Chương 41: Bắt nạt phần thịt mềm mại trong miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Nhã không bình thường khiến Điền Chính Quốc có chút bối rối. Giọng điệu khi gọi điện thoại của Điền Uyên không khác gì bình thường, nhưng Điền Chính Quốc vẫn có thể nghe thấy sự tức giận không thể nhận ra trong giọng điệu của hắn.

Nhìn khung cảnh đang rút đi nhanh chóng ngoài cửa sổ, Điền Chính Quốc cảm thấy bất an, thông báo đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Điền Chính Quốc, cậu xách ba lô rời khỏi nhà ga, bắt tàu điện ngầm đến khu nghỉ dưỡng Thư Nhã đã đặt trước.

Sáng sớm rời giường Điền Chính Quốc sáng sớm thức dậy liền bị thúc giục lên đường, hành trình mất năm tiếng, sau khi nhận phòng đã gần hai giờ.

Căn phòng nằm ở tầng năm, sau khi đặt hành lý xuống, Điền Chính Quốc nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ở dưới ánh nắng có vẻ một chút thánh khiết.

Có vẻ như cũng không vui lắm.

Điền Chính Quốc ngồi dậy, cởi bỏ bộ quần áo cotton cồng kềnh, gọi dịch vụ phòng và quyết định lấp đầy bụng trước.

Điền Chính Quốc luôn quan tâm đến các môn thể thao mạo hiểm, nhưng Thư Nhã không đồng ý cho cậu học bất kỳ môn nào ngoại trừ trượt tuyết.

Nghĩ vậy Điền Chính Quốc gửi cho Thư Nhã một tin nmhắn.

"Mẹ tới đây chưa?"

"Có đã tới rồi."

"Nơi này thật xinh đẹp."

[ video ]

Gửi tin nhắn xong, màn hình tạm dừng, ngón tay thon dài xanh biếc của cậu run rẩy một lúc rồi buông xuống, cậu bấm vào hộp thoại với Kim Thái Hanh, sau một lúc lâu giằng co, cuối cùng cậu cũng quay lại tắt điện thoại đặt sang một bên.

Đồ ăn trong khách sạn không ngon, mì ống có vị lạ, bánh mì cứng, thịt xông khói có vẻ bị cháy, Điền Chính Quốc cắn hai miếng hoa quả rồi vứt sang một bên.

Mặc dù máy sưởi trong phòng đã được bật hết cỡ nhưng Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy lạnh nên cậu chỉ mặc áo ấm vừa cởi ra, mím môi co ro trên ghế sô pha, như muốn bày tỏ rằng mình rất vui mừng.

Bộ đồ trượt tuyết là Điền Chính Quốc tự mang theo, được thiết kế bởi chính Thư Nhã, nó sử dụng chất liệu tốt nhất không thấm nước, thoáng khí và ấm áp, lúc ấy bởi vì sợ người nhiều tìm không thấy Điền Chính Quốc nên đặc biệt sử dụng màu cam, có in logo của tên Điền Chính Quốc bằng chữ cái tiếng Anh.

Đi đến một cửa hàng trượt tuyết để thuê một chiếc ván trượt tuyết và đi đến đường trượt trung cấp, không biết có phải vì ngày làm việc không nhưng trên đường đua không có nhiều người, Điền Chính Quốc bắt đầu trượt tuyết vào năm thứ hai trung học, bản thân cũng tỏ ra hiếm có hứng thú với môn thể thao mạo hiểm này, qua mấy năm này làm động tác yêu cầu cao độ cũng không phải nói chơi.

Cảm nhận được cái ôm đầu tiên của gió với tốc độ tối đa, khi xuống dốc khi bay lên không trung mà không hề sợ hãi, ngược lại cơ thể và tâm trí rung động, không biết trượt bao lâu, dưới ánh hoàng hôn, tâm trạng cảm thấy tốt hơn nhiều vì đã trải nghiệm tốc độ tối đa.

