trung sinh chi nha noi 843-863

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phi Phi, em phải rèn luyện nhiều!"

Liễu Tuấn nói với Nghiêm Phi nói . Nghiêm Phi lại cứ nằm trên giường không chịu ngồi dậy.

Đây không phải là khu biệt thự số một của khu Trường Hà mà là tỉnh N.

Chiều thứ 6 Liễu Tuấn bay về Đại Ninh để thăm Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi chửa đã được tám tháng bụng to, ăn mặc đồ bầu rộng rãi, nằm trên giường mỉm cười nhìn Liễu Tuấn không muốn ngồi dậy.

"Em muốn anh làm đồ ăn sáng cho em, em muốn ăn trứng luộc!"

Nghiêm Phi vừa nói vừa mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.

Liễu Tuấn kiếp này chưa từng làm việc nhà. Kiếp trước thì cũng làm nhiều, nói đến nấu ăn luộc trứng hắn cũng khá thành thạo. Mỗi lần trở lại Đại Ninh thăm vợ Liễu Tuấn lại trổ tài nịnh vợ.

"Được, được được. Anh sẽ luộc trứng cho em!"

Nghe vợ nói vậy Liễu Tuấn cũng nhanh chóng gật đầu nhấc mông đi vào bếp.

Khi mới mang thai Nghiêm Phi cũng không từ bỏ công việc, khi bụng còn chưa to cô đã vẽ không ít. Hơn nữa cũng không có gì làm. Theo thời gian bụng của Phi Phi ngày càng lớn nên từ bỏ mọi đơn đặt hàng chuyên tâm dưỡng thai.Bà nội Nguyễn Bích Tú ở tỉnh J xa xôi rất quan tâm đến Nghiêm Phi của quan tâm, không chút ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm, thậm chí có hôm còn bỏ Liễu Tấn Tài ở lại một mình về thăm cháu chưa ra đời.Là cháu nội!

Vốn dĩ Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi đều không quan trọng chuyện giới tính của con, bất luận nam nữ, đều là con cháu nhà họ Liễu nhưng Nguyễn Bích Tú hoà Giải Anh đều không muốn như vậy muốn mau chóng biết giới tính của cháu.

Thừa dịp Liễu Tuấn không ở đây, hai bà lừa Nghiêm Phi đến bệnh viện kiểm tra, vốn định giấu diếm thân phận nhưng mà hai vệ sĩ đi cùng đã làm lộ danh phận của Nghiêm Phi. Bệnh viện tuy không rõ địa vị của Nghiêm Phi lắm nhưng mà thấy vệ sĩ đi cùng chắc chắn không phải là người tầm thường. Họ lập tức không dám chậm trễ, cẩn thận kiểm tra cho Phi Phi sau đó thông báo kết quả là con trai, thai nhi bình thường khỏe mạnh.

Tin tức này, làm cho Giải Anh cùng Nguyễn Bích Tú mừng rỡ như điên. Thiếu chút nữa là hát hò trong bệnh viện. Ai nhìn thấy chắc cũng không thể tin được đây là hai phu nhân quan lớn.

Ngay sau đó Nguyễn Bích Tú vội vã gọi điện cho con, không cần biết nó bận đến mấy cũng phải về thăm Nghiêm Phi.

Lệnh của mẹ Liễu Tuấn nào dám chống.

Hơn nữa hắn cũng muốn thường xuyên gặp vợ.

Thật ra bữa sáng, bảo mẫu đã sớm đã làm xong rồi. Cả nhà đều đã ăn rồi, Nghiêm Ngọc Thành dùng bữa xong theo thường lệ ngồi trên ban công xem báo. Ước chừng đến chín giờ nếu không có sự kiện trọng đại gì thì Nghiêm bí thư sẽ đi bộ đến công viên gần đó tìm người nói chuyện đánh cờ.

Bữa sáng hôm nay là trứng ốp la. Bảo mẫu tay nghề rất cao nên trứng có vị ngon tuyệt. Bảo mẫu thấy Liễu Tuấn tới, bèn cho rằng hắn đến lấy đồ ăn sáng cho Nghiêm Phi bèn cầm lấy chiếc đĩa trên bàn đưa cho hắn nói : "Tôi đi pha sữa..."

