TruMa tap7dentap8C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 7 Chương 1

Ly Khai

Dịch: thsonn

Biên Dịch: A Anh

Biên Tập: HannaKid

Tàng Thư Viện

Thần Nam bồng Tiểu Thần Hi đến trước mặt Tiểu Long, lúc này thì nó vẫn đang ngáy khò khò, thậm chí là ngay cả trong giấc ngủ cũng có thể thấy được nụ cười đắc ý của nó. Đích xác là lần này Tiểu Long có thu hoạch rất lớn, một đống quả kì dị đủ màu sắc trước thân nó, tán phát ra hương thơm thật hấp dẫn. Những thứ này đều có thể là thiên tài địa bảo, bình thường rất khó tìm thấy, nhưng hôm nay tại Cổ Tiên Di Địa, nó chỉ mất một lúc mà đã hái được nhiều như thế này.

Tiểu Long đương nhiên biết rõ chỗ trân quý của những kỳ quả này, ba ngày nay nó chỉ nuốt có ba quả, sau đó liền nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình để luyện hoá. Lúc này đã nó đã cảm ứng được Thần Nam đang đi tới, liền mở to đôi mắt ra, sắc diện rất hưng phấn nhìn hắn.

"Long Bảo Bảo..." Thần Hi mỉm cười nhìn nó, đôi tay nhỏ nhắn trắng như tuyết vẫy vẫy về phía Tiểu Long, thanh âm non nớt chan chứa cảm tình thân thiết.

Ba ngày nay Tiểu Long cố gắng nhẫn nhịn lòng tham ăn của mình, tuy là rất thèm, nhưng nó đối với Thần Hi thật sự không hề keo kiệt, đều đem những thứ kỳ quả trân quý nhất giành cho cô bé. Có thể nói trong khoảng Thần Nam chìm đắm bi thương, tất cả đều nhờ Tiểu Long chiếu cố cho Tiểu Thần Hi.

"Y Nha Y Nha" Tiểu Long lắc la lắc lư thân hình đứng dậy, đối với Tiểu Thần Hi rõ ràng là vô cùng thân thiết. Thần Nam vuốt ve lân giáp của Tiểu Long, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ ngươi, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này thôi."

Tiểu Long gật đầu, nhưng sau đó lại kêu lên vài tiếng "Ô Ô", rồi thò tay ra chỉ chỉ vào đống "Bảo bối" ở dưới đất, lẩm bẩm không ngừng. Thần Nam mỉm cười, đặt Tiểu Thần Hi xuống đất, tháo mấy cái bao ở phía sau người ra, tay lại lôi thêm vài bộ áo dài, bỏ đống kỳ quả dưới đất đó vào bao. Sau đó dùng một bộ áo dài buộc ba cái bao lại thành một, đeo lên trên cổ của Tiểu Long.

Tiểu Long lúc này rất vui vẻ, bước theo Thần Nam đi ra ngoài cốc.

"Ca ca, chúng ta phải đi đâu?" Sau khi ra khỏi Bách Hoa Cốc, Tiểu Thần Hi tựa hồ có chút lưu luyến, thường quay đầu nhìn vào trong cốc.

"Ca ca mang muội đến trấn thành có được không? Ở đó có nhiều tiểu bằng hữu cỡ tuổi muội, sau khi đến đó muội sẽ có rất nhiều bạn cùng chơi." Thần Nam đối với thân phận của Tiểu Thần Hi thì vô cùng mê hoặc không hiểu. Tuy vậy hắn đối với cô bé thì rất thật lòng yêu mến, thậm chí có lúc còn đem cô bé ra làm hình bóng của Vũ Hinh. Đó là vì hắn tự dựng cho bản thân một huyễn ảnh tinh thần, tự cấp cho mình một hy vọng. Đương nhiên điều này tuyệt không phải là tình nhi nữ, mà đó là một loại truy tìm hồi ức quá khứ, từ trên tình cảm mà nói đã để Tiểu Thần Hi trở thành nữ nhân của mình.