Điền Chính Quốc không vội quay lại khách sạn mà tìm một chỗ ngồi dưới cáp treo, mặt trời lặn nối liền với dãy núi phía xa, ánh hoàng hôn từ đó tràn xuống, dường như nuốt chửng toàn bộ khu nghỉ dưỡng đem toàn bộ sân trượt tuyết làm nổi bật thành khung cảnh vàng rực, cáp treo di chuyển chậm rãi, mọi thứ dường như vô cùng yên tĩnh.

Đối mặt với cảnh tượng này Điền Chính Quốc nhất thời cảm thấy cô đơn, chơi rất thoải mái, nhưng lại không vui vẻ như cậu tưởng tượng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, tháo kính đi tuyết trên trán, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đã ba tiếng kể từ khi cậu gửi tin nhắn cho Thư Nhã, không có hồi âm, cảm giác bất lực dâng trào trong người

Chắc là vẫn còn trên máy bay, Điền Chính Quốc nghĩ thầm.

Cậu ngã lưng trên tuyết, ánh hoàng hôn không chói mắt, điện thoại chặn ánh sáng trên mặt hắn, nhìn mấy người trong hộp tin nhắn, ngón tay cậu lại đặt trên hình đại diện của Kim Thái Hanh, hộp thoại lại được mở ra, lại bất lực bỏ tay xuống.

Màn hình vẫn bật.

"Nếu nhớ thì cứ nhắn tin cho tôi."

Một giọng nói quyến rũ và từ tính đột nhiên truyền vào tai, mang theo một chút tà ác.

Còn chưa kịp phản ứng, điện thoại trong tay rung lên hai lần, máu sôi trào, Điền Chính Quốc giơ điện thoại lên.

Một tin nhắn thoại dài ba giây từ Kim Thái Hanh.

Tay cậu run lên không thể kiểm soát, giọng cậu lạc đi.

Tâm trạng của cậu lên xuống phập phồng, một giọng nói từ tính phát ra từ micro:

"Nhớ tôi gửi thì gửi tin nhắn cho tôi."

Một cái bóng đột nhiên phủ lên đỉnh đầu cậu, khuôn mặt của chàng trai trẻ đẹp trai hiện ra trong tầm mắt, ý cười hiện bên môi.

"Bất kể ở đâu, tôi đều có trách nhiệm phải gặp nhóc."

"Điền Chính Quốc, thật trùng hợp."

Đôi mắt phía trên giống như cơn gió ban đêm dường như vắng bóng, lay động mặt hồ tĩnh lặng, lộ ra những ngôi sao ẩn giấu trong đó.

Máu tươi sôi trào đến tứ chi, Điền Chính Quốc há mồm nhưng không nói được gì, trong lúc nhất thời, không biết là cái gì quấy phá chọc đến cái mũi của Điền Chính Quốc đau xót, hai mắt dần dần đỏ lên, phía dưới có giọt nước phản chiếu ánh sáng nhỏ bé.

Ngày đó, hoàng hôn như bình minh, nhịp tim như trống.

"Sao lại khóc?" Trên đường về Kim Thái Hanh nhẹ giọng dò hỏi, cầm tấm ván trong tay, bối rối quay đầu nhìn đứa trẻ im lặng bên cạnh.

"Sao cậu lại đến đây?" Điền Chính Quốc không trả lời câu hỏi, bộ đồ trượt tuyết màu cam sáng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cậu trông trắng trẻo hơn, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào nhau dưới hàng mi dài cong cong.

Bây giờ là sáu giờ, từ thành phố B đến Đông Thành lái xe hơn năm giờ, người này đã rời nhà lúc một giờ.

Kim Thái Hanh nghiền ngẫm cong cong môi, giọng điệu khinh thường: "Nhóc có tin vào thần giao cách cảm không?"

Nghe vậy Điền Chính Quốc liền nhăn mặt nhìn về phía Kim Thái Hanh, mang theo một tia chán ghét mơ hồ, liền lấy tấm ván mỏng từ trong tay người nọ ra, nói "Cậu ngốc quá" rồi bước vào cửa hàng bán đồ trượt tuyết.