"Được!"

Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.

Sau đó bảo mẫu tựu giật mình nhìn thấy Liễu Tuấn ăn hết hai quả trứng, sau đó lại cầm nồi lên. Chẳng lẽ hắn chưa ăn no sao? Chỉ bữa sáng mình hắn ăn hết 6 quả trứng, bốn bánh bao lớn, một bát cháo đậu xanh lớn. So với vợ chồng Nghiêm bí thư và mình là ba người hắn ăn quá nhiều. Mới có vài phút trôi qua mà đã ăn thêm hai quả trứng nữa?

Nghe nói con rể của Nghiêm bí thư là cán bộ ở vùng khác, cấp bậc còn cao hơn cả con ruột Nghiêm bí thứ. Trong mắt bảo mẫu những cán bộ đều là những người nho nhã nhưng Liễu Tuấn lại có phần gì đó giang hồ.

Nhưng mà chính bởi vì như thế, bảo mẫu lại cảm thấy Liễu Tuấn là người thân thiện nhất trong gia đình này.

Thấy bảo mẫu có vẻ kinh ngạc, Liễu Tuấn chỉ vào nồi nói: "Phi Phi muốn ăn trứng do tôi làm..."

"A..."

Bảo mẫu gật gật đầu, trong lòng cảm thấy không phục, chẳng lẽ tiểu Tuấn làm trứng ngon mình? Không thể! Nhưng lại có người thích đồ ăn khó nuốt, đúng là kì quái!

Liễu nha nội tay chân lanh lẹ, nhanh chóng nấu xong hai quả trứng rồi mang sữa, cười hì hì chạy vào phòng ngủ, thét to nói: "Vợ ơi, dậy ăn sáng thôi.!"

"Em không muốn, em muốn ngủ thêm lát nữa!"

Phi Phi làm nũng.

Liễu Tuấn cười mỉm đi tới, một tay ôm cổ Phi Phi một tay ôm chân của cô bế bổng Nghiêm Phi lên. Sau khi mang thai, Nghiêm Phi cũng không kiêng gì, muốn ăn gì thì ăn nấy nên cũng lên cân nhiều, khoảng mười cân. Nhưng mà chút sức nặng ấy đối với Liễu Tuấn chẳng là gì.

Phi Phi hai tay ôm cổ chồng khanh khách cười.

Thật vất vả mới lừa được Phi Phi ăn điểm tâm. Ăn xong Phi Phi đi vào phòng khách, hỏi: "Tiểu Tuấn, hôm nay chúng ta đi chơi ở đâu?"

"Ân, gọi Doãn Xương Huy cùng Lý Uyển và chị ba cùng anh Chính Hiên cùng đi dạo phố..."

Liễu Yên đã sinh con trai, tên là Võ Mục Dã Tên là do ông nội đặt cho, nhưng mà mọi người vẫn quen gọi nó là " Tiểu mao mao" .

"A, vậy tốt quá, em thích Mao Mao..."

Nghiêm Phi vui mừng reo lên.

Phi Phi rất thích trẻ con, bây giờ sắp làm mẹ nên càng thích cháu hớn.

"Phi Phi, người em giờ di chuyển nặng nề, đi không tiện hay là thôi không đi dạo phố nữa? Bảo tiểu Yên đưa Mao Mao đến đây chơi... Hơn nữa Lý Uyển cũng đang mang thai mấy người đi dạo phố như vậy sao yên tâm được?"

Giải Anh vừa nghe thấy thế vội vàng nói.

"Mẹ, còn có Liễu Tuấn đi cùng con mà? Có gì phải lo lắng, hơn nữa còn có Huyên Huyên, Lam Lam đi cùng mà..."

Nghiêm Phi lập tức phản bác.

Hai vệ sĩ đó lúc nào cũng đi cùng, Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh đều biết nên cũng không ngăn trở nữa. Dù sao hiện nay Phi Phi cũng đã kiếm được rất nhiều tiền muốn tiêu xài thế nào là quyền của cô.Nghiêm Ngọc Thành từ trước giờ không để ý chuyện nhỏ nhặt này.

