trùng sinh chi nha nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Tấn Tài gật đầu, chuyện này đương nhiên cũng có nhân tố ảnh hưởng của Cận Tú Thật, dù sao Lý Huệ là người nói nghiệp chính trị của Cận Tú Thật, là một sự báo đáp của Liễu Tuấn.

Chính trị vốn là một loại nghệ thuật cân bằng mà.

- Mấy ngày này con định đi bái phỏng những ai?

Liễu Tấn Tài đột nhiên lại thay đổi chủ đề.

Liễu Tuấn bật cười:

- Người phải đi bái phỏng đúng là không ít.

- Phía đồng chí Hà Duyên An hẳn là có tới chứ?

- Đương nhiên ạ.

Liễu Tuấn thầm giật mình, trưởng bối của y ở thủ đô không ít, Hà Duyên An không thể tính là người thân thiết nhất, vậy mà lúc này Liễu Tấn Tài đặc biệt nhắc tới Hà Duyên An ắt phải có thâm ý. Nghĩ tới lời Giang Hữu Tín nói khi nãy, Liễu Tuấn tựa hồ ý thức được điều gì đó, nhưng chỉ là ý thức mơ hồ, Liễu Tuấn không tiện chủ động hỏi cha.

- Có một số việc con nên trao đổi với bác Nghiêm của con nhiều hơn, nghe ý kiến của bác ấy.

Liễu Tấn Tài dặn.

- Vâng ạ Trung tuần tháng 3 năm 2001, đại hội nhân dân toàn quốc mở hội nghị thẩm duyệt và phê chuẩn (cương lĩnh kế hoạch mười lăm năm phát triển xã hội và kinh tế quốc dân).

Kế hoach 15 áp dụng phương pháp kế hoạch hoàn toàn mới so với trước kia, một là thay đổi mục tiêu xuất khẩu trong quá khữ, từ thực tế cung cầu và cạnh tranh, phân tích dự toán tăng trưởng để xác định mục tiêu; hai là thay đổi thay đổi lối tư duy coi trọng hàng trong nước, xem nhẹ hàng nước ngoài, để kiêm cố cả hai thị trường trong nước và ngoài nước, vừa suy sét tới quan hệ cung cầu trong nước lại tính tới hiện trạng cung cầu quốc tế, thay đổi xu thế và hòa nhập hàng hóa trong nước; ba là thay đổi tư tưởng ôm đồm, phân rõ ra thị trường nào do xí nghiệp làm cái nào do chính phủ làm.

Bản (cương lĩnh kế hoạch 15) vừa phát ra, Liễu Tuấn liền nghiên cứu đọc kỹ càng.

Thực tế đại hội năm ngoài Hồng thủ tướng đã trình bày và giải thích rõ cương lĩnh kế hoạch 15 rồi, nội dung đã được Liễu Tuấn nghiên cứu qua.

Có điều sau khi chính thức được phê duyệt, y vẫn đọc lại từ đầu tới cuối một lượt.

- Thị trưởng, là tôi đây, thị trưởng có thời gian không? Mời qua chỗ tôi một chuyến.

Liễu Tuấn nhấc điện thoại lên gọi cho Lý Huệ.

Lý Huệ đang triệu kiến Trang Ích Khiêm, thảo luận những việc cần lào cho hội nghị nhân dân khóa 13 của Tiềm Châu, theo thông lệ hội nghị này tổ chức vào cuối tháng ba hàng năm, hiện giờ thời gian đã rất eo hẹp rồi.

Danh nghĩa hội nghị này phải do bên hội đồng nhân dân tiến hành, thực tế công tác cụ thể đa phần do chính phủ làm, sau khi Trương Vạn Vinh điều sang làm chủ nhiệm văn phòng thành ủy, vị trí trống để lại do Trang Ích Khiêm tạm thời kiêm nhiệm.

