Chương 102: Thân phận Diệu Âm cô nương bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong diễm kiều nguyệt

Có lẽ là bởi vì Lam U Niệm thẳng thắn từ chối, ánh mắt của rất nhiều người ở yến hội thỉnh thoảng nhìn về phía Lam U Niệm, có điều những người ngồi cùng bàn thân phận không phải tầm thường nên vẫn cứ bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Mà Lâm quý phi bàn bên kia liền có chút mất tự nhiên, có thể cảm giác được khí tức âm u của bọn họ.

Lúc Lam U Niệm trở lại chỗ ngồi Phong Dực Hiên cầm tay nhỏ phía dưới của Lam U Niệm, tuy rằng hắn rất muốn quang minh chính đại nắm tay Niệm Niệm, có điều nhìn dáng vẻ Niệm Niệm cũng biết nàng không muốn. Trong lòng Phong Dực Hiên dường như thoa mật thật ngọt ngào, Niệm Niệm của hắn vô tình từ chối những nam nhân không có ý tốt kia, mà Niệm Niệm chưa bao giờ nói qua những lời kia với hắn, đây không phải là nói rõ Niệm Niệm vẫn có chút yêu thích mình đi?

"Niệm nhi muội muội làm rất tốt!'' Hà Sơ Dương khích lệ nói, Tam Vương gia thật sự coi Niệm nhi muội muội là quả hồng mềm sao?

"Niệm nhi muội muội, quá uy vũ!'' Hoa Mộc Khuynh hưng phấn nói, hưng phấn đến nổi để cho người khác cho rằng người vừa từ chối là nàng chứ không phải Lam U Niệm.

"Lần này Tam Vương gia rất có thể ghi hận trong lòng, Mặc Huyền, sau này ngươi chú ý nhiều chút, hoàng hậu một phái đã đủ đau đầu, bây giờ Tam Vương gia một phái, an toàn của Niệm nhi muội muội là quan trọng nhất!" Kinh Vô An lý trí nói.

''Ta hiểu, ta sẽ cố gắng bảo vệ muội muội!" Lam Mặc Huyền cũng là nói thật, hắn người ca ca này sẽ là hậu thuẫn cho muội muội, có rất nhiều người muốn đến cướp thân phận ca ca này thật sự là quá đáng ghét, tương lai lúc Lam Mặc Huyền gặp phải bọn người Quỷ Nhất, hắn đã vô lực không thể nói thêm được gì nữa, có một muội muội ngoan như vậy, thân làm ca ca căn bản là không có địa vị.

Lúc này Lâm quý phi quay về Nhị công chúa liếc mắt ra hiệu, Nhị công chúa lặng lẽ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía không có khuông mặt tinh xảo cũng không làm người khác chú ý, Lam U Niệm.

Mà lúc này Lâm quý phi đắc ý liếc nhìn Lam U Niệm, một tiểu thư phủ tướng quân mà cũng dám từ chối con trai của mình, , đã như vậy nàng liền để ngươi mất mặt xấu hổ, để ngươi sau này ai cũng gả không được, như vậy mới có thể trút xuống cơn giận trong lòng này.

"Phụ hoàng, nhi thần từ lần trước nghe được thi từ của Lam cô nương vô cùng kính phục, nghĩ đến Lam cô nương khẳng định là tài nghệ song tuyệt. Phụ hoàng cũng biết nhi thần thích nhất đánh đàn nhảy múa, ngày hôm nay nhi thần muốn thỉnh giáo Lam cô nương một chút, không biết phụ hoàng có thể ân chuẩn?" Nhị công chúa Phong Dĩ Sương đứng ở nơi đó vô cùng khát vọng nói.

"Niệm nhi muội muội, người kiếm cớ tìm đến rồi!'' Kinh Vô An buồn cười nói, nếu như là cái khác bọn họ còn lo lắng, thế nhưng so với tài nghệ ai có thể so sánh được Niệm nhi muội muội? Nàng là Diệu Âm cô nương kinh động các quốc, luận tài đánh đàn khúc nghệ nàng nói thiên hạ đệ nhị ai dám nhận đệ nhất?

"Chặc chặc, lần này hoàng gia có thể không còn mặt mũi rồi!'' Phong Hạ Kỳ cười trên sự đau khổ của người khác nói, đây cũng chính là ý nghĩ của những người khác.

''Ừ? Trẫm cũng nghe qua Lam nha đầu làm thơ từ quả thật là rất tốt, nếu Sương nhi nói như vậy, hai người các ngươi tỷ thí với nhau luận bàn cũng không tồi, có điều không biết Lam nha đầu có thể đánh đàn hay không a?" Hoàng Đế từ khi cảm giác mình Lục nhi yêu thích cô gái này, đối với Lam U Niệm liền có chút bảo hộ, hơn nữa nha đầu này Hoàng Đế cảm thấy rất tốt, lại là tôn nữ của Thái Phó, con gái Lam tướng quân, ít nhiều gì đều nhìn với con mắt khác.

Lam U Niệm vẫn không trả lời, Lam Ngân liền đứng lên nói:'' Hồi hoàng thượng, tam muội tất nhiên là thông tuệ, tài đánh đàn tất nhiên là tinh thông!" Lam Ngân nói xong còn hướng về Lam U Niệm quăng tới ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, hắn chưa từng thấy tam muội muội đánh đàn, hơn nữa một nữ tử biết chút thi từ không có gì lạ, nhưng đánh đàn thì chưa hẳn, chờ xem bộ dáng Lam U Niệm mất mặt.

"Phụ hoàng, người xem Lam cô nương làm sao lại không biết những thứ này, người liền đáp ứng đi mà!'' Nhị công chúa làm nũng nói.