Tiểu Thần Hi ngoái đầu nhìn vào trong cốc, có chút lưu luyến không rời, nhưng cuối cùng cũng vẫn cười rất tươi, nói: "Ca ca đi đâu, Thần Hi đi đến đó."

Thấy vẻ lém lỉnh, khả ái của Tiểu Thần Hi, Thần Nam định nói gì rồi lại thôi. Tiểu thiên sứ khả ái này chỉ mới được ba tuổi, trên người lại có quá nhiều điều thần bí, nhưng tự bản thân cô bé lại mơ mơ hồ hồ không rõ. Thần Nam đối với nó vừa thương vừa yêu, hắn quyết định dù bằng giá nào cũng phải mang lại cho nó một tuổi thơ hạnh phúc nhất, quyết không thể để nó giống như Vũ Hinh phải sống ở trong núi, xa cách với thế giới.

Thần Nam bế Tiểu Thần Hi, còn Tiểu Long lẽo đẽo theo ở phía sau, hai nguời, một rồng ngay lập tức rời khỏi Cổ Tiên Di Địa. Nhưng khi bọn họ vừa mới ra khỏi Bách Hoa Cốc thì bốn tên yêu quái đã biến mất mấy ngày trước lại xuất hiện trước mặt họ.

Bát Ca công chúa với đôi cánh đen sáng bóng đang bay tới bay lui trên không, đập cánh gọi lớn: "Các người mau đi ra nhanh, đại trận của cổ tiên lưu lại sắp sửa vận chuyển rồi. Cổ tiên di địa này cứ một ngàn năm mới phóng khai vài ngày, nếu không ra mau sẽ không kịp nữa."

Rồi nó không dừng lại mà tiếp tục kêu lên: "Tiểu tiên tử, người thật sự muốn cùng tên gia hoả này rời khỏi núi Côn Lôn sao? Vì sao không lưu lại vậy? Nếu như người lưu lại, bọn tôi sẽ tôn người làm Yêu Vương."

Ba tên yêu quái còn lại cũng đầy vẻ trông mong, vào lúc này đây bọn chúng tuy là yêu thú, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nét mong đợi của con người.

Tiểu Thần Hi trên mặt hơi ngập ngừng, rồi quơ đôi tay nhỏ trắng như tuyết về phía bọn chúng, nói: "Đa tạ! Tuy các ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta lại muốn theo ca ca đi khỏi nơi đây. Ta cũng không biết vì sao, tóm lại ta có một loại cảm giác, ca ca là người thân thiết nhất của ta."

Tim của Thần Nam liền chấn động, hắn càng lúc càng cảm thấy mê hoặc. Có thật là Thần ngọc thông linh, nhớ rõ mọi lời nói và việc làm của Vũ Hinh, hay là Vũ Hinh nhờ Thần ngọc mà trở lại thế gian này lần nữa? Ái dà! Thật là rối rắm! Vạn năm qua Bách Hoa Cốc đã phát sinh chuyện gì? Tiểu Thần Hi cuối cùng là ai? Mọi chuyện cứ như bị một màn sương mờ bao phủ.

Bát Ca công chúa thật không cam lòng hỏi: "Tên gia hoả này tốt ở chỗ nào chứ? Nhìn thế nào cũng đều rất bình thường, Tiểu tiên tử vì sao lại thích hắn như vậy?"

"Đừng nói ca ca như thế, ca ca rất tốt." Tiểu Thần Hi phản bác lại.

"Tốt chỗ nào đâu, dù nhìn sao cũng chẳng thấy giống người tốt." Bát Ca của công chúa vẫn kiên trì không bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục Tiểu Thần Hi.

"Câm ngay cái mỏ quạ ba hoa của nhà ngươi đi. Còn huyên náo nữa, ta sẽ nhổ sạch lông chim của ngươi bây giờ." Thần Nam nhìn thấy Bát Ca công chúa cứ bay qua bay lại trước mắt, không ngừng nói xấu hắn, khiến hắn không nhẫn nhịn được nữa, liền mở miệng ra chửi nó.