Các thường ủy đều hiểu sự an bài đặc biệt này của Liễu Tuấn, thường thì vị trí chủ nhiệm văn phòng chính phủ là thân tín của thị trưởng, Lý Huệ vừa mới tới , chưa quen các cán bộ Tiềm Châu, trong thời gian ngắn không có nhân tuyển thích hợp, Liễu Tuấn liền để trống vị trí này cho Lý Huệ an bài sau.

Bí thư vì thị trưởng suy tính chu đáo như thế, Lý Huệ trở thành đối tượng hâm mộ cho rất nhiều thị trưởng.

Trong lời đồn đại Liễu nha nội cứng rắn uy thế vô cùng, ai đụng vào y cũng không có kết cục tử tế. Nhưng sự thực chứng minh những lời đồn này có chỗ sai lầm, cộng sự của Liễu Tuấn kỳ thực có lợi nhiều hơn hại, ví dụ Hàn Húc, không chỉ thơm lây thành tích của Liễu nha nội, một năm qua làm bí thư một cách thoải mái rồi thăng quan một cấm. Rồi Lý Huệ chẳng những tới Tiềm Châu làm thị trưởng do Liễu Tuấn bỏ sức ra không ít, lại còn bảo vệ cho hắn hết sức.

Một cộng sự như thế có gì không tốt?

Chỉ cần anh không cố ý đối đầu với Liễu nha nội thì thật ra y rất dễ chung sống.

Xem ra tin đồn không đáng tin, phải nhìn vào sự thực.

Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, Lý Huệ lập tức kết thục cuộc nói chuyện với Trang Ích Khiêm, vội vàng chạy tới văn phòng bí thư.

Vốn Lý Huệ có ý mở hội nghị nhân dân vào tháng hai dương lịch, dù sao trên đầu hắn vẫn còn chữ "thị trưởng tạm quyền", sớm ngày bỏ đi hai chữ "tạm quyền", mời an lòng, nhưng Liễu Tuấn phủ quyết đề nghị này, nói là cứ tiến hành theo thông lệ thì tốt hơn.

Lý Huệ không biết Liễu Tuấn có dụng ý gì, không tiện hỏi nhiều, chỉ đồng ý.

Lúc này Liễu bí thư đột nhiên triệu kiến, không biết lại xảy ra việc quan trong gì, trong lòng hắn không khỏi có chút bất an.

Quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lý Huệ biến hóa rất vi diệu, mới ban đầu, Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu đối lập, Lý Huệ là thư ký của Cận Tú Thật, tất nhiên đặt Liễu Tuấn ở vị trí đối địch.

Nhưng Lý Huệ bình tĩnh phân tích thế cục đưa ra quyết định chính xác không đối đầu với Liễu Tuấn, còn thông qua Cận Hữu Vi, kiến lập quan hệ gần giống "bạn bè" với y.

Về sau chứng minh tầm mắt của Lý Huệ rất xa rộng, Cận Tú Thật tranh thủ tại chức thất bại, thế cục chính trị tỉnh sinh biến hóa lớn lao, Liễu Tuấn và Cận Tú Thật biến thành đồng minh, Lý Huệ tự nhiên thành bạn bè tín nhiệm nhất của Liễu Tuấn, tiếp đó Liễu Tuấn chỉnh hợp cán bộ Cận hệ và Hà hệ, Lý Huệ tiến thêm một bước thành thân tín của Liễu Tuấn.

Ưu điểm lớn nhất của Lý Huệ là nhận rõ tình thế, giữ đúng vị trí, giờ lông cánh của Liễu Tuấn đã dầy, liền hạ quyết tâm đi theo Liễu Tuấn, tự giác đặt mình ở vị trí cấp dưới.

Điều này làm Liễu Tuấn rất hài lòng.

Dù thế, Lý Huệ lại cảm thấy càng tới gần Liễu Tuấn, áp lực càng lớn, người này càng có khí chất lãnh tụ, làm người ta bất tri bất giác quên đi tuổi của y.

Liễu Tuấn gọi một cú điện thoại bình thường cũng khiến Lý Huệ rất khẩn trương.

- Bí thư.

Đi vào văn phòng Liễu Tuấn, Lý Huệ mỉm cười chào hỏi.