Huyên Huyên cùng Lam Lam là vệ sĩ nhàn nhã nhất Phi Phi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, hơn nữa bình thường cũng rất ít ra khỏi nhà, nhiều nhất cũng chỉ là đi chơi phố, mua chút đồ vặt. Huyên Huyên Lam Lam quả thực không có việc gì làm.

Liễu Tuấn cười cười, nói : "Mẹ, không việc gì đâu..."

Giải Anh cũng yên tâm.

Đối với cậu con rể này bà vô cùng yên tâm. Nhiều khi, Liễu Tuấn làm cho người ta có cảm giác giống như Nghiêm Ngọc Thành. Tựa hồ trên thế giới này,không có chuyện gì họ không lo được.

"Đi mau đi mau, mau gọi bọn họ đi."

Nghiêm Phi có phần vội vã.

Có Liễu Tuấn cùng đi dạo phố, là Nghiêm Phi lúc vui vẻ nhất của Nghiêm Phi.

"Trước tiên gọi điện thoại đã, thứ bảy, nói không chừng Doãn Xương Huy cùng Lý Uyển vẫn còn chưa dậy."

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.

"Vậy anh mau gọi đi!..."

"Nhìn em vội vã chưa kìa, như trẻ con ý..."

Liễu Tuấn dịu dàng cọ vào mũi vợ nói.

"Liễu Tuấn, anh đã về rồi đấy à? Đi dạo phố... Ân, được rồi, tôi sẽ nói với Lý Uyển."

Doãn Xương Huy nhận được điện thoại của Liễu Tuấn xong rất vui mừng nhưng mà hắn lại không nhiệt tình lắm với đề nghị đi dạo phố.Nể tình bạn bè cũng không nên cự tuyệt.

Quả nhiên không ngoài suy đoán của Liễu Tuấn, Lý Uyển cũng như Phi Phi vẫn còn đang trên giường. Lý Uyển lớn hơn Phi Phi hai tuổi, có thể coi là "Tuổi" phụ nữ có thai lười biếng. Nghe nói Liễu Tuấn đã trở lại, hẹn nhau cùng đi dạo phố, tất nhiên là vui mừng như chim sẻ, lập tức ra khỏi giường, rửa mặt trang điểm.

Cha của Doãn Xương Huy nguyên là phó bí thư Tỉnh ủy ban kỷ luật thanh tra Doãn Bảo Thanh sau khi về hưu vẫn sống trong biệt thự của thường ủy. Liễu Tuấn dìu Nghiêm Phi, chậm rãi đi về phía biệt thự đó.

Thời tiết hôm nay rất đẹp Phi Phi ăn mặc một chiếc váy bầu màu xám, để lộ ra đôi chân trắng như ngọc, đi một đôi dép đế bằng, không khác mấy so với các bà bầu khác. Chỉ có điều cả thế giới này khó mà tìm ra được bà bầu nào xinh đẹp thế.

Nghiêm Doãn hai nhà ở cực kỳ gần, vợ chồng son chậm rãi đi đến.

Biết rằng bọn họ sẽ đến Doãn Xương Huy sớm đã mở cửa biệt thự, trông thấy Liễu Tuấn, theo thói quen bắt tay Liễu Tuấn. Doãn Xương Huy vẫn còn non nớt như thế có khi đến già hắn cũng không học được kiểu ôm giữa đàn ông.

"Liễu Tuấn, trở về lúc nào thế?"

Doãn Xương Huy vừa mời Liễu Tuấn Nghiêm Phi vào trong vừa hỏi.

"Còn lúc nào nữa chứ? Chiều qua."

Khi nói chuyện với Doãn Xương Huy Liễu Tuấn rất thoải mái. Doãn Xương Huy đúng là Liễu Nha Nội thật thà hiếm thấy.

"Xương Huy, Lý Uyển đâu vẫn chưa dậy à?"

Phi Phi cười hỏi.