Sau khi Bát Ca của công chúa bị Thần Nam chửi cho một trận, liền rất tức giận, tại không trung lớn tiếng kêu lên: "Tiểu tiên tử người thấy rồi đấy, cái tên này miệng nói toàn lời xấu xa, người làm sao có thể ở cùng với hắn được chứ?"

Thần Nam biết lũ yêu quái này hành sự rất có phép tắc, không thể tuỳ ý đả thương người khác, vì thế hắn đối với mấy tên yêu quái này không hề e sợ tí nào. Thấy Bát Ca công chúa không ngừng kêu la ầm ĩ, hắn lớn tiếng chửi lại: "Im ngay cái mỏ quạ nhà ngươi, mỗi người đều có quyền tự chọn lựa cuộc sống cho mình, ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp lung tung? Còn không ngừng những lời điểu ngữ đó, ta sẽ để cho Long Bảo Bảo quay chín ngươi."

Tiểu Long phối hợp với hắn vô cùng ăn ý liền tiến lên phía trước, nhấp nháy đôi mắt to nhìn vào Bát Ca công chúa, sau đó còn vung vẩy Long trảo. Vài ngày trước Tiểu Long cũng không ít lần cùng bốn tên yêu quái này đánh nhau. Nếu luận thực lực thì nó mạnh hơn một chút, điều này khiến mấy tên yêu quái kia đau đầu vô cùng, cũng không dại gì gây chuyện với Tiểu Long.

Bát Ca công chúa nhìn thấy bộ dạng diễu võ dương oai của Tiểu Long, thì vô cùng tức giận, kêu lên the thé: "Đừng nghĩ ta sợ ngươi, ta chỉ không muốn đánh nhau với ngươi mà thôi." Tuy miệng nó nói không sợ, nhưng thật sự không dám gọi Tiểu Long là "Chim trụi lông". Bởi vì nó phát hiện mỗi lần xưng hô với Tiểu Long như vậy, đều làm Tiểu Long đại phát cuồng tính, lao vào chiến đấu không ngừng với nó.

Tiểu Long không coi mấy câu nói của nó vào đâu, trề cái miệng rồng của nó ra khinh bỉ.

Tiểu Thần Hi được Thần Nam ôm trong lòng, hàng lông mi dài nhấp nháy, đôi mắt đen lay láy như bảo thạch, nó mấp máy môi, tựa hồ như muốn nói điều gì đó.

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 7 Chương 2

Chiến Yêu

Dịch: thsonn

Biên Dịch: A Anh

Biên Tập: HannaKid

Nguồn: Tàng Thư Viện

Tiểu Thần Hi thấy bốn tên yêu quái cứ chặn đường không cho Thần Nam rời đi, lại nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của Tiểu Long, vội ngăn cản: "Long Bảo Bảo không nên đánh nhau, Bát Ca, Tiểu Trư các người đừng cản trở ca ca, sau này ta nhất định sẽ trở lại thăm các người mà."

Bát Ca công chúa thấy Tiểu Thần Hi sớm đã quyết ý, nhất định sẽ không vì những lời nói đó của nó lưu lại, trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Nó thở dài nói: "Tiểu tiên tử! Người vốn không biết, bọn người bên ngoài trong đầu toàn chứa đầy những tư tưởng xấu xa. Trong xã hội bọn chúng, có nhiều người chỉ vì một chút lợi ích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Chúng ta chỉ sợ người bị thua thiệt nên mới không muốn người rời khỏi nơi này."

Tiểu Thần Hi cười tươi nói: "Ta không sợ, ca ca sẽ bảo hộ ta."