- Thị trưởng tới rồi, mời ngồi.

Liễu Tuấn không đứng dậy bắt tay Lý Huệ ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện bàn làm việc.

Vu Hoài Tín đưa trà lên.

Liễu Tuấn sai bảo:

- Hoài Tín đưa cương lĩnh 15 cho thị trưởng một bản.

Vu Hoài Tín vội vàng đưa một bản cương lĩnh tới, Lý Huệ ngẩn người, hóa ra Liễu Tuấn gọi hắn tới là để thảo luận kế hoạch 15 năm.

- Thị trưởng có cái nhìn thế nào về cương lĩnh này?

Liễu Tuấn đi thẳng vào vấn đề.

May Lý Huệ rất hiểu tính cách của Liễu Tuấn, biết y coi trọng những thứ gì, vì thế năm ngoài kế hoạch 15 năm này ra đời đã nghiên cứu một chút, nên lúc này không hề bối rồi, trầm ngâm một chút, nói:

- Bí thư, tôi thấy cương lĩnh 15 này, coi trọng chiến lược tầm vĩ mô, chính sách càng thực tế, mục tiêu giảm bớt. Mức độ tăng trưởng kinh tế bình quân định ra tương đối thấp, phản ánh một tin tức quan trọng, tôi thấy trọng yếu nhất, là dùng khoa học kỹ thuật chấn hưng đất nước. Nguyên văn cương lĩnh đưa phát triển khoa học, giáo dục đặt ở vị trí hàng đầu. Bí thư, điều nà hoàn toàn phù hợp với việc coi trọng khoa học ký thuật bí thư đề xuất ra hai năm trước, bí thư đúng là nhìn ra trông rộng.

Lý Huệ biết Liễu Tuấn không thích nghe nịnh bợ nên rất có chừng mực.

Liễu Tuấn hơi cau mày lại:

- Khu Nam Than đúng là đưa vào rất nhiều xí nghiệp kỹ thuật cao, hiệu quả kinh tế không tệ.

- Đúng thế, lợi thuế khu Nam Than cung cấp chiếm gần một nửa tổng thu nhập tài chính thành phố.

Lý Huệ xen vào một câu, vừa là ninh bợ lại vừa làm cảm khái, trong hai năm Liễu Tuấn tạo ra cho Tiềm Châu một cái máy rút tiền tự động, thâm vào mấy hạng mục lớn như Cty Liêu Thị, kinh tế Tiềm Châu mấy nắm sau sẽ càng ngày càng nhanh, Lý Huệ lúc này tới làm thị trưởng Tiềm Châu, không phí chút sức lực nào hái được trái quả chín mọng.

- Nhưng giáo dục của chúng ta không theo kịp, đó là sài lầm, chỉ dựa vào đầu tư bên ngoài, thiếu khả năng tự lực, là thiếu sự phát triển về sau.

Liễu Tuấn mặt đầy vẻ lo âu, lập tức với giọng chắc nịch:

- Thị trưởng, chúng ta phải xây dựng trường đại học, một trưởng đại học tổng hợp. Đây phải coi là công tác trọng điểm trong năm nay của thành phố.

Lý Huệ lập tác tán đồng:

- Tôi hoàn toàn đồng ý, cá nhân tôi cho rằng Tiềm Châu chẳng những phải làm một trường đại học chất lượng cao, mà phải mở một số trường kỹ thuật và vi tính. Bồi dưỡng nhân tài tổng hợp, cũng phải bồi dưỡng công nhân kỹ thuật. Cao trung thấp phối hợp với nhau mới hình thành được mạng lưới nhân tài, trung tâm nghiên cứu của Cty Trào Lưu kia có thể lấy làm nòng cốt trường học, vi tính là thứ sẽ ngày càng quan trọng.

Liễu Tuấn gật đầu tán thưởng, hắn nói Lý Huệ có tầm nhìn đại cục trước mặt cha mình là không phải nói bừa.

