Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mỡ
Beta: Đường Thất Công Tử

Chương 4:

Lúc trời vừa mới mờ sáng, Thương Lam tỉnh lại, cô trừng mắt sững sờ nhìn trần nhà, nhất thời không phản ứng kịp, bên tai truyền đến tiếng ngáy to của vú nuôi làm cho thân thể cô hưng phấn(1) đến phát run.

(1) Hưng phấn: là một trạng thái tinh thần/tâm lý cảm giác hạnh phúc trào dâng

Rõ ràng đây không phải giấc mơ mà!

Ngó qua di động để đầu bàn, hiện tại cô nhận ra tay mình run đến độ không thể cầm thân máy vững. Mở khóa, nhập mật khẩu, cô cắn răng trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình di động.

Ngày *** tháng *** năm ***.

Thương Lam dùng sức dụi dụi hai mắt, cô không thể tin vào mắt mình, rõ ràng đây là cô đã trở về năm cô mười lăm tuổi. Hết sức khủng bố đó.

Bên tai truyền đến tiếng động sột soạt của vú nuôi.

"Sao lại dậy sớm thế, hôm này không phải cuối tuần sao?"

Mở máy, tắt máy, lại mở máy, tắt máy. 

Thương Lam ngồi ngây ngốc ở trên giường, tay run run liên tục tái diễn động tác này, không ngừng nhìn, xem, cô bối rối.

Bên tai truyền đến tiếng động vú nuôi rời giường "sột sột soạt soạt", cô xoay người nắm chặt tay vú nuôi.

"Vú nuôi, gì đánh con một cái đi."

Nói xong, cái trán bị vỗ nhẹ nhàng, cô ngẩng đầu, ánh mắt không giải thích được nhìn vú nuôi.

"Lại nói linh tinh cái gì, tiểu thư ngủ thêm một lát đi, bữa sáng làm xong tôi lên gọi cô." Vú nuôi đi tới cửa "Cạch" một tiếng đóng cửa lại.

"Sao hôm nay đứa nhỏ này lại kì lạ như vậy, không biết Hồng tiểu thư đã dậy chưa, ông chủ báo lại hôm nay trở về.." Thao thao bất tuyệt(*), lời nói nhỏ dần đi, cuối cùng không nghe thấy nữa.

(*) Thao thao bất tuyệt: Nói liên tục, nhanh, không ngừng nghỉ.

Sờ sờ cái trán hơi đau, Thương Lam mạnh mẽ đứng dậy, bước nhanh về phía phòng tắm.

Trong gương là cô gái trẻ có ngũ quan tinh xảo hơn so với mình vài chục năm sau, ngây thơ hồn nhiên nhiều hơn vài phần, Thương Lam nhìn thẳng chính mình trong kính, tay dài thon trắng nhịn không được nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt chính mình.

Đến bây giờ cô không thể nào tin nổi, cô sống lại.

Sáng sớm, nhà họ Thương cực kỳ yên tĩnh, tối hôm qua Thương Trung Tín ra nước ngoài, không kịp chạy về, mà sáng sớm Thương Hồng đã ra chạy bộ, cho đến lúc dùng bữa sáng cũng không thấy bóng dáng, cho nên cái nhà to như vậy cũng chỉ có mình cô đang dùng bữa.

"Vú nuôi, chúng ta cùng ăn đi, gì ăn với con."

"Tiểu thư, cô ăn trước đi, như vậy không hợp quy củ." Lông mày vú nuôi cũng không động đứng một bên với người giúp việc.

Thương Lam chậm rãi uống sữa, hơi thất vọng.

Trong nhà một quy củ một đống lớn, Thương Trung Tín vì che lấp thân phận là nhà giàu mới nổi cố ý mời thầy giáo đứng đầu thế giới từ nước ngoài về dạy đạo, lễ nghi thượng lưu, hai chị em cô cũng không ngoại lệ, từ nhỏ đã phải tiếp nhận các loại giáo dục thượng lưu.

Kể từ khi cô chết một lần, nhìn vấn đề so với trước mở hơn nhiều, đối với rất nhiều chuyện cũng không cố chấp như trước kia ( =.=  khổ bà chị này quá, cái gì cần cố chấp thì ko cố, cái gì ko cần thì cứ chấp cho bằng được.)

Thương Trung Tín càng tốn tâm tư che lấp, thì càng dễ bại lộ, nhiều thói quen đã tận sâu vào xương tủy, bằng vào những thứ ngoài mặt này cũng không đập nổi đi.

Giống như Triển Mộ yêu Thương Hồng, mặc dù cô có tốn tâm tư đi nịnh hót như thế nào, bộc lộ hay ẩn dấu tình yêu đối với anh như thế nào, từ lúc bắt đầu anh cũng không che dấu chán ghét đối với cô, cho dù cô lau cũng không sạch, càng xóa càng không mất.

Đạo lí này cô từ trước không hiểu, một mực cố chấp với anh, cho dù có đánh vỡ thân thể, đầu rơi chảy máu còn chưa biết sợ hãi.

Thương Lam yên lặng cắn một cái bánh bao, không nói một lời nhìn ly sữa ngẩn người.

Kỳ thật buông tha đoạn tình yêu này tuyệt đối không khó, chỉ là trước kia cô đối với Triển Mộ quá mức chấp nhất, bây giờ suy nghĩ một chút, cuộc đời trước kia của cô chỉ xoay quanh Triển Mộ, khi đó trong lòng đều là anh, bởi vì cái gọi là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trên miệng sợ tan.

Năm đó, vì muốn ở bên anh, cô có thể hèn mọn mắt nhắm mắt mở với người tình bên ngoài của anh, thậm chí coi thường quan hệ giữa anh và Thương Hồng, giữ chặt lấy vị trí vợ cả, lại làm cả chuyện của người giúp việc nên làm chỉ đơn giản vì một câu nói của anh.

"Anh thích món ăn do em làm."

Từ đó, cô cho rằng cô và Triển Mộ làm vợ chồng vài chục năm, giữa hai người không có tình yêu, cũng có chút tình thân, dù sao cô đối với anh quá tốt, tốt hơn cả cha của mình.

Đáng tiếc, đoạn tình cảm này sớm đã bị biển lửa đốt sạch.

Trước kia Thương Lam cho rằng mình thành công xây dựng nhà tù kiên cố, nhưng không trói được anh, lại nhốt chính bản thân mình.....
--- ------ ------ ---------
Các nàng xem giúp ta cái vụ xưng hô, quả thực lần đầu edit hiện đại, xưng hô cứ lộn tùm lum lên TT_TT nhất là nhũ mẫu, ta ko biết nên dùng sao cho dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net