"Hắn? Cái tên bản lĩnh kém cỏi này ư? Hắn làm sao có thể bảo hộ người được chứ? Không thể tin vào hắn được, chúng ta nhất định phải thử thách bản lĩnh của hắn." Bát Ca công chúa đập cánh, lượn qua lượn lại phía trên đầu Thần Nam, căn bản không để hắn vào mắt.

Bị một con quái điểu khinh thị như vậy, quả thật đã làm cho Thần Nam nổi nóng. Tuy nó chỉ là một con yêu quái, nhưng những hành động láo xược đó thật giống như người vậy, chả trách đã làm cho hắn cảm thấy tức giận không thôi. Hắn đặt Tiểu Thần Hi ngồi trên lưng Tiểu Long, nhanh chóng rút trường cung từ sau lưng ra, đặt một mũi Điêu Linh tiễn lên trên. Hai tay từ từ kéo căng cung ra, làm dây cung rung lên những tiếng nhè nhẹ, " Vụt" phi tiễn phá không lao đi.

Bát Ca công chúa đương nhiên không để một tiễn này vào mắt, phớt lờ đi vũ tiễn đang bay về phía nó. Mãi đến khi Điêu Linh tiễn cách nó không quá mười công phân thì nó mới cảm thấy có chút bất diệu.

"A, Ma pháp tiễn!"

Phó viện trưởng đã từng cấp cho Thần Nam một bộ vũ khí đã qua gia trì ma pháp, Điêu Linh tiễn này chính là một ma pháp tiễn có uy lực rất lớn. Vũ tiễn vừa rời khỏi dây cung ngay lập tức liền cùng với ma pháp nguyên tố trong không trung hợp lại, ma lực hàm chứa bên trong được kích phát đến mức cao nhất. Bát Ca công chúa tuy sớm nhận rõ có điều dị thường, nhưng tịnh không để trong lòng, tận đến khi Vũ tiễn càng lúc càng lại gần, thì nó mới bắt đầu thấy sợ.

Vũ tiễn như điện quang nhằm ngay vào Bát Ca công chúa. Điêu Linh tiễn hàm chứa ma pháp lực cường đại. "Oanh", một tiếng nổ lớn vang lên, trong khoảnh khắc năng lượng ma pháp cường đại bùng phát trên không trung đã làm cho lá cây gần đó rụng lả tả. Thần Nam tiến lên đứng chắn trước mặt Tiểu Long, ngăn không cho năng lượng ma pháp còn dư tiến đến gần Tiểu Thần Hi.

Vũ tiễn ma pháp cường đại tuy không phương hại gì đến Bát Ca công chúa, nhưng đã làm cho nó bị lực hút mà xoay như chong chóng trên không, lúc này nhìn bộ dạng của nó quả thật có hơi thê thảm a.

Thần Nam biết rằng ma pháp tiễn tuy uy lực cực đại, nhưng với mấy tên yêu quái có thực lực không kém Tiểu Long này thì còn lâu mới đủ đối phó. Hắn nhanh chóng lắp tên vào cung, ma pháp tiễn mũi này nối tiếp mũi kia liên tục bắn ra. Trong rừng những tiếng nổ "Oanh! Oanh!" liên tu bất tận dội thẳng vào tai, mỗi ma pháp tiễn bị bắn ra liền nổ tung, trên không trung bạo phát ra những chùm quang mang chói mắt.

Thật ra ma pháp tiễn vốn không thể nào phương hại đến Bát Ca công chúa, chỉ là lúc đầu do nó sơ ý, nên mới phải chịu ảnh hưởng của mũi tên. Những Điêu Linh tiễn còn lại dù hàm chứa một nguồn ma pháp cường đại nhưng khi bay đến trước người Bát ca công chúa đều bị chấn nát.

Ma pháp tiễn tuy bạo phát ra ma pháp cuờng đại nhưng lại bị Hắc năng lượng trên người Bát Ca công chúa cản trở, vì thế mà chẳng thể nào chạm tới một cọng lông của nó. Ngàn vạn Hắc sắc quang mang từ trong nội thể Bát Ca phát ra, như một mặt trời màu đen lơ lửng trên không.