"Dậy rồi, dậy rồi, đang ngồi ăn sáng, cứ ngồi chơi chút đã dù sao cũng không vội..."

Liễu Tuấn hỏi: "Bác Doãn đâu?"

"Ha ha, ăn sáng xong bố tôi ra công viên đi bộ rồi. về hưu xong không có việc gì làm nên sức khỏe tốt hơn trước nhiều..."

Doãn Xương Huy đáp, trên mặt mỉm cười.

Liễu Tuấn vỗ vỗ vai Doãn Xương Huy tỏ vẻ khen ngợi.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?74562-Do-thi-Quan-truong-FULL-TEXT-Trung-Sinh-Chi-Nha-Noi-TG-Khuyet-Danh&page=168#ixzz1loEH0uRR

"Đúng là bà mẹ xinh đẹp..."

Vừa vào phòng khách Doãn gia là nhìn thấy Lý Uyển. Lý Uyển ăn mặc cũng chẳng khác Nghiêm Phi là mấy, váy rộng thùng thình màu vàng nhạt, tóc có chút hơi rối nhưng mà trông vẫn vô cùng xinh đẹp.

Liễu Tuấn bèn tán thưởng.

Lý Uyển cười nói: "Anh lúc nào cũng trêu em, nói đến xinh đẹp ai vượt được vợ anh?"

Liễu Tuấn cười nói: "Xinh thì xinh thật nhưng mà ăn uống thì khó coi quá!"

Lý Uyển trợn mắt nhìn, tiếp đó cười khanh khách, cũng không để ý đến hắn nữa chăm chú ăn bánh mì. Nhìn cái tư thế ăn uống đó đúng là chẳng khác gì Liễu Nha Nội.

Liễu Tuấn liền nói: "Phi Phi thấy không đây mới là dáng dấp của một bà mẹ!"

Nghiêm Phi cũng cười lớn.

Lý Uyển nói : "Nghiêm Phi, đừng để ý đến anh ấy, cậu nhìn mình xem béo quá rồi!"

Lý Uyển đúng là đẫy đà hơn trước rất nhiều. Cô mang thai cũng chỉ kém Nghiêm Phi có một tháng nhưng mà bụng thì không hề nhỏ hơn.

"Lý Uyển, cậu nhanh lên một chút..."

Nghiêm Phi thúc giục nói.

"Vội cái gì, dù sao cũng có nhiều thời gian, đợi mình trang điểm chút đã..."

Nghiêm Phi nói : "Được rồi được rồi, đi cùng tiểu Mao mao trang điểm xinh mấy cũng chẳng tác dụng gì!"

"Đã vậy thì càng phải trang điểm cho xinh không thì xấu xí quá."

Lý Uyển cười rồi đi vào phòng ngủ, trang điểm. Doãn Xương Huy bèn mời hai vợ chồng Liễu Tuấn ngồi xuống để hắn pha trà.

"Thôi không cần pha trà đâu cũng vừa ăn sáng xong mà."

Liễu Tuấn khoát khoát tay, nói .

Doãn Xương Huy là người thành thật, lập tức dừng lại ngồi xuống, cùng Liễu Tuấn nói chuyện. Doãn Xương Huy năm nay cũng đã 30 tuổi nhưng vẫn nhã nhặn thanh tú không khác gì mấy so với lúc mới quen Liễu Tuấn. Cuộc sống gia đình tạm ổn nên hắn cũng an nhàn.

"Liễu Tuấn, nghe nói Trường Hà khu các anh ủng hộ nhân dân kiện cáo?"

Doãn Xương Huy hỏi.

Liễu Tuấn lấy làm lạ hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Một tin động trời như thế sao không biết được? Vụ án này đã trở thành đề tài nóng hổi gần đây, tất cả mọi người đều đang chờ xem kết quả... Xem có phải là các anh đầu cơ không."

Liễu Tuấn nghe câu trước còn có thể nghe lọt tai nhưng câu cuối khiến hắn không vui, bèn nói: "Nói thế là ý gì? Tôi là ai mà phải đầu cơ?"

