Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Tề Hoan bận việc với Uông Đông cả ngày. Lam Yên được giao cho nhiệm vụ dẫn mấy cô bạn đi chơi đó đây. Họ chơi cả ngày ở công viên nước.

Đến tối, họ hẹn nhau ở một quán ăn nổi tiếng bao một phòng ăn uống vui vẻ.

Lúc Tề Hoan và Uông Đông đến nơi, đi vào trong khá bất ngờ khi nhìn thấy bọn Tần Mặc cũng ở đó. Nhưng Tề Hoan cũng không để ý lâu vì Chu Oánh có hứng thú với Tần Mặc nên họ ở đây cũng không quá bất thường. Hôm nay, có thêm Uông Đông nên Uông Đông ngồi cạnh Lam Yên, Tề Hoan lại ngồi cạnh Sở Diễn.

- Chào cậu.

Tề Hoan chào hỏi cậu bạn.

- Chào.

Vì hôm nay phải đi làm việc nên Tề Hoan ăn mặc nghiêm túc hơn mọi khi, quần tây áo sơ mi trắng. Đi đến chỗ bạn bè, thoải mái nên cô cởi cúc áo trên cùng và cúc áo thứ hai ra cho mát mẻ. Cũng làm Sở Diễn nóng mắt hận không thể cài hết lại mấy cái cúc áo của cô lên.

- Hôm nay thế nào?

Vương Xuân ngồi bên cạnh hỏi Tề Hoan.

- Cũng sắp ổn rồi. Chắc chỉ ngày mai nữa là xong thôi. Xin lỗi nhé, vì nói dẫn các cậu đi chơi mà mình lại phải làm việc.

Tề Hoan hơi xấu hổ với mấy cô bạn nhưng cũng may có Lam Yên giúp đỡ cô làm hướng dẫn viên du lịch cho mấy cô bạn.

- Không sao đâu bánh bèo, cậu cứ làm đi, bảo bối Yên Yên sẽ đi chơi với chúng mình, phải không bảo bối?

Chu Oánh trêu đùa rồi nháy mắt với Lam Yên làm Uông Đông bên cạnh tức đến nổ mắt. Cậu mới bận có hai ngày mà bảo bối đã sắp chạy theo người khác rồi sao?

Nhưng cũng phải nói Chu Oánh là người soái khí nhất trong các cô. Tô Nhạc thì khá nghiêm túc, bình tĩnh, Liễu Diệp thì lại hơi ngây thơ, mê trai, Vương Xuân thì dịu dàng nhẹ nhàng. Lam Yên thì lại bánh bèo tính hơi công chúa. Tề Hoan thì lại chín chắn. Sáu người, sáu tính cách khác nhau nhưng lại bù trừ cho nhau nên mới có thể thân thiết như vậy.

- Chỉ cần sản phẩm mới có phần của chúng mình là được.

Lam Yên tiếp lời Chu Oánh.

- Em còn cần lấy đồ mỹ phẩm từ người khác sao?

Uông Đông ghen tị.

- Anh chỉ có thể lấy đồ chuẩn bị đi ra thị trường thôi. Còn Tề Hoan thì ngay cả đồ chưa ra, cô ấy cũng có thể lấy. Ai bảo người ta là người sản xuất chứ.

Lam Yên không cho Uông Đông mặt mũi. Uông Đông đen mặt nhưng cũng không dám phản bác vì cô hoàn toàn nói đúng.

- Yên tâm, có sản phẩm mới mình sẽ không quên các cậu đâu. Lam Yên, lần trước đi thi ở Nhật Bản gặp Uông Đông, cậu ấy cũng nhờ mình lấy mấy cái món đó cho cậu đấy, nếu không thì mình cũng quên mất đấy. Có bạn trai thương cậu như vậy, cậu đừng có mà bắt nạt cậu ta nữa.

Tề Hoan giảng hòa.

- Có thật thế không?

Lam Yên cười tươi nhìn Uông Đông, cô cũng vì cả ngày nay mới gặp Uông Đông mới giận dỗi nói anh mấy câu vậy thôi.

