Chương 251. Khách chặn đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Phi kích động mà dậm chân, mau ngẫm lại biện pháp đi, rốt cuộc hướng nơi nào chạy, Mạc Phi khẩn trương đến muốn đái trong quần.

Thiên Diệp linh quang chợt lóe nói: Phi Phi, trên người của ngươi có hay không Thạch hóa dược tề.

Mạc Phi gật gật đầu, nói: có a!

Thạch hóa dược tề là một loại dược tề đặc thù, sau khi uống xong, người liền sẽ biến thành giống như một cục đá, trong lúc nguy cấp, có thể dùng để lừa gạt tinh thú để bảo mệnh.

Thạch hóa dược tề có vài nhược điểm, sau khi uống xong, thực lực của người uống sẽ bị giảm xuống vài cấp bậc, nếu không thành công lừa được tinh thú, kia chỉ có thể chờ chết.

Có liền tốt, chúng ta hướng Ma huyết quỷ thần thụ đi, dùng Thạch hóa dược tề để lừa gạt nó. Thiên Diệp nói.

Mạc Phi có chút do dự nói: Như vậy có được không?

Thiên Diệp bất đắc dĩ nói: đến tình trạng bây giờ, cũng chỉ xem ngựa chết thành ngựa sống đi, ngươi có chủ ý nào tốt hơn không?

Mạc Phi thở dài, nói: Không có.

Mạc Phi nắm chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vài phần cảm xúc đập nồi dìm thuyền.

Mạc Phi từ trong nhẫn không gian lấy ra 6 lọ dược tề, phân cho mọi người, Tiểu Kim Giao nhìn thấy Mạc Phi lấy ra dược tề, cho là thứ tốt, không chút do dự đoạt lấy một lọ uống vào.

Mạc Phi vô pháp, đành phải lấy thêm một lọ, Thiên Diệp tiếp nhận dược tề uống một hơi cạn sạch, những người còn lại cũng học theo.

Sau khi uống dược tề, hô hấp mọi người dần dần đình trệ xuống, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, nhịp tim đập cực kỳ nhẹ, một tầng thạch thật dày từ trên người sinh trưởng ra tới, Mạc Phi dần dần không cảm giác được hơi thở đám người Lâu Vũ, vài người giống như thật sự biến thành cục đá.

Mọi người dần dần không thể cử động, tránh ở trong thạch giáp thật dày, chờ đợi thẩm phán của vận mệnh.

Ba hắc y nhân ở phương xa đang truy tung mấy người Thiên Diệp, thực mau ý thức có điều không thích hợp.

Kỳ quái a! Không cảm thụ được hơi thở của đám người Thiên Diệp.

Ta cũng không cảm giác được.

Như thế nào đột nhiên không cảm giác được, chẳng lẻ bọn họ bị tinh thú ăn.

Hẳn là không thể nào, lấy thực lựa của bọn họ, không nên dễ dàng bị ăn như vậy! Liền tính bị ăn, cũng không nên đồng thời đều bị ăn a!

Kia nhưng nói cũng không nhất định, hiện tại bên trong bí cảnh, đầu trâu mặt ngựa đều chạy ra, tử vong thật sự quá bình thường.

Đám người Mạc Phi sau khi nuốt Thạch hóa dược tề chốc lát, Ma huyết quỷ thần thụ liền đi đến vị trí của đám người Mạc Phi, Mạc Phi nhìn đến Ma huyết quỷ thần thụ, dọa cả người mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ma huyết quỷ thần thụ trong ánh mắt lộ ra vài phần hoang mang, tìm tòi nửa ngày không thu hoạch được gì, Ma huyết quỷ thần thụ có chút táo bạo, cành lung tung múa may, trên mặt đất bị nhánh cây rút ra từng đạo thành một khe lớn.

Đột nhiên Ma huyết quỷ thần thụ cảm nhận được cái gì, rồi dứt bỏ đám người Mạc Phi, nhanh chóng di động đến phương hướng phía trước chạy tới.

Mạc Phi nhìn đến Ma huyết quỷ thần thụ rời đi, nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nhánh cây kia lại đánh lên phía trước một chút, trừu nứt liền không phải mặt đất mà là Mạc Phi hắn.

Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết dị thường tốt đẹp.

Mạc Phi cảm giác thân thể mình dần dần ấm áp lên, cảm giác mất đi chậm rãi có lại trên người.