Trong nháy mắt Thần Nam đã dùng sạch trơn Điêu Linh tiễn trong bao, vì thế hắn cũng đành phải dừng lại những công kích vô vị.

Bát Ca công chúa cũng thu lại Hắc sắc quang mang, trên không trung thở hổn hển hét lên: "A, cái tên hỗn đản đáng chết nhà ngươi, không ngờ lại thình lình bắn trộm ta, đồ đáng ghét! Lại còn dùng ma pháp tiễn nữa chứ!" Nó mấy lần định hạ xuống công kích Thần Nam, nhưng phải cố nhẫn nhịn, giận dữ chửi: "Nếu không phải di huấn của tổ tiên, ta nhất định phải xé nát ngươi ra. Ôi!... ngoại y hấp dẫn của ta...! Ôi!... Thật quá đáng ghét mà!"

"Đồ quạ đen ba hoa, đó là tự ngươi nói muốn thử thách bản lĩnh của ta mà." Thần Nam cười giễu cợt.

"Đồ hỗn đản đáng ghét!" Bát Ca công chúa tức giận đập cánh loạn xạ, nhưng mà sau khi lông vũ bị trụi mất một phần, trông nó thật rất là thê thảm.

Tiểu Trư, Tiểu Bạch Thố và Mai Hoa Lộc bên cạnh hài hước nhìn Bát Ca công chúa, không ngờ lại thích thú trước tai nạn của người khác như vậy. Tiểu Thần Hi chớp chớp đôi mắt to, nói: "Ca ca đừng đánh nhau với Bát Ca nữa."

Thần Nam vuốt ve mái tóc mềm mại của nó, nói: "Sau này từ từ muội sẽ hiểu, thực ra nếu như ca ca không làm như thế với Bát Ca, nó sẽ không ngừng huyên náo, được nước làm tới, không bao giờ ngưng."

"Nói bậy, ta chỉ là muốn Tiểu tiên tử lưu lại thôi." Bát Ca công chúa trong lòng không phục mà lên tiếng phản bác.

Lúc này, Tiểu Trư bắt đầu chậm chạp đi lại, khiến cho Thần Nam cảm giác được một cổ năng lượng cực đại áp bức lên người hắn. Nó thò cái móng trước ra, nhưng không ngờ là lại chuyển hướng xoay lên trên, vỗ vỗ vào lưng mình, động tác này quả thật đã làm Thần Nam trừng mắt há miệng ngây ngốc.

Bát Ca tuy rất tức giận, nhưng cũng không quên truyền đạt lại cho hắn, nó thở phì phì nói: "Hắn muốn thử thách bản lĩnh của ngươi, ngươi có thể tận lực đánh cho hắn một kích, hắn quyết sẽ không đánh trả. Hắn muốn xem ngươi cuối cùng có hay không có năng lực bảo hộ Tiểu tiên tử."

Thần Nam quả thật có chút buồn cười, mấy tên yêu quái này thật không ngờ lại giống như một đứa trẻ. Tuy nhiên từ lời nói và hành động của bọn chúng, có thể thấy được bọn chúng đối với Tiểu Thần Hi rất là yêu mến. Bởi thế mà Tiểu Trư mới để hắn toàn lực công kích. Nếu hắn cự tuyệt sẽ làm cho bọn chúng khinh thị, vì vậy hắn quyết định toàn lực chém ra một đao.

Ba ngày trước, ở trong Bách Hoa Cốc, thanh trường đao lúc đó của Thần Nam đã bị lão yêu quái trong bóng tối đánh nát. Lúc này, hắn quyết định sử dụng trường đao mà Phó viện trưởng đã cấp cho hắn. Ánh đao tuy không rực rỡ, thậm chí có chút ảm đạm, rất giống với đao kiếm bình thường nhưng Thần Nam có thể cảm ứng được bên trong nó hàm chứa một năng lượng rất lớn. Hắn bắt đầu vận chuyển huyền công, ma pháp ẩn tàng trong đao liền theo ánh đao phát ra, cùng kết hợp với ma pháp nguyên tố bên ngoài.