- Thật mà.

Uông Đông biết Tề Hoan giúp mình nên ra vẻ tủi thân.

- Em còn trách anh.

- Em xin lỗi mà.

Cả đám mới mặc kệ hai người đang phát cẩu lương, tiếp tục ăn uống nói chuyện của mình.

- Các cậu thi gì vậy?

Sở Diễn hỏi Tề Hoan.

- Kì thi biện luận bằng tiếng Nhật ở Nhật Bản hôm trước tôi với Uông Đông tham gia đó.

Tần Mặc trả lời thay Tề Hoan. Vốn dĩ là hôm đó Sở Diễn đi nhưng vì cậu muốn sang Nhật Bản chơi nên đã thương lượng thay đổi với Sở Diễn.

- Đúng. Lần đó tôi với Chu Oánh đi thi, chung kết gặp Tần Mặc và Uông Đông.

Tề Hoan uống một ngụm nước nhỏ rồi tiếp lời Tần Mặc, còn Sở Diễn thì muốn sụp đổ trong lòng. Rõ ràng là lúc đó cậu có khả năng gặp được Tề Hoan lại bị cái tên Tần Mặc chết tiệt kia phá hỏng. Cậu ghim.

Sở Diễn nghĩ rồi hậm hực kéo một đĩa tôm tới trước mặt, lấy găng tay ra bóc hết vỏ ra rồi chuyển bát thịt tôm cho Tề Hoan.

- Cảm ơn.

Tề Hoan nhận lấy bát tôm đã được bóc vỏ, hết sức vui mừng cảm ơn Ryan. Cô vốn rất thích ăn tôm nhưng lười bóc vỏ, không hiểu sao cậu bạn Ryan này biết còn bóc vỏ giúp cô. Cậu ta đúng là người tốt mà.

Mấy người bạn cũng quen rồi nên không phản ứng mạnh như lần trước nữa. Chu Oánh cũng hết sức ngang ngược lấy một đĩa tôm đẩy đến trước mặt Tần Mặc.

- Gì đây?

- Bóc vỏ cho tôi.

- Cậu ăn thì tự đi mà bóc, sao lại sai tôi?

Tần Mặc hơi ngốc.

- Đúng là bệnh thần kinh.

Chu Oánh bị tên ngốc này làm cho mất mặt, giận dỗi quay sang chỗ Tô Nhạc không thèm nói chuyện với cậu ta nữa. Tô Nhạc buồn cười nháy mắt với Liễu Diệp làm trêu chọc cô bạn thân đang bị mất mặt kia.

- Của cậu này.

Tần Mặc cuối cùng vẫn bóc tôm cho Chu Oánh. Nhưng cô bạn vẫn kiêu kì.

- Tôi không cần.

- Thôi mà, nể mặt tôi chút đi.

Tần Mặc biết sai, kéo kéo tay áo Chu Oánh.

- Được rồi. Cảm ơn cậu.

Ăn uống xong, cả bọn đi hát tới tận khuya mới quay trở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Hôm sau, Tề Hoan vẫn phải dậy sớm để tới công ty của Uông Đông tiếp tục làm việc, mấy cô nàng kia, đi chơi cũng đủ mệt rồi nên quyết định nghỉ ngơi một ngày, làm tổ ở trong khách sạn chờ ngày mai Tề Hoan nghỉ rồi đi chơi tiếp.

- Mình nói này. Cái cậu bạn Ryan đó. Có ý gì với Hoan Hoan nhà chúng ta phải không?

Liễu Diệp hỏi cả đám khi họ ngồi quây quần chơi bài cùng nhau. Lam Yên thót tim sợ sẽ làm lộ bí mật của cậu em họ nhà mình.

- Chăm sóc cậu ấy như thế mà ai dám nói không có ý gì, tôi chặt đầu người đó.

Chu Oánh nhàm chán liếc bài tính quân đánh.