- Bí thư, ngoài ra cương lĩnh 15 chỉ ra, kinh tế nước ta đã tới giới hạn không điều chỉnh không thể tiến bộ, nhưng trong điều chỉnh phải duy trì sự phát triển. Bí thư điều này có phải là chỉ vào đâu đó?

Lý Huệ thăm dò.

Liễu Tuấn biết ý Lý Huệ hỏi tới điều gì, khẽ gật đầu.

Lý Huệ khẽ thở phào, xem ra ổn định vĩ mô sắp bắt đầu rồi, Liễu Tuấn đưa hắn tới Tiềm Châu thực sự là có tầm nhìn, nghĩ tới đây Lý Huệ nhìn Liễu Tuấn đầy cảm kích.

Đang nói chuyện thì điện thoại vang lên, Lý Huệ hơi giật mình, vì đó là điện thoại bảo mật màu đỏ.

- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.

- Xin chào Liễu bí thư, tôi là thư ký Tiểu Đồng của bộ trưởng Hà Duyên An, vâng, đúng là tôi, Hà bộ trưởng mời Liễu bí thư 3h chiều ngày mai tới văn phòng nói chuyện với bộ trưởng Hà Duyên An muốn gặp Liễu Tuấn, hơn nữa lại do thư ký liên hệ, có thể thấy vô cùng chính quy, là chuyện hiếm thấy trước kia, thường thì Hà Duyên An có điều gì muốn nói đều gọi điện trực tiếp với y.

Từ đó có thể thấy Hà bộ trưởng đại biểu cho trung tổ bộ triệu kiến Liễu Tuấn.

- Ngày mai 3 h chiều tôi phải tới Trung tổ bộ, nói chuyện với Hà bộ trưởng.

Đặt điện thoại xuống, Liễu Tuấn không che dấu gì Lý Huệ, giải thích đơn giản một câu.

Lý Huệ cả kinh, lúc này trung tổ bộ triệu kiến Liễu Tuấn là có ý gì? Chẳng lẽ Liễu Tuấn sắp điều động? Lý Huệ không tin lắm.

Đối với Lý Huệ mà nói đây không phải tin tức tốt đẹp gì.

Giả sử Liễu Tuấn rời đi lúc này Lý Huệ tự thấy cái mũ bí thư không có khả năng rơi lên đầu "thị trưởng tạm quyền" như hắn, vậy ai làm bí thư Tiềm Châu? Chẳng may Liễu Tuấn điều đi, tỉnh ủy sẽ phái xuống một bí thư như thế nào? Bất kể là ai đều cũng không thể coi trọng hắn như Liễu Tuấn.

- Bí thư?

Lý Huệ đầy lo lắng hỏi.

Liễu Tuấn lắc đầu:

- Tình huống cụ thể hiện giờ tôi cũng không biết.

Lý Huệ gật đầu không hỏi gì thêm.

Sáng hôm sau Liễu Tuấn bay tới thủ đô, Hà đại tiểu thư đích thân ra đón.

- Tiểu cô muốn gặp em, không biết làm chính thức như vậy vì sao?

Ngồi trong chiếc xe BMW cá tính bắt mắt của Hà đại tiểu thư, Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.

Hà Mộng Doanh lườm y một cái:

- Sao, giờ với chị mà cậu cũng không nói thật nữa hả?

Liễu Tuấn ngẩn ra nhìn Hà Mộng Doanh chằm chằm:

- Câu này hơi kỳ lạ rồi! Tổ chức an bài thế nào làm sao em biết được chứ?

Hà Mộng Doanh bĩu môi:

- Cho dù không biết trước, chẳng lẽ cậu không đoán ra?

Liễu Tuấn lắc đầu:

- Đoán được hay không là một chuyện khác, mà em đâu thế tùy tiện suy đoán chuyện của trung tổ bộ chứ hả?

Hà Mộng Doanh thấy Liễu Tuấn không giống vẻ nói dối, liền không đùa nữa, nói:

- Tám phần là sẽ điều động, năm sau đổi khóa rồi, lúc này để cậu ở tỉnh A chẳng có lợi gì.

Liễu Tuấn gật đầu.