Thần Nam giơ đao ra phía trước, tập trung toàn bộ công lực vào thân đao. Ánh sáng màu vàng từ thân thể hắn phát ra, tạo thành một vòng kim quang rực rỡ bao bọc bên ngoài. Toàn bộ công lực đều được hắn tập trung vào trong thân đao, trường đao vốn ảm đạm bỗng bạo phát ra hàn quang nhiếp hồn đoạt phách, tại không trung phát ra âm thanh "Xích Xích" phá không.

Trường đao trong tay Thần Nam hướng lên trời khiến cho đao khí bắn thẳng lên trên, lúc này sát khí lạnh lẽo bao phủ toàn truờng. Lực lượng cường đại lấy hắn làm trung tâm phóng xuất ra bốn hướng, làm không khí xung quanh dao động rất mạnh.

Ánh sáng màu vàng từ trường đao phát ra càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói lọi. Bên ngoài thân đao là vệt sáng rực rỡ dài hơn một trượng, đao khí vô hình này chính là do đao khí hữu hình chuyển hoá, kim sắc phong mang dần dần hình thành.

Bốn tên yêu quái vô cùng kinh hãi, tuy phương pháp tu luyện của bọn chúng và nhân loại bất đồng, nhưng mục tiêu thì đều giống nhau. Bọn chúng lúc này đã cảm ứng được năng lượng cường đại do Thần Nam phóng xuất ra bên ngoài, thật không tưởng được tu vi của hắn lại cao đến như vậy.

Tóm lại mà nói, mấy tên yêu quái này tâm trí chưa trưởng thành. Tuy bản lĩnh cao cường, nhưng nhiều phương diện đều rất khác xa cao thủ nhân loại cùng cấp. Nếu đổi lại là một cao thủ nhân loại có tu vi như chúng thế này, sớm đã cảm ứng được thực lực chân chính của Thần Nam.

Đao khí cuối cùng đã kết hợp hữu hình với vô hình với nhau, đao mang dài hơn một trượng gần như đã hóa thành vật chất, hàn khí bức nhân làm cho nhiệt độ xung quanh hạ xuống rất nhanh.

"Trảm" Thần Nam hét lớn, trường đao trong tay hạ xuống, đao khí hữu hình như lưỡi đao của tử thần chém xuống thân của Tiểu Trư.

Đồng thời ma pháp ẩn chứa trong truờng đao cùng lúc cũng bạo phát ra, quang mang lấp lánh chói mắt người khác. Ma pháp cường đại cùng đao khí mãnh liệt uy lục nhiếp hồn đoạt phách, làm cho mấy cây đại thụ phía trước lá rụng tả tơi, cành cây vang lên những tiếng "Răng rắc". Sau cùng đã bị năng lượng ba động cường đại cuồng bạo phá nát, biến thành những mảnh vụn bay toán loạn trên không.

Đó chỉ mới là kết quả do hữu hình đao khí cùng ma pháp lực mạnh mẽ phát ra tạo thành, vậy mà đã san bằng vài cây đại thụ. Tiểu Trư trong ánh mắt hiện ra nét sợ hãi, tuy nói tu vi của nó vô cùng kinh nhân, nhưng nếu bảo nó đứng yên mà ngạnh tiếp một đao này, e rằng cũng không chịu nổi.

Đến lúc đao mang mãnh liệt đánh tới Tiểu Trư, nó đột nhiên lắc người, thân thể lúc này đã bành trướng ra chỉ trong chớp mắt. Ngay lúc này, Tiểu Trư so với trước rất nhiều đã lớn hơn rất nhiều, cặp răng nanh trắng toát giống như hai thanh cự kiếm phát ra hàn quang nhiếp nhân. Nó lắc lắc cái đầu, huy động cặp răng nanh khủng bố đó, nghênh tiếp một đao của Thần Nam.