- Đôi 5. Nhưng tội cho cậu bạn, Hoan Hoan nhà chúng ta nhìn có vẻ chín chắn nhưng là trang giấy trắng trong tình trường này. Chắc chắn cậu ấy sẽ không hiểu được tình cảm của cậu bạn kia đâu.

Tô Nhạc đánh bài không quên bình phẩm.

- Sao cậu biết? Cứ làm như cậu là cao thủ tình trường ấy. Đôi 6.

Vương Xuân đánh bài không quên chế nhạo Tô Nhạc.

- Cái con bé này. Chị đây là cao thủ tình trường đó. Biết không?

Tô Nhạc lườm Vương Xuân một cái sắc lẻm.

- Bảo bối Yên Yên, sao không thấy cậu nói gì? 

Liễu Diệp nhắc khi thấy Lam Yên ngồi im lặng, không nói câu nào.

- Đúng thế. Cậu là người duy nhất ở đây có người yêu rồi mà. Nói gì đi chứ?

Vương Xuân chọc tay cô bạn.

- Có người yêu nhưng tớ có phải là người theo đuổi anh Đông đâu. Chúng tớ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, rồi tự nhiên ở bên nhau thôi. Làm gì có phức tạp như vậy. Còn chuyện của Tề Hoan, thật sự tớ cũng không biết thế nào được. Quan trọng là hai người đó thôi.

Lam Yên chỉ nói sơ qua, né tránh trọng điểm. Nếu bị phát hiện, cậu em họ kia sẽ giết cô mất.

- Cũng đúng, chúng ta chỉ cần quan sát thôi. Để thuận theo tự nhiên thôi.

Tô Nhạc trầm ngâm.

- Còn chuyện của cậu và Tần Mặc là sao?

Tô Nhạc chuyển mũi dùi sang phía Chu Oánh.

- Sao là sao? Lần trước đi thi biện luận, cảm thấy cậu ta rất thú vị nên theo đuổi thôi. Cũng chưa biết thế nào, hên xui.

Chu Oánh lười nhác.

- Đây mới là dân chơi này. 

Liễu Diệp trêu đùa.

- Thích thì hãy theo đuổi nếu không đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy cô ạ.

- Cứ làm như các cậu không chơi bời như vậy á?

Chu Oánh lườm hai cô bạn đang cười nhạo mình. Cô dám khẳng định con trai thua thiệt dưới tay hai cô bạn kia không kém cô là bao nhiêu. Toàn play girl cả, chỉ có Vương Xuân với Tề Hoan một người ngây thơ, một người không quan tâm kia mới chưa có kinh nghiệm tình trường thôi. Lam Yên thì bày ra trước mắt rồi.

Nghe ba cô nàng nói chuyện cùng nhau, Lam Yên cùng Vương Xuân tròn mắt nhìn nhau.

- Tớ tưởng học trường trọng điểm thì vất vả lấy đâu ra thời gian yêu sớm.

Vương Xuân ngạc nhiên hỏi.

- Vì vất vả nên mới cần có trò để xả stress. Người ta gọi đấy là trò chơi tình ái, hiểu không hai bảo bối?

Chu Oánh giảng giải cho hai cô bạn.

- Các cậu làm như ai cũng trâu bò được như Tề Hoan nhà các cậu hả? Con bé đó mới lao đầu vào học tập như điên, làm việc nọ việc kia, thành lập công ty các kiểu được. Còn tôi thì chịu thôi.

- Vậy nên mới phải chơi đùa với các chàng trai xinh đẹp chứ.

- Các bảo bối còn nhỏ, đừng để ý. Coi như các chị đang nói chơi thôi.

Vương Xuân và Lam Yên gật đầu như gà mổ thóc tiếp thu những lời ba cô nàng kia nói. Nếu Uông Đông ở đây chắc hẳn sẽ hối hận đến thối ruột mất, cậu mà biết ba cô nàng kia chơi bời vậy thì sao dám để bảo bối của mình ở đây được. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. 

Nếu Lam Yên thay đổi theo chiều hướng đó thì chắc sẽ đặc sắc lắm đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net