Kim Thái Hanh: "......" Thằng nhóc này 💢

Trả lại ván xong, đi ra cũng không nhìn thấy thân ảnh cao lớn, Điền Chính Quốc nắm lấy vạt áo, ánh mắt khẽ động nhìn chung quanh, cuối cùng hít một hơi, hạ cánh tay xuống và đi bộ về phía khách sạn một mình.

Dấu chân cậu dẫm lên lúc sâu lúc nông, gió thổi tung tuyết trên mặt đất, bồng bềnh lang thang trong không trung, cùng với bước chân của cậu còn có một cái chân khác, bước đi của cậu đều có kích thước giống nhau như là đã bàn trước.

Còn chưa kịp nhìn, một miếng ngô hấp đã được đưa tới cho cậu, làn khói trắng mơ hồ làm mờ tầm nhìn của Điền Chính Quốc, cậu ngẩng đầu nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đang nhướng mày nhìn mình.

Sắc trời dần tối, đèn đường buông xuống thấp, phát ra ánh sáng mờ ảo, Điền Chính Quốc đi từng bước một dưới ánh đèn đường, tay nắm thật chặt bắp ngô, bóng đen đuổi theo từ sau ra trước mặt cậu, không cần nhìn Điền Chính Quốc cũng biết Kim Thái Hanh đang cùng mình sóng vai.

Ban đêm nằm trên giường thật lâu Điền Chính Quốc cũng không thể làm dịu trái tim đang đập của mình, âm thanh rung của điện thoại di động trong không khí yên tĩnh rất chói tai, nhưng nếu đặt gần trái tim cậu, Điền Chính Quốc sẽ không nghe thấy.

Tin nhắn là do Kim Thái Hanh gửi tới, Điền Chính Quốc đứng trước cửa nhất thời khẩn trương, mở cửa ra liền nhìn thấy một thanh niên mặc áo choàng tắm đang ôm khung cửa, áo choàng tắm lỏng lẻo, Điền Chính Quốc thoạt nhìn đã nhận ra cơ bắp rắn chắc ở trước ngực bụng.

Kim Thái Hanh chen vào qua khe cửa, nhìn thấy bộ dáng thất thần của Điền Chính Quốc đáy mắt hiện lên nụ cười.

"Cậu......"

"Điền Chính Quốc, cho tôi nương nhờ chút đi." Kim Thái Hanh nghiêm túc nhìn Điền Chính Quốc, nghiêm trang: "Phòng tối quá, tôi sợ."

"......"

Không chờ Điền Chính Quốc kịp nói gì thì cả người đã bị Kim Thái Hanh ôm vào lòng, đi về phía giường, đẩy người trên giường nhét vào chăn, sau đó đi vòng sang bên kia, vén chăn lên, chen vào.

Điều chỉnh tư thế ngủ, tắt đèn.

Căn phòng rơi vào bóng tối.

Điền Chính Quốc: "......" Không phải sợ tối sao?

"Kim Thái Hanh......"

"Yên tâm, tôi không có ý gì." Kim Thái Hanh thích hợp ngắt lời tiếp theo.

Chỉ im lặng được hai giây, Điền Chính Quốc liền nghe thấy bên cạnh có người đang xào xạc, trong bóng tối vang lên giọng nói trầm thấp của một chàng trai trẻ, nghe có chút... đáng thương?

"Điền Chính Quốc, tôi lạnh quá, cho tôi ôm nhóc nha."

"......"

Không đợi cự tuyệt, một cánh tay cường tráng từ bên hông duỗi ra, sau đó toàn thân bị đẩy ra sau, thẳng đến lưng được ép vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn.

Không hề khoa trương, lúc này Điền Chính Quốc cảm thấy mình giống như một con gà nhỏ, bị xách qua đi xách lại đây.

"Điền Chính Quốc......"

"Câm miệng."

Điền Chính Quốc khó được mà kiên cường, Kim Thái Hanh ôm người kia chặt hơn, môi áp sát vào gáy trắng nõn của người trong ngực, răng hắn cắn nhẹ miếng thịt mềm hấp dẫn.