Trước mặt bạn cũ Liễu Tuấn mới có thể tỏ ra không vui.

"Được rồi được rồi, biết là anh lợi hại. Kể tôi nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Doãn Xương Huy bèn chuyển câu hỏi.

Nghe hai người nói đến những chuyện này, Nghiêm Phi thấy mất kiên nhẫn, cười đứng dậy hướng về phòng của Lý Uyển nói : "Hai người cứ nói chuyện công việc, em vào với Lý Uyển."

Hai người liền mỉm cười gật đầu.

Vương Kim Căn kiện quản lý Trường Hà khu làm trái trái với hợp đồng, sau khi niêm phong Trường Giang không lâu, dưới sự giúp đỡ của quản lý khu Trường Hà nhân dân và công nhân của công ty đã cử ra đại diện để kiện công ty trong việc làm ô nhiễm môi trường, ảnh hưởng đến sức khỏe của công nhân và dân quanh vùng.Đất đai và nguồn nước cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng, yêu cầu toàn án niêm phong công ty và bồi thường cho những thiệt hại mà công ty gây ra. Bị cáo thứ hai đó là quản lý khu Trường Hà không hoàn thành trách nhiệm, không giám sát quản lý nghiêm công ty dẫn đến những tổn thất nghiêm trọng nên cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Đơn kiện này vừa được đưa lên tòa án thành phố Ngọc Lan, lập tức trở thành một cơn trấn động.Sau khi 《Luật tố tụng hành chính》được ban hành, nhiều nơi cũng có những vụ kiện tương tự nhưng mà quy mô không lớn thế này. Tuy nói pháp luật mới ban hành thì phải có vài vụ để làm " ví dụ" nhưng mà giới cầm quyền trở thành bị cáo thì đúng là phải cẩn thận. Ảnh hưởng quá lớn cũng không được.

Nhưng Trường Hà khu lần này đúng là làm lớn. Một là nguyên cáo là số đông, khoảng sáu ngàn người là nguyên cáo. Thứ hai, bị cáo thứ hai chính là ban quản lý khu Trường Hà. Đây là một trong những vụ án hiếm. Nói như vậy, tức là trước đây chỉ là một bộ phận nhỏ nào đó mắc sai lầm, trải qua phán quyết uốn nắn là xong. Nhưng đáng kinh ngạc hơn là ở chỗ ban quản lý khu Trường Hà lại giúp nhân dân khởi kiện.

Ban quản lý khu Trường Hà chẳng nhẽ đầu óc có vấn đề hết?

Việc lạ như vậy đương nhiên đồn xa vang xa.

Liễu Tuấn cười cười, đem sự việc đại khái nói cho Doãn Xương Huy.

"Làm tốt lắm! Liễu Tuấn! Việc này đúng là làm quá hay."

Doãn pháp quan vừa nghe xong đã tán thưởng, thậm chí kích động bắt tay Liễu Tuấn, khiến cho Liễu Tuấn dở khóc dở cười. Doãn pháp quan đúng là chính nghĩa.

"Làm như vậy là quá được rồi. Không thể cứ ở trên cao mà hoàn toàn thoát ly quần chúng. Vụ án này dù thế nào cũng đều đáng giá.!"

Doãn Xương Huy kích động nói.

Liễu Tuấn cười nói: "Tình hình có vẻ không khả quan như anh nói, ban quản lý khu Trường Hà có thể thua!"

"Thua cũng tốt, nếu thắng thì chẳng có gì cả. Hơn nữa, theo như những gì cậu nói thì phán xét công bằng, công ty Trường Giang và ban quản lý khu Trường Hà thua kiện là chắc. Dù thế nào cũng không thoát được!"

Doãn Xương Huy đứng ở góc độ của thẩm phán phát biểu ý kiến.

Liễu Tuấn gật gật đầu.

Cùng Doãn Xương Huy đàm luận những chuyện này, luôn vui vẻ. Đừng tưởng Doãn Xương Huy bây giờ chỉ là một chức nhỏ trong tòa án dân sự nhưng mà trong mắt Liễu Tuấn thực lực của hắn rất lớn. Nhiều khi Liễu Tuấn gặp phải khó khăn trong đấu tranh và thỏa hiệp trong đầu hắn thường thường hiện lên hình ảnh của Doãn Xương Huy, nghĩ thầm nếu là hắn thì hắn sẽ chọn thế nào?