Phanh. Thạch giáp bao vây trên người Lâu Vũ bỗng nhiên tạc nứt, Lâu Vũ từ trong thạch giáp đi ra.

Cái thứ hai đi ra thạch giáp chính là Tiểu Kim, Tiểu Kim vừa đi ra khỏi thạch giáp liền kích động la to, trong giọng nói tràn ngập hoảng sợ cùng chỉ trích.

Lâu Vũ nhìn Tiểu Kim, trong mắt nhiễm vài phần cổ quái, gia hỏa này đang làm gì? Nhảy nhót lung tung, thất tâm phong sao?

Mạc Phi bất đắc dĩ mà nhún vai, nói: Tiểu Kim nói, nó cho rằng chính mình muốn chết, hắn cho rằng chúng ra đều uống dược tề tự sát, nó bị dọa sợ.

Lâu Vũ tràn đầy khinh thường mà nhìn Tiểu Kim, nói: gia hỏa không có cốt khí, không có can đảm.

Tiểu Kim nghe được Lâu Vũ nói, thẹn quá thành giận mà trừng mắt Lâu Vũ, nãi thanh nãi khí mà hướng tới Lâu Vũ rít gào.

Thiên Diệp hướng Mạc Phi hỏi: có thể cảm nhận được Ma huyết quỷ thần thụ, còn có tin tức của đám người đuổi theo chúng ta sao?

Mạc Phi híp mắt nói, đám người kia giống như đụng phải Ma huyết quỷ thần thụ, đã chết một người, hai người chạy thoát.

Thiên Diệp có chút tiếc nuối, nói: Chỉ chết có một người a! Thật tiếc.

Lâu Vũ thở dài, bất đắc dĩ nói: Chết một người so với không có người chết cũng đã rất tốt, những người đó hẳn đã sống hơn ngàn năm, đương nhiên sẽ có biện pháp bảo mệnh, cũng đừng quá cưỡng cầu.

Thiên Diệp bĩu môi, nói: Nói cũng đúng.

Đám người Mạc Phi nhanh chóng rời đi.

Mọi người một đường bay nhanh hai canh giờ, có linh hồn lực Mạc Phi dò xét, mấy người dọc theo đường đi cơ bản không gặp được nguy hiểm gì, nhưng mà càng là như thế, Lâu Vũ ngược lại càng bất an.

Tình huống như thế nào? Lâu Vũ hỏi.

Mạc Phi lắc lắc đầu, nói: không có cảm giác.

Đột nhiên Mạc Phi nheo mắt, lạnh lùng nói: lui về phía sau.

Nghe được Mạc Phi nói, đám người Lâu Vũ không chút do dự triệt để thoái lui về phía sau.

Oanh. Một cái cầu kim loại màu đen, ở vị trí mấy người đứng ban đầu nổ tung, tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.

Mạc Phi kinh hồn mà nhìn về phương xa, chỉ thấy một thiếu niên hắc y tuấn dật, đứng cách đó không xa, thiếu niên kia mang mắt cười nhìn mọi người, trong mắt lộ ra vài phần hài hước.

Mạc Phi rất rõ ràng, trong thân thể thiếu niên này, cất giấu linh hồn một lão bất tử.

Mạc Phi hít sâu một hơi, thập cấp cao thủ nếu là cật lực che dấu hơi thở, linh hồn lực của hắn dù có cường hãn hơn nữa, cũng không thể phát hiện được.

Ta liền biết các ngươi không dễ dàng chết như vậy, không nghĩ tới mấy người các ngươi cư nhiên tránh thoát Ma huyết quỷ thần thụ, cảm giác, thật không dễ dàng a! Hắc y thiếu niên lạnh như băng nói.

Mạc Phi khô cằn mà cười cười, nói: Đa tạ khích lệ, đồng bạn của ngươi đâu?

Đồng bạn? hắc y thiếu niên nhăn lại lông mày, ánh mắt bất thiện nhìn Mạc Phi nói: trước đó ngươi quả nhiên cảm ứng được sự tồn tại của chúng ta, linh hồn lực không tồi a!

Mạc Phi nhún vai, nói: nào có, nào có, so ra còn kém tiền bối.

Là một nhân tài, nếu không phải ngươi ăn trứng Kim cánh đại bàng, ta thật đúng là luyến tiếc giết ngươi. Hắc y thiếu niên tràn đầy tiếc nuối nói.