Điền Chính Quốc kêu lên muốn rời khỏi vòng tay của Kim Thái Hanh, nhưng cánh tay ôm eo cậu vẫn bất động như bị hàn vào bụng cậu.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng sau lưng cậu dán chặt vào hắn, Điền Chính Quốc cứng đờ không dám cử động, mặt cậu đỏ bừng đến suýt chảy máu, trong không khí yên tĩnh, nhịp tim của họ không ngừng tăng tốc, quấn lấy nhau.

"Kim Thái Hanh......" Điền Chính Quốc nuốt khan, giọng nói nhẹ nhàng có chút run rẩy, "Nếu cậu lạnh, mình sẽ bật điều hòa, nếu không mình sẽ kêu người mang thêm chăn."

"Tôi có thể hôn em không?"

Đột nhiên dò hỏi khiến Điền Chính Quốc nghẹn ngào hết những lời tiếp theo, sợ tối chỗ nào vậy, nhiệt độ điều hòa 26 độ C sao có thể lạnh được?

"Nếu không được, vậy thì sờ sờ thì sao?"

Điền Chính Quốc không biết tại sao người này lại đột nhiên khách khí như vậy, lại hỏi những vấn đề này một cách đường hoàng như thế, môi cậu mở ra rồi lại ngậm vào hồi lâu không nói một lời.

Sờ còn chưa đủ sao??

Hôn còn chưa đủ sao??

Ban đầu lúc cậu hôn tôi sao không hỏi ý kiến ​​đi?

"Đây là ý đồ cậu vào cửa mà không nói sao?" Điền Chính Quốc hơi quay mặt lại, thanh âm có chút câm lặng.

"Lúc vào tôi cũng không nói gì, tôi đối với nhóc là có ý đồ rõ ràng." Kim Thái Hanh xoay người, đẩy người xuống, không chỉ có ánh trăng, mà cả ánh đèn đường cũng chiếu qua rèm cửa sổ trên giường, Kim Thái Hanh mang theo sự dịu dàng vô tận nhìn người dưới thân, đôi mắt ấy như những ngôi sao bị nghiền nát.

Hắn nắm lấy một cánh tay của người dưới thân, đặt bàn tay thon dài xanh mướt lên cơ ngực căng phồng của hắn, khàn giọng nói: "Cảm nhận được chưa?"

Điền Chính Quốc vô thức siết chặt, cảm giác sờ rất dễ chịu, "Cảm nhận cái gì?"

"Không phải nhóc thích người có bộ ngực lớn sao?" Kim Thái Hanh xé áo choàng tắm ném sang một bên, lộ ra thân hình rắn chắc và mạnh mẽ trước mặt Điền Chính Quốc, "Đã đủ lớn chưa?"

Điền Chính Quốc im lặng, trong lúc nhất thời cổ họng khô khốc, sắc đỏ trên mặt hiện rõ trong bóng tối. Người trên người cậu không ngừng cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu.

Điền Chính Quốc không có cự tuyệt.

Thậm chí còn hơi mở miệng khi Kim Thái Hanh hôn xuống.

"Ưm!!!"

Kim Thái Hanh hôn mãnh liệt, đẩy đầu lưỡi vào trong, bắt nạt phần thịt mềm mại trong miệng cậu.

Điền Chính Quốc lần đầu tiên biết hôn có cảm giác ngột ngạt muốn chết như vậy, những nụ hôn trước đây mà cậu cho là quá nhiều chỉ là giọt nước trong thùng so với lần này.

Nụ hôn ẩm ướt không còn chỉ nhắm vào môi, trong khoảnh khắc lấy được oxy, Điền Chính Quốc giống như một con cá sắp chết trở về nước, lồng ngực phập phồng rất nhanh, môi nán lại ở một bên cổ, Điền Chính Quốc ngẩng cổ thở dốc.

Những chiếc cúc trên bộ đồ ngủ không biết khi nào bị cởi bỏ, khi cậu nhận ra thì áo đã mở rộng, đôi môi nóng bỏng vẫn đang khám phá phía dưới.

"Đừng, không được......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net