"Hay, hay!" Hoàng Đế đồng ý, dù sao chỉ là luận bàn tài nghệ không có cái gì không tốt, mỗi lần yến tiệc đều sẽ như vậy.

"Lam cô nương có bằng lòng hay không?" Nhị công chúa nhìn về phía Lam U Niệm ngồi ở chỗ đó, trong mắt chứa đầy kiêu ngạo. Nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn học tập vũ đạo cùng đánh đàn những thứ mà nữ tử cần học, ở toàn bộ phong quốc e là ngoại trừ vị Diệu Âm cô nương kia tài đánh đàn cao hơn chính mình ngoài ra không còn có người có thể so sánh được với chính mình đi, nếu Lâm quý phi để cho mình đả kích Lam U Niệm, nàng nhất định phải đem cô gái này kiêu ngạo và mạnh mẽ đạp ở lòng bàn chân.

''Vậy trước hết mời Nhị công chúa!'' Rất lâu sau Lam U Niệm mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhị công chúa, vẻ mặt không có một tia biến hóa.

Nhị công chúa tuy rằng tức giận thái độ trong mắt không coi ai ra gì của Lam U Niệm, nhưng vẫn mang đàn lên, chậm rãi ngồi xuống bắt đầu biểu diễn. Mà Lam U Niệm cũng là đang quan sát Nhị công chúa này, xa xa nhìn xem Nhị công chúa bắt đầu đánh đàn ngâm xướng, tóc thật dài kéo lên cao cao, vấn một búi tóc Phi Tinh Trục Nguyệt, lại phối hợp với vài cây trăm hào hoa phú quý. Trên lỗ tai mang bông tai màu vàng, người mặc một thân màu đỏ vàng hoa lệ xán lạn, dung mạo rất đẹp, rất tinh xảo, như là hoa mẫu đơn đang nở rộ, kiều diễm động lòng người, nhưng người tự phụ như vậy lại làm cho Lam U Niệm không có hảo cảm, bởi vì tiếng đàn của nàng không có linh hồn chỉ có kỷ xảo, chỉ là khúc nhạc trống rỗng hoa lệ mà thôi.

Nhị công chúa gảy xong một khúc đàn kiêu ngạo nhìn Lam U Niệm, tựa hồ nhìn thấy dáng vẻ Lam U Niệm thất bại ngay trước mắt, mà xung quanh càng nhiều tiếng ca ngợi làm cho Nhị công chúa càng thêm tự tin, nàng chính là người đẹp nhất.

"Nhị công chúa thật đúng là đa tài đa nghệ a, vũ đạo đã mỹ vô cùng, bây giờ liền tài đánh đàn cũng hay như thế!"

"Đúng đấy, e sợ nữ tử ở đây không người nào có thể so sánh được Nhị công chúa!"

"Nhị công chúa người mỹ tài nghệ cũng đẹp, thật không hổ là công chúa hoàng thất!''

Lời tán thưởng xung quanh cũng không nhỏ, không chỉ Nhị công chúa nghe được, Lam U Niệm bọn họ cũng nghe được, thậm chí ngay cả thượng vị hoàng thượng cũng nghe được, có điều Nhị công chúa xác thực biểu diễn rất hay, nhưng đó là khi không có sự xuất hiện của Lam U Niệm.

"Lam cô nương, xin mời!" Nhị công chúa nói xong cũng cầm lấy đàn trở về chỗ ngồi.

Lam U Niệm không chút hoang mang đứng dậy đi tới bên cây đàn, tuy rằng đàn này không bằng Khinh Thủy cầm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng tạm.

Lam U Niệm tay trắng thuần tinh tế gảy dây đàn, tiếng đàn xinh đẹp từ vang lên, dần dần như thủy triều phân tán, tràn đầy mỗi một nơi bên trong tiệc rượu. Tiếng đàn bên trong phảng phất có một màu trắng như tinh linh bay múa theo gió, kỹ thuật tao nhã cao quý; lại thật giống có từng đoá từng đoá hoa hồng chói mắt lần lượt nở rộ, hương thơm theo gió phiêu dật hòa quyện cùng âm thanh thanh thúy.

Tiếng đàn Lam U Niệm vừa vang lên, bộ tiệc rượu liền yên tĩnh lại, mỗi người đều chìm đắm trong tiếng đàn Lam U Niệm, liền ngay cả địa vị cao như Hoàng Đế cũng không ngoại lệ. Mà người vốn định chế giễu Lam U Niệm, Lâm quý phi cùng Nhị công chúa càng là giật mình lại phẫn nộ, Lâm quý phi mạnh mẽ trừng Nhị công chúa một chút.

Lam U Niệm khẽ hé đôi môi đỏ mộng, tươi đẹp tiếng ca phảng phất như đánh thức đóa hoa, thổi tan mây mù, nhạc như nước chảy mây trôi, tiếng ca tự như chim sơn ca hát chào mùa xuân.

"Lục thảo bạc trắng, sương trắng mênh mông, có vị giai nhân, ở thủy một phương.

Lục thảo um tùm, sương trắng mê ly, có vị giai nhân, dựa vào thủy mà cư.

Ta nguyện đi ngược dòng nước, y ôi tại nàng bên cạnh. Bất đắc dĩ trước có bãi nguy hiểm, con đường lại xa lại trường.

Ta nguyện xuôi dòng mà xuống, tìm phương hướng của nàng. Đã thấy ngờ ngợ phảng phất, nàng ở thủy trung ương.

Ta nguyện đi ngược dòng nước, cùng nàng xem thường