eo mỏi lưng đau, lúc Điền Chính Quốc nằm xuống cả người đã bị vớt vào một cái ôm rộng lớn.

Điền Chính Quốc: "?!"

"Đừng nhúc nhích, thành thật ngủ chút đi." Giọng nói khàn khàn mang theo vẻ uể oải buồn ngủ.

Ngoại trừ cha mẹ, Điền Chính Quốc rất ít tiếp xúc gần với người khác, huống chi là ngủ chung giường, huống chi là được ôm ngủ, cậu hít sâu vài hơi để thả lỏng, trong chốc lát cảm thấy buồn ngủ từ từ bò vào, kèm theo mùi sữa tắm thoang thoảng khiến cậu ngửi xong liền mê man, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong cơn choáng váng.

Đêm đó, cậu nằm mơ rất kỳ lạ, trong giấc mơ có người cởi quần cậu, người đó nắm lấy tay cậu giữ chặt, tay kia cầm một cái chai trong suốt.

Chất lỏng lạnh lẽo nhỏ giọt xuống kẽ ngón tay, người nọ ấn tay và từ từ trượt xuống, cho đến khi ấn vào nhụy hoa, chậm rãi xâm nhập......

Kinh hô một tiếng, Điền Chính Quốc từ trong mơ hồ tỉnh lại, trong mộng vui sướng cùng những biến hóa trong cơ thể lúc này khiến đầu óc Điền Chính Quốc trống rỗng.

Loại cảm giác này cực kỳ xa lạ, cậu rút cánh tay đang ôm chặt mình ra, chậm rãi rời khỏi giường, xỏ giày rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Cậu làm bẩn quần của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc đổ nước vào chậu đựng quần đùi, đồ lót giặt trước khi đi ngủ đã khô, lau người xong cậu mặc bộ đồ lót sạch sẽ vào,Kim Thái Hanh giặt và phơi quần xong, Điền Chính Quốc mất hết sức lực ngồi ở trên nắp bồn cầu.

Cửa sổ phòng tắm mở toang, Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn bầu trời trong sáng ngoài cửa sổ, mọi thứ trong giấc mơ đều quá xa lạ, cậu biết mình đang mơ thấy gì.


Trước khi chuyển sang trường khác, trường cấp hai tốt nhất thành phố J, lớp tốt nhất, lại có một học sinh kém cỏi nhất, không phải không có học sinh kém, tuy kém nhưng lại học chăm chỉ hơn, mặc dù đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn vô ích.

Điểm trung bình của lớp bị hạ thấp, cậu dần bị cô lập, âm thầm xua đuổi và bị giáo viên phớt lờ.

Điền Chính Quốc đều làm bộ không biết.

Lần đầu tiên bạn cùng bàn mỉm cười chia sẻ điều gì đó với mình, Điền Chính Quốc tưởng mình sắp được chấp nhận, nhưng hình ảnh trên điện thoại di động của cậu lại hiện ra hai cơ thể trần truồng quấn vào nhau, sau đó là tiếng thở hổn hển, ngay sau đó người bên cạnh đột nhiên đứng lên, âm thanh động tác rất lớn, các học sinh đều khó hiểu nhìn cậu ta, ngay cả giáo viên cũng nhìn sang.

"Điền Chính Quốc cậu thật ghê tởm, cậu trong giờ học dám xem loại chuyện này còn mở loa ngoài!"

Điền Chính Quốc không biết những người này vì cái gì đối với cậu ác ý như vậy, cậu chỉ là học không tốt mà thôi.

Điện thoại di động là một cái máy mới chỉ có một bộ phim trong đó, hệ thống giám sát lớp học bị hỏng, các bạn cùng lớp và giáo viên đều tin tưởng các bạn cùng lớp của cậu.

Điền Chính Quốc thôi học, di động cậu cũng để lại, là lối thoát đầu tiên cho sự tức giận thời niên thiếu, cậu xem xong bộ phim mà không có bất kỳ cảm xúc hay thậm chí là cảm giác nào.

Nhưng trong giấc mơ, tiếng kêu vui mừng cứ tua đi tua lại trong đầu cậu, nghĩ xem mình đang ở đâu, bên dưới, bên tiếp nhận, giống như người phụ nữ trong phim đó.

Rõ ràng sẽ không có cảm giác mới đúng, Điền Chính Quốc cụp mắt xuống, dưới ánh đèn trên cao, hàng mi dày đặc đổ bóng lên mí mắt.

Người thừa nhận, người mà Tiêu Để nói bị thọc cái kia......

Vậy mình là gay sao?

Trong mộng kẻ bên trên chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, rửa mặt rồi rời khỏi phòng tắm.

Lợi dụng ánh trăng tràn ra từ tấm rèm hơi hé mở, Điền Chính Quốc đi đến mép giường, Kim Thái Hanh vẫn đang ngủ, chiếc giường 1 mét 2 đối với người nằm trên đó dường như vô cùng chật hẹp.

Cậu cởi giày đi ngủ, sau khi lên giường, những suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo của cậu dần trôi đi, người phía sau anh di chuyển hai lần, hai tay hắn lại siết chặt trước mặt cậu.

Đầu thu, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch có chút lớn, trong ký túc xá còn bật điều hòa, Điền Chính Quốc lười đi xuống tắt đi, được Kim Thái Hanh ôm thật ấm áp như vậy, không bao lâu lại mơ hồ ngủ say.

Nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, Kim Thái Hanh vốn đang ngủ say trong bóng tối mở mắt ra, trong mắt tràn đầy lười biếng và dò hỏi, một cục nho nhỏ trong lòng ngực, chân thoáng cọ là có thể cảm giác được người trong lòng ngực đã đổi quần đùi.

Buồn ngủ trầm trọng, tỉnh táo không bao lâu lại rơi vào hỗn loạn, chắc là cảm thấy lạnh lẽo, nên Kim Thái Hanh ôm người đó rúc vào trong chăn.

Hừng đông, đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, Điền Chính Quốc mở mắt ra, thân thể nặng trĩu, hơi quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy nửa người Kim Thái Hanh đang đè lên cậu, đem cậu dán chặt vào tường.

Điền Chính Quốc giãy giụa hai lần, đẩy Kim Thái Hanh ra, cú đẩy này đã đánh thức người kia, giọng Kim Thái Hanh khàn khàn, "Làm gì vậy?"

Hai mắt Điền Chính Quốc nhập nhèm, lẩm bẩm: "Tê, eo đau."

Kim Thái Hanh ôm người không buông, không hề mở mắt, bàn tay to lớn đặt lên eo người đó, thản nhiên xoa xoa: "Ngủ tiếp đi, còn nửa tiếng nữa."

Vòng tay ôm eo có chút nặng nề, nghe giọng khàn khàn, Điền Chính Quốc lại nhắm mắt lại, không lâu sau đó cặp mắt sáng như sao đó lại mở ra.

"Nhưng mà Kim Thái Hanh."

"Cậu cộm tới mình."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net