Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phải là quá đơn giản sao?

Lâm Ngọc Đồng cố ý gọi điện thoại về nhà hướng mẹ học hỏi một phen, cuối cùng tổng kết ra một câu -- miệng phải ngọt, nhưng không thể để cho người khác cảm thấy mình đang nịnh nọt.

Thời gian dường như qua thật nhanh, đảo mắt đã tới ngày hai mươi sáu.

Lễ đính hôn của Diệp Hàn Anh cùng Triển Dực Ninh được cử hành ngay trong Triển gia, chỉ là một lễ đính hôn, thế nhưng người tới nói ra cũng ít nhất hai ba trăm. Phần lớn mọi người Lâm Ngọc Đồng không nhận ra thế nhưng trí nhớ cậu không tệ, lại có thói quen nhớ người mang theo một vài đặc trưng, cho nên người Triển Dực Phi giới thiệu cho cậu cậu đều có thể nhớ kỹ.

Triển Dực Phi chọn một số người quan trọng để giới thiệu với Lâm Ngọc Đồng, Lâm Ngọc Đồng cùng đối phương nói chuyện rất tốt, về sau câu nói hai người được nghe nhiều nhất là: "Trời ạ, Dực phi cùng cậu đăng ký kết hôn rồi?"

Từng người từng người đều là biểu tình giật mình.

Có dì mập mạp, ước chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, tóc ngắn, mặt tròn, tiếng nói chuyện có chút lớn, nhưng bộ dáng hiền lành, nghe nói là con gái thứ hai của ông nội Triển Dực Phi, gọi là Triển Hân Hoa, Triển Dực Phi phải gọi nàng là Hoa cô.

Hai vợ chồng Triển Hân Hoa bình thường không ở thành phố B, thế nhưng ở tập đoàn Triển Dương là cổ đông lớn thứ bảy, công ty có quyết sách quan trọng gì hoặc là họp ban giám đốc chí ít một trong hai người sẽ có mặt. Hai người cũng đứng về phía Triển Dực Phi. Triển Hân Hoa nhìn Lâm Ngọc Đồng nói: "Trước đó ta còn cảm thấy kỳ quái, mỗi lần ta muốn giớ thiệu bạn gái cho nó nó đều không muốn, hóa ra là bản thân đã sớm có ý trung nhân. Tiểu Lâm đúng không? Đến đây nào, nếu như cháu không ngại, Hoa cô dẫn cháu đi nhận biết một số người."

Triển Dực Phi gật gật đầu, Lâm Ngọc Đồng cùng Triển Hân Hoa cùng nhau rời đi.

Yến hội này nhìn qua là cả một nhà hợp hợp khí khí, thế nhưng bên trong cũng chia nhiều phe phái. Triển Hân Hoa cầm đầu một đám phu nhân cùng các tiểu thư đều là vợ cả chính thê cùng họ hàng gần của Triển gia, mà bên Uông Băng Yến phần lớn là tiểu tam thượng vị hoặc thân thích của nhà mẹ đẻ bà ta, Nói trắng ra là, Triển Hân Hoa các nàng không để ý loại nữ nhân như Uông Băng Yến.

Con gái lớn nhà tam gia của Triển Dực Phi là Triển Hân Khiết vừa lạnh một tiếng: "Có một số người cách xử sự làm người đều không phóng khoáng, Tiểu Lâm cháu cũng không cần để trong lòng, mặc dù Uông Băng Yến không nói việc cháu cùng Dực Phi đăng ký, thế nhưng những người làm cô như chúng ta hiện tại biết cũng không tính là muộn, đến lúc hai đứa xác định thời gian cứ gửi thiệp đến, chúng ta nhất định sẽ đến."

Lâm Ngọc Đồng cung kính nói: "Chúng con cảm ơn cô."

Tuy nói có chút buồn cười, nhưng trong đồng lứa mấy anh chị em của ông Triển Dực Phi cũng chỉ có ông của Triển Dực Phi sinh được hai đứa con trai , còn lại nhị gia cùng tam gia tất cả đều là con gái, không có con trai, cho nên Triển Dực Phi cùng các cô họ có cơ hội tiếp xúc không nhiều, nhưng các cô họ đều hết sức coi trong Triển Dực Phi, hoặc là nói bọn họ càng coi trọng năng lực của Triển Dực Phi.

Tập đoàn Triển Dương tốt xấu mới liên quan đến tiền lãi hàng năm của các nàng, cho nên phàm là có chút cổ phần ở tập đoàn Triển Dương, trước mắt đa số mọi người đều đứng về đôi Triển Dực Phi. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Triển tổng phải vội vã hành động một chút.

Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết đều rất thích thái độ Lâm Ngọc Đồng không kiêu ngạo, không tự ti, càng ưa thích mỗi lần các nàng nói chuyện cậu đều một bộ dạng nghiêm túc lắng nghe. Mặc dù có người cảm thấy Triển Dực Phi tìm nàng dâu nam có chút đáng tiếc, dù sao cũng không thể có đứa con của chính mình, có cũng chỉ là nhận nuôi, bằng không thì với bộ dạng xuất sắc của hai người cùng một chỗ mà sinh ra đứa nhỏ lúc trưởng thành còn không làm điên đảo nam nam nữ nữ cả một góc phố sao?

Đại khái là nhìn thấy Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết bên này cười cười nói nói, không khí quá tốt Uông Băng Yến nhìn thấy mà lòng dạ có chút không xuôi. Rõ ràng là tiệc đính hôn của con gái nàng, tại sao những người kia lại vây quanh Lâm Ngọc Đồng?

Uông Băng Yến cầm ly rượu đi tới: "Hân Hoa, Hân Khiết, mọi người nói chuyện gì mà vui vậy?"

Triển Hân Hoa nói: "Tôi vui vì Dực Phi rốt cục cũng tìm được người mà nó thương. Thật ra không phải tôi muốn nói gì mẹ Dực Ninh, nhưng Dực Phi tốt xấu gì cũng là độc đinh duy nhất của Triển gia chúng ta, nó chạy đi đăng ký kết hôn, chuyện lớn vậy mà cô cũng không nói cho chúng tôi một chút, thật là đáng trách."

Uông Băng Yến vừa nghe tới câu "độc đinh duy nhất của Triển gia" cùng cách nói "mẹ Dực Ninh" này liền tức giận cực kỳ, từ lúc bà ta vào cửa, hai người này chưa từng gọi qua bà một tiếng "chị dâu"! Nhưng ở trường hợp này bà ta không thể nổi giận, chỉ có thể bày ra vẻ khó xử: " Aizzz nhìn cô nói kìa, tôi đây không phải muốn tìm một người môn đăng hộ đối cho Triển Dực Phi sao? Ai có thể nghĩ đến nó âm thầm cùng người ta đi đăng ký kết hôn rồi. Các người nói trong lòng tôi có thể vui vẻ sao? Trước đó tôi đã giới thiệu với nó nhiều cô gái tốt như vậy nó cũng không muốn, hết lần này đến lần khác chạy đi tìm một người đàn ông, nếu Triển gia đoạn ở thế hệ này, đây chính là có lỗi lớn với liệt tổ liệt tông. Hơn nữa Tiểu Lâm chỉ mới hai mươi tuổi, tôi thật sự lo lắng nó không trưởng thành, ngày nàođó lại đòi ly hôn. Tóm lại tôi vẫn cảm thấy nên tìm một nửa khác cho nó, giống như Dực Ninh nhà chúng ta, điều kiện không khác lắm, tối thiểu sự nghiệp có thể hỗ trợ đối với nó, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?"

Hiện tại Lâm Ngọc Đồng nghe có người nói muốn cậu cùng Triển Dực Phi ly hôn, lúc này cười nói: "Vậy xem ra lúc trước dì Uông tìm người môn đăng hộ đối cho Triển bá phụ cũng cực kf môn đăng hộ đối."

Triển Hân Hoa không nhịn được "Phốc" một tiếng, người xung quanh đây người nào mà không biết nhà của Uông Băng Yến lúc đầu là kinh doanh nhà hàng? Không phải nói mở nhà hàng không có gì không tốt, mà là nhắc tới môn đăng hộ đối, làm sao có thể cùng Triển gia ngang hàng được?

Uông Băng Yến tức đến xanh cả mặt, ngón tay nắm chặt ly rượu trắng bệch.

Người bạn hợp tác của Triển gia Sở Thiên Dật, cũng được mời đến, hắn cùng Triển Dực Phi tán gẫu, nhìn thấy tình huống này bên Lâm Ngọc Đồng, cười nói: "Xem ra cậu nói đúng, miệng Lâm Tử thật lợi hại."

Triển Dực Phi đương nhiên biết lúc Lâm Ngọc Đồng tức giận nói chuyện khiến người ta nghẹn như thế nào, nhưng vẫn không yên lòng nói: "Tôi đi qua kia nhìn."

Lâm Ngọc Đồng đang theo Hoa, Khiết hai người nói việc cậu cùng Triển Dực Phi ở chung với nhau, Triển Hân Hoa nghe xong rất kinh ngạc nói: "Cháu còn biết nấu cơm?"

Triển Dực Phi cực tự nhiên ôm vai Lâm Ngọc Đồng: "Hơn nữa còn nấu ăn rất ngon, Hoa cô cùng Khiết cô không phát hiện ra con béo lên rồi sao?"

Triển Hân Hoa che miệng cười: "Con đó nhiều lắm cũng chỉ được coi là cường tráng, trên người có chút mỡ thừa nào sao? Chẳng qua cô hy vọng có thể nếm thử đồ ăn Tiểu Lâm nấu."

Lâm Ngọc Đồng nói: "Phòng mới vẫn còn đang lắp đặt thiết bị, chờ dọn xong con nhất định sẽ gọi điện cho cô cùng Khiết cô, chỉ cần đừng chê con làm đồ khó ăn là được."

Triển Hân Hoa cùng Triển Hân Khiết nói nhất định nhất định, Uông Băng Yến nhìn thấy bầu không khí vui vẻ này không nhịn được dùng giọng giễu cợt lên tiếng: "Không phải ta có ý gì nhưng Tiểu Lâm, đều nói quân tử tránh xa nhà bếp, cậu là một người đàn ông tại sao lại thích xuống phòng bếp như vậy?"

Lâm Ngọc Đồng cười nhạt: "Câu "quân tử tránh xa nhà bếp " này là chỉ Tề Tuyên Vương "lấy dê thay trâu" tâm tính không đành lòng sát sinh, nhưng không nói là con trai xuống phòng bếp thì không tốt, dì Uông ngài thật sự là thích nói giỡn. Còn nữa tôi có thể vui vẻ xuống bếp nấu ăn cũng là do Dực Phi có bản lĩnh, dù sao cũng tốt hơn một số người không xuống phòng bếp nhưng lòng cũng không an ổn, ngài thấy có đúng không?"

Xung qanh đều giống như cười mà không cười mang theo theo ánh mắt khinh bỉ, Uông Băng Yến có thể bảo trụ biểu tình không phát giận đã là cực hạn. Bà ta thở sâu: "Mọi người chậm rãi trò chuyện, tôi còn muốn chào khỏi các khách mời khác, trước hết xin lỗi không tiếp được."

Lâm Ngọc Đồng ngoài miệng một mực treo nụ cười nhạt, quay lại thấy Triển Hân Hoa bọn họ cười càng sâu. Cậu không khỏi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Cháu vừa nghĩ tới bà ta đối xủa với Dực Phi cay nghiệt liền không nhịn được nghĩ muốn chọc bà ấy một chút, để hai cô cô chê cười rồi."

Triển Dực Khiết nói: "Bà ta lúc nào cũng thiếu đánh, cô cô không cố giữ con cũng không được, con vẫn nên cùng Dực Phi đi đi, nhận biết một số người cũng có nhiều chỗ tốt."

Lâm Ngọc Đồng âm thầm thở phào: "Cô cô nói đúng lắm, vậy tụi con đi trước, tụi con xin lỗi vì không tiếp các cô thêm được."

Triển Dực Phi đem Lâm Ngọc Đồng rời đi, Sở Thiên Dật cùng Tả Tư Khải đi đến, cùng đi với Tả Tư Khải còn có ba hắn Tả Vân Sinh. Mặc dù Tả Vân Sinh đem chuyện làm ăn giao cho con trai, nhưng cũng không phải đối với sự tình của Triển gia không chút để ý. Triển Dực Phi giới thiệu Lâm Ngọc Đồng, mấy người vây lại một chỗ nói một ít chuyện của tập đoàn Triển Dương, không bao lâu thì điện thoại của Triển Dực Phi rung, anh nói ra ngoài nhận điện thoại rồi đi.

Lâm Ngọc Đồng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng mấy người Tả Tư Khải nói chuyện phiếm, sau một hồi không thấy Triển Dực Phi trở về, cậu đi xung quanh tìm anh, cuối cùng ở lối ra cửa Bắc mới nhìn tháy Triển Dực Phi cùng Hạng Quân hai người nói chuyện phiếm.

Lúc này bên cạnh cậu có người đi tới, cười nói: "Cảm giác bị cướp người yêucũng không tệ đi?"

Lâm Ngọc Đồng quay người, thấy Diệp Hàn Anh, cảm thấy khó chịu, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười như cũ: "Lời nói của Diệp tiên sinh là có ý gì?"

Diệp Hàn Anh ung dung chậm rãi nói: " Dực Ninh nói cho tôi biết, nói trước kia đại ca Dực Phi có thích ân nhân cứu mạng của anh ta, hơn nữa còn nói sau này nhất định phải ở cùng một chỗ, nhưng theo tôi được biết, hình như chỉ có Hạng Quân là từng cứu anh ấy một mạng thôi mà? Dường như Hạng Quân cũng có tình ý với anh cả, Hạng Quân ở nước ngoài sống rất tốt, nhưng vừa nghe anh cả kết hôn liền vội vàng trở về, thật khiến người ta hiếu kì, cậu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net