Đáp án là chắc chắn, Doãn Xương Huy là người có tình nghĩa. Nếu như cần thiết Doãn Xương Huy sẽ không chút do dự lựa chọn "Sát thân vì nghĩa".

Đương nhiên, trên quan trường, Liễu Tuấn không thể làm theo nguyên tắc của Doãn Xương Huy để xử lý mọi vấn đề. Nhưng hắn sẽ học tính nhân nghĩa của Doãn Xương Huy.

"Xương Huy, vụ án này nếu anh là thẩm phán thì anh sẽ phán quyết thế nào?"

Liễu Tuấn trầm ngâm, hỏi.

"Ha ha, chuyện này tôi không thể nói được, tôi không hiểu rõ về vụ án..."

Doãn Xương Huy nói .

Doãn Xương Huy rất cẩn thận trong công việc, mỗi khi nhận một vụ án hắn đều căn cứ theo bằng chứng. Bởi vậy những vụ án mà hắn đảm nhận hầu hết đều không có bất kì một sai sót, nhầm lẫn nào.

Liễu Tuấn cười nói: "Anh không cần phải lo vấn đề chứng cứ, coi như tất cả những gì tôi nói đều là thật?"

"Nếu như vậy thì rất đơn giản, công ty Trường Giang phải gánh chịu trách nhiệm là chủ yếu, lập tức ngừng sản xuất, bồi thường tất cả tổn thất, đối với những người bị bệnh thì phải chi trả toàn bộ tiền chữa trị. Nhà máy như thế nhất định phải niêm phong không cho sản xuất. Những vấn đề ô nhiễm nguồn nước và đất cũng do công ty giải quyết... Về phần ban quản lý khu Trường Hà các anh cũng bị liên đới. Cũng phải gánh chịu một phần kinh tế."

Doãn Xương Huy đơn giản rõ ràng nói ý kiến của mình.

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, lông mày chau lên.

Doãn Xương Huy không khỏi kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy, Liễu Tuấn có vấn đề gì sao?"

Liễu Tuấn lắc đầu.Vương Kim Căn chọn con đường kiện cáo khiến Liễu Tuấn nhớ tới ngày cùng Cận Hữu Vi ăn cơm và còn có cả Hoa Viễn Hàng. Cha của Hoa Viễn Hàng là bí thư chính pháp tỉnh, có ảnh hưởng lớn đến tòa án thành phố Ngọc Lan. Vụ án này tòa án liệu có phán quyết theo pháp luật là cả vấn đề. Nhưng mà tình huống này không nên nói cho Doãn Xương Huy nghe, để khỏi khiến hắn bực mình.

"Đi thôi, đi xem hai cô ấy đã trang điểm xong chưa, chúng ta nên ra ngoài thôi."

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?74562-Do-thi-Quan-truong-FULL-TEXT-Trung-Sinh-Chi-Nha-Noi-TG-Khuyet-Danh&page=168#ixzz1loEMLoYu

Võ Thu Hàn sau khi đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ tham mưu, Võ Chính Hiên cùng Liễu Yên không còn ở trong khu biệt thự của tỉnh ủy nữa. Cũng may bọn họ còn có một khu biệt thự khác nằm ở Đông Hồ. Võ Chính Hiên cùng Liễu Yên kết hôn Hà Mộng Oánh cùng tiểu Thanh tặng quà cưới là biệt thự cho họ. Khi Liễu Tuấn kết hôn họ bán một tòa cho Liễu Tuấn, còn lại một tòa để ở. Nhưng mà nhiều khi, Võ Chính Hiên đều lại ở trong doanh trại bộ đội. Hắn là Phó đoàn trưởng cảnh vệ khu, không thể không túc trực thường xuyên. Biệt thự to như vậy một mình mẹ con Liễu Yên ở cũng hơi cô đơn nên sau này có thuê thêm bảo mẫu vừa để chăm sóc tiểu Mao mao vừa để làm bạn cùng Liễu Yên.