Mạc Phi nhăn nhăn mày, lập tức minh bạch, đối phương là muốn đem chính mình ngao thành dược tề.

Tiền bối, người không lo lắng cho đồng bạn sao? Mạc Phi cười gượng hỏi.

Lo lắng cho bọn họ? hắc y thiếu niên âm thảm thảm mà nở nụ cười, có cái gì phải lo lắng, chết một người vừa lúc thiếu một người đòi phân đồ vật, chết hai người càng tốt, đồ vật đều là của ta.

Lâu Vũ cười lạnh một chút, nói: Liền chính ngươi, vẫn nên là suy xét như thế nào để giữ được mệnh đi.

Không biết tự lượng sức mình. Thiếu niên vung tay lên, một tấm chắn đầy gai nhọn hiện lên trước người.

Đông. Nắm tay Lâu Vũ đánh vào trên tấm chắn, phát ra tiếng sấm rền vang.

Huyền hỏa kim thuẩn, Thiên Diệp nhìn hắc y thiếu niên đang cầm tấm chắn, trong mắt lộ ra vài phần khác thường.

Huyền hỏa kim thập phần hiếm thấy, là kim loại cứng rắn nhất, tấm chắn huyền hỏa kim kích thước cực lớn, tuyệt đối là bảo vật hiếm thấy.

Thiên Diệp kích động cả người phát run, bảo bối a! không đoạt lấy tới, kia thật sự là xin lỗi tổ tông.

Thiên Diệp thét dài một tiếng, một con hỏa hồng sắc phượng hoàng phóng lên cao, phượng hoàng đột nhiên hướng tới tấm chắn vọt tới, hoàn toàn đi vào trong tấm chắn.

Trên Huyền hỏa kim thuẩn xuất hiện một hoa văn hình phương hoàng, tấm chắn không ngừng run rẩy, phát ra tiếng ô ô không ngừng.

Hắc y thiếu niên đột nhiên ý thức được cái gì, trên mặt đỏ lên, tức muốn hộc máu, quát: Ngươi muốn làm cái gì?

Thiên Diệp có chút ngượng ngùng cười cười, nói: Thứ tốt, mắt thèm.

Nghe được Thiên Diệp nói, hắc ý thiếu niên tức khắc thất khiếu bốc khói.

Luận bối phận chân thật, hắn là tổ gia gia của Thiên Diệp, ngày thường huyền tôn gia tộc đối với hắn đều là kinh sợ, tất cung tất kính, hắn chưa bao giờ đem tên tiểu bối Thiên Diệp bị trục xuất khỏi gia môn ở trong lòng, lại không nghĩ rằng, Thiên Diệp cư nhiên nhắm vào đồ vật của hắn, thật là ... thật sự là to gan.

Thiên Diệp vô tội, thành khẩn mà nhín hắc y thiếu niên, nói: thứ này, tiền bối ngài cũng không dùng nhiều lắm, nhường cho ta đi.

Huyền hỏa kim thuẩn thỉnh thoảng phát ra âm thanh ô ô chấn động, phượng hoàng văn trên huyền hỏa kim thuẩn lúc sáng lúc tối.

Huyền hỏa kim thuẩn một hồi tả hữu loạng choạng, tựa hồ là đang giảy giụa.

Trịnh Huyên tràn đầy bội phục mà nhìn Thiên Diệp, thầm nghĩ: Thiên Diệp người này cư nhiên coi tài như mạng, nhìn thấy bảo bối, liền cái gì cũng quên, thật dũng cảm.

Phi Phi, Thiên Diệp mở miệng gọi một tiếng.

Đã sớm bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, Mạc Phi không chút do dự đem linh hồn lực thâm nhập huyền hỏa kim thuẩn, tận lực lau đi ấn ký linh hồn trên huyền hỏa kim thuẩn.

Cảm giác được ấn ký trên huyền hỏa kim thuẩn biến mất, hắc y thiếu niên sắc mặt vô cùng hung ác nham hiểm, ta muốn giết các ngươi.

Nhìn đến hắc y thiếu niên đang nổi trận lôi đình, Thiên Diệp vội vàng đem huyền hỏa kim thuẫn chắn trước người, đem chính mình chắn kín mít.

Thấy một màn như vậy, hắc y thiếu niên thiếu chút nữa hộc máu.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net