Hiển nhiên Hà Mộng Doanh cũng không có được tin tức chính xác lắm, lời này thành phần dự đoán nhiều hơn. Nhưng Hà Mộng Doanh đoán trúng suy nghĩ trong lòng của y. Gần đây có tin đồn truyền ra, trong kỳ giả trẻ giao ban này, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có khả năng tiến vào vòng hạch tâm nhất. Đương nhiên đó chỉ là một tin đồn, khả năng Nghiêm Liễu chỉ có thể một người được vào, thậm chí chẳng một ai được. Chuyện còn chưa có kết luận cuối cùng, trước đó có thể có bất kỳ biến hóa gì.

Thời cuộc mẫn cảm như thế để Liễu Tuấn ở lại vòng xoáy lớn tỉnh A đúng là không có lợi gì.

Liễu Tuấn giờ đây không còn ngây ngô như trước, sức ảnh hưởng ở tỉnh A vượt xa một bí thư thành ủy bình thường, lực lượng y quy tụ dưới trướng thành thế lực không thể xem thường, nhưng quyền bính càng cao, khả năng bị người ta công kích càng lớn, đối diện với phong ba đấu tranh khó lường, phái hệ không thể không suy tính toàn diện.

Có lẽ lúc này phải để Liễu Tuấn tạm thời giấu mình, cũng là tỏ thiện chí với Cù Hạo Cẩm.

Tin đồn năm sau Cù Hạo Cẩm cũng rất có khả năng tiến một bước trở thành nhà lãnh đạo đảng và quốc gia, hệ phái phải cố gắng tranh thủ mọi sức mạnh đoàn kết, giám thấp tất cả khả năng sinh ra đối kháng.

Điều này cuối năm ngoái Hà lão gia tử đã chỉ ra cho y biết rồi.

Lão nhân gia không quan tâm lắm tới chuyện cơ sở, nhưng đối với cục diện cả cao tầng lại rõ như lòng bản tay, hệ phái của Nghiêm Liễu cuối cùng thu được thành tựu thế nào tất nhiên Hà lão gia tử hết sức quan tâm, có điều ông càng quan tâm hơn tới tiền đồ của Liễu Tuấn.

Có lẽ trong mắt ông, thành tựu cuối cùng của Liễu Tuấn càng liên quan mật thiết tới sự trường thịnh của Hà Vũ hệ hơn.

Tục ngữ có câu "không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời", Hà lão gia tử hẳn là muốn phá vỡ câu này.

- Không đoán nữa, dù sao đến chiều nay là biết rồi.

Liễu Tuấn dựa vào ghế, khép mắt lại.

Hà Mộng Doanh thấy y có chút mệt mỏi, nhu tình trào lên trong lòng, cố ý hạ bớt tốc độ, chậm rãi đi tới CLB Trường Thành.

Buổi trưa Hà Mộng Doanh cùng Liễu Tuấn dùng cơm trưa đơn giản trong phòng, để y nghỉ ngơi một tiếng rồi giao cho y một chiếc xe Audi mới tám phần, để Liễu bí thư tự lái xe tới trung tổ bộ.

Hà Duyên An không đổi phong cách chọn bí thư, Tiểu Đồng tuổi chừng 25, 26 trông khá đoan chính, mang vẻ trí thức có vài phần giống Mã thư ký và Lăng Nhã.

Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Tiểu Đồng.

Ngô thư ký mỉm cười, nói nhỏ:

- Liễu bí thư , chức mừng nhé.

Có lẽ Đồng thư ký hiểu rõ quan hệ mật thiết giữa Liễu Tuấn và Hà Duyên An cho nên mới nói với Liễu Tuấn câu này, cũng không tính là vi phạm kỷ luật.

Một cán bộ cấp chính sở trẻ như thế, chắc chắn tiền đồ vô hạn, chỉ cần không phải là người ở thế đối lập với y trong thể chế, ai chẳng muốn tới gần.

Câu này truyền đi một tin tức rõ ràng, Liễu bí thư chắc chắn sẽ điều động rồi, lại còn đáng chúc mừng, vậy chức vị nào còn thực quyền hơn cả bí thư thành ủy đây?

- Cám ơn Đồng thư ký.

Liễu Tuấn cười thân thiện, không nói nhiều.

Đồng thư ký dẫn y vào gian trong.

- Chào bộ trưởng.

Triệu kiến chính thức nên Liễu Tuấn xưng hô cũng rất đúng quy củ.

Hà Duyên An hơi gật đầu, khẽ vén mái tóc cười nói:

- Đồng chí Liễu Tuấn tới rồi, mời ngồi.

- Cám ơn bộ trưởng.

Liễu Tuấn quy củ ngồi ngay ngắn xuống đối diện bàn làm việc.

- Đồng chí Liễu Tuấn, hôm nay tôi đại biểu trung tổ bộ mời đồng chí tới đây nói chuyện.

Đồng thư ký đưa tra lên rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, Hà Duyên An nghiêm túc nói với Liễu Tuấn.

Liễu Tuất đột nhiên bật cười:

- Tiểu cô muốn đưa cháu tới chỗ nào? Tiểu cô nói rõ đi ạ, làm thế này cháu sợ quá.

Hà Duyên An không ngờ Đồng thư ký vừa đi là y lộ nguyên hình ngay, không khỏi vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt nhìn y, khuôn mặt nghiêm túc cũng hiện lên nụ cười.

Hà Duyên An dù là nữ cán bộ đoan trang tao nhã, nhưng ngồi vị trí cao lâu năm, trên người tự có khí thế uy nghiêm, thêm vào nắm trong tay quyền bính hiển hách, cấp dưới nào dám thiếu nghiêm túc trước mặt bà, chỉ có Liễu Tuấn là ngoại lệ, mà Hà Duyên An cũng rất yêu thích Liễu Tuấn, khó mà làm ra vẻ trước mặt y được.

- Cái bộ dạng không đứng đắn này có giống bí thư thành ủy không?

Hà Duyên An cười trách.

- Ở trước mặt người khác thì tất nhiên phải trang nghiêm. Ở trước mặt tiểu cô thì cái chức bí thư này ít nhắc tới tốt hơn, với lại từ sáng tới tối nghiêm mặt lại, mệt lắm ạ.

Hà Duyên An cũng rất tán đồng, nhiều khi bà rất hâm mộ chồng, Cam Sương là cán bộ kỹ thuật đơn thuẩn, dù làm việc hay nghỉ ngơi đều là niềm vui, chẳng hề thấy mệt mỏi chút nào.

Nhưng đường đi một con người khó do tự mình lựa chọn được, đã tới địa vị hôm nay, bà cũng chỉ đành cố mà làm thôi.

- Cô đã nghe chuyện cháu trừ bỏ thuế nông nghiệp ở Tiềm Châu rồi, làm tốt lắm, đã dẫn đầu cho các thành phố khác trong tỉnh rồi.

Hà Duyên An không vội giải câu đố với Liễu Tuấn, mà nhắc tới chuyện Tiềm Châu với y. Đương nhiên đây kỳ thực là nội dung đàm thoại, thế nào cũng phải tổng kết thành tích công tác của đồng chí Liễu Tuấn chứ.

Liễu Tuấn cười khổ:

- Tiểu cô còn khen cháu nữa, chuyện này không biết có bao đồng nghiệp đang căm hận cháu đây.

Đó là sự thật, Liễu Tuấn cậu trừ bỏ thuế ngôn nghiệp ở Tiềm Châu, các thành phố khác có nên học theo hay không? Nơi khác chưa nói chứ Ngọc Lan và Ngô Tây phải suy nghĩ. Nếu như không trừ bỏ, khó mà ăn nói được! Còn trừ bỏ, thì đó là thu nhập tài chính tới mấy chục triệu mỗi năm, đồng chí Liễu Tuấn còn bán gia sản bù đắp được, chúng tôi lấy đâu chính sách ưu đãi như thế.

Hà Duyên An khoát tay:

- Giảm bớt gánh nặng cho nông dân là do TW yêu cầu, là chuyện tốt, mình đi đường của mình, không cần bận tâm kẻ khác nói gì.

- Vâng.

Liễu Tuấn cung kính đáp.

- Liễu Tuấn này, cháu từ khi tham gia công tác luôn công tác ở địa phương phải không? Mười năm rồi nhỉ?

- Gần thế ạ, năm nay là vừa tròn mười năm.

Liễu Tuấn biết Hà Duyên An sắp vào chủ đề chính rồi.

- Ừ, cháu còn trẻ, ở địa phương công tác quá lâu có lợi cũng có hại, khi cần thiết nên tới TW rèn luyện một chút mở rộng tầm nhìn.

Hà Duyên An mỉm cười nói.

Liễu Tuấn thở dài:

- Tiểu cô, kỳ thực kinh tế Tiềm Châu mới có bước khời đầu, đi lúc này cháu có chút không nỡ.

Hà Duyên An bình thản:

- Không ai là vạn năng cả, cháu cũng phải cho các đồng chí khác cơ hội rèn luyện.

Liễu Tuấn gật đầu.

Hà Duyên An mặt trở nên nghiêm nghị nói:

- Đồng chí Liễu Tuấn, trung tổ bộ họp nghiên cứu đưa ra quyết định tiến cử đồng chí đảm nhận chức bí thư ban bí thư TW đoàn, hôm nay tổ chức chính thức nói chuyện với đồng chíLiễu Tuấn không ở lại thủ đô, hôm sau đã lên máy bay về Tiềm Châu, Cận Hữu Vi tới đón đưa y tới biệt thự số một tỉnh ủy.

Mùa xuân hoa nở ấm áp, Cận Tú Thật mặc y phục thời Đường, đứng ở hậu hoa viên đang chơi đùa với một con họa mi trong lồng. Trong vườn hoa đại bộ phận là loại thực vật xanh tươi quanh năm như dây thường xuân, một năm bốn mùa vườn hoa đều mang vẻ xanh tươi tràn trề sức sống.

Đối với một người già mà nói, thường xuyên thấy màu xanh này có tác dụng trợ giúp tâm cảnh bình hòa.

- Chào Cận bí thư.

Liễu Tuấn mỉm cười chào hỏi Cận Tú Thật.

- À Liễu Tuấn tới rồi hả, chức mừng nhé.

Cận Tú Thật nghe vậy xoay người lại đi tới bắt tay Liễu Tuấn, đó là lễ tiết bình đẳng.

Ông ta đã biết tin trung tổ bộ tiến cử Liễu Tuấn làm bí thư ban bí thư TW đoàn, mặc dù văn kiện bổ nhiệm chưa gửi xuống nhưng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, Hà Duyên An sao có thể nói tùy tiện ở chuyện này? Thường mà nói TW phải có kiến nghị trước trung tổ bộ mới khởi động khảo sát cán bộ, sử dụng cán bộ cấp phó bộ nào phải tầm thường.

Liễu Tuấn vừa qua tuổi nhi lập đã tới cấp phó bộ, đúng là đáng được Cận Tú Thật chúc mừng.

Sáu năm trước Liễu Tuấn một mình tới tỉnh A chỉ mới là cán bộ cấp phó sở mới được đề bạt, sau khi Liễu Tuấn nhậm chức rất lâu Cận Tú Thật mới triệu kiến, lại còn nhờ đi cùng Bạch Dương. Trong sáu năm ngắn ngủi, giờ Liễu Tuấn đã tiến tới vị trí chỉ cách Cận Tú Thật một lằn ranh, Cận Tú Thật dù đã rời khỏi vòng quyền lực trung tâm cũng không khỏi cảm khải "lớp người mới thay thế lớp người cũ".

- Liễu Tuấn, đi đi lại lại vội vàng có vất vả không?

Cận Tú Thật mời Liễu Tuấn ngồi xuống ô che trong vườn hoa hỏi.

- Vẫn ổn ạ, Cận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net