__________________

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 7 Chương 3

Vô Ngôn Huy Thủ

Dịch giả: MTQ

Biên tập: dangxuan

Tàng Thư Viện

Luồng ánh sáng lấp lánh hóa thành thanh đao dài chừng một trượng chém lên răng nanh của Dã trư tinh đánh choang một tiếng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả cánh rừng như rung lên. Khi đường đao rực rỡ chói mắt va chạm mãnh liệt vào chiếc răng nanh sắc nhọn của Dã trư tinh đã phát ra một quầng sáng chói lòa đến lóa mắt như ánh mặt trời.

Năng lượng mãnh mẽ chuyển động trong núi rừng của Bách Hoa Cốc, lan tỏa dữ dội khắp nơi. Cây rừng rung chuyển, lá rụng như trút. Đao khí và ma pháp lực lan tỏa bốn phía khiến cho đất núi xung quanh bị chấn động đến nỗi thay đổi cả hình dạng. Một cái hố sâu khổng lồ hiện ra trên mặt đất rừng. Hàng loạt cây lớn đều đã bị gãy rạp. Trên mặt đất toàn là cành cây gãy và lá rụng.

Mặc dù có tu vi đến kinh nhân nhưng đối diện với đòn tấn công mãnh liệt như vậy, Dã trư tinh cũng bị chấn động loạng choạng. Thần Nam thì bị lực phản chấn hất tung lên không, bay lùi xa đến sáu bảy trượng mới lấy lại được thăng bằng. Hắn xoay người hạ xuống đất. Ma pháp trường đao lập tức vỡ tan, chỉ còn lại cán đao ở trên tay hắn.

Đó không phải là bởi võ công của Thần Nam không cao, mà thực chất là vì võ công của Dã trư tinh quá đáng sợ. Nếu theo đẳng cấp tu luyện của loài người để phân chia, thì ít nhất võ công của nó cũng đạt tới Ngũ Giai cảnh giới, thậm chí đã gần đạt tới Lục Giai. Mặc dù chỉ là bị động phòng thủ, không thực hiện những đòn tấn công mãnh liệt, nhưng lực phản chấn cũng đã vô cùng dữ dội. Không phải cao thủ bình thường nào cũng có thể chống chịu được.

Thần Nam khí huyết nhộn nhạo, nhưng may mà không hề bị thương. Biểu hiện như vậy cũng đủ khiến một số yêu quái phải kinh ngạc. Cần phải biết rằng chúng là những kẻ cầm đầu của thể hệ yêu quái mới trong núi Côn Luân, những người bình thường khó mà có thể tiếp được một chiêu của chúng.

Lúc đao khí và ma pháp lực lan tỏa dữ dội, Long Bảo Bảo cõng Tiểu Thần Hi bay trên không trung. Lúc này Tiểu Thần Hi vô cùng lo lắng, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé trên không nói: "Ca ca... Huynh không sao chứ?" Vừa nãy nhìn thấy Thần Nam bị chấn bay ra, cô bé suýt đã bật khóc, đến tận lúc này khoé mắt vẫn còn ánh lệ.

Thần Nam nhìn cô bé vẫy tay, dịu dàng nói: "Thần Hi không phải lo lắng! Đừng sợ, ta không sao đâu!"

Dã trư tinh ngừng phình to, thân thể bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, lại khôi phục hình dạng ban đầu. Thần Nam quăng cán đao đi, nói với Dã trư tinh: "Có cần thăm dò bản lĩnh của ta nữa không?"

Như ban đầu đã thoả thuận, Dã trư tinh sẽ đứng im chịu cho Thần Nam toàn lực xuất ra một đòn. Thế nhưng đến lúc tối hậu, nó lại đột nhiên biến hình phản kích. Điều này khiến cho Dã trư tinh vô cùng mất mặt. Nó thở khò khè tỏ vẻ xấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net