Liễu Tuấn cùng Doãn Xương Huy lái ô tô đến biệt thự nhà Liễu Yên không ngờ lại gặp Võ Chính Hiên ở nhà, Võ Viện Viện cùng Lý Tử Hành cũng ở đó. Võ Thu Hàn sau khi vào kinh Võ Viện Viện vốn theo cha mẹ đi thủ đô, nên không ngờ lại gặp cô ở đây.

"Viện Viện, sao lại ở đây?..."

Phi Phi cùng Lý Uyển vừa thấy Võ Viện Viện, đều mừng rỡ không để ý mình đang mang thai vội vàng chạy tới.

"Cẩn thận cẩn thận, cẩn thận không ngã!"

Võ Viện Viện vẫn là người quan tâm đến hai người nhất.

"Con bé này đến lúc nào thế?"

Phi Phi giữ chặt tay Võ Viện Viện vui mừng hỏi.

Võ Viện Viện là bạn thân của Phi Phi, Phi Phi không quen biết nhiều, bạn bà cũng có hạn. Võ Viện Viện đột nhiên đi thủ đô, lâu ngày không gặp đột nhiên gặp lại, đương nhiên là vui mừng.

"Hì hì, đây là nhà của anh mình, mình nhớ tiểu Mao Mao nên đến thăm không được sao?"

Võ Viện Viện kêu lên.

"Ha ha, mình thấy hình như không phải!"

Liễu Tuấn lắc đầu liên tục.

"Sao lại không chứ?"

Võ Viện Viện hung dữ nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn không để ý Võ Viện Viện mà nắm tay Lý Tử Hành nói: "Tôi thấy hình như không phải là nhớ tiểu Mao Mao mà là nhớ đại Mao Mao này?"

"Xì, cán bộ gì thế này chứ... Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc, lúc nào cũng thích vợ gối ấp tay kề? Bổn đại tiểu thư không thế đâu."

Võ Viện Viện vẫn mạnh miệng.

Lý Tử Hành nhìn cô cười tràn đầy hạnh phúc.

Liễu Yên ôm tiểu Mao Mao tới vừa cười vừa nói: "Viện Viện đến là để chuẩn bị đăng kí kết hôn..."

"Chị dâu, chị đúng là không thể tin được... Vừa nói là không được nói với mọi người vội cơ mà..."

Võ Viện Viện lập tức hờn dỗi, thậm chí còn dậm chân. Đột nhiên trông thấy tiểu thư lộ vẻ nhõng nhẽo như còn thiếu nữ mọi người đều cười lớn.

"Tốt tốt. Chuyện tốt mà!!" Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Viện Viện, cô cũng không còn nhỏ gì nữa đâu, cùng tuổi với tôi cũng nên kết hôn đi không thì không gả cho ai được đâu..."

"Xì, ai bảo thế? Bổn đại tiểu thư có sức hấp dẫn vô cùng, chỉ cần tôi nói một câu, những anh đẹp trai muốn cưới tôi có mà xếp quanh Đông Hồ này?"

Võ Viện Viện làm ra vẻ " mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành" thêm vẻ mặt đắc ý.

Lý Tử Hành cũng phụ họa theo: "Đúng thế đúng thế, chỉ có tôi là may mắn!"

Võ Viện Viện liền vênh váo tự đắc.

Liễu Tuấn cười rồi lần nữa nắm tay Lý Tử Hành nói: "Tử Hành chúc mừng anh, tình yêu quả thật không dễ phải không? Dù sao thì cũng đã " tu thành chính quả"!"

"Cảm ơn cảm ơn..."

Lý Tử Hành cười đến không ngậm miệng được.

Lúc trước Võ Thu Hàn được điều đến tỉnh N, Vũ đại tiểu thư tốt nghiệp đại học, được phân công đến cục thương mại Đại Ninh làm việc, Lý Tử Hành vừa nhìn thấy cô đã quyết tâm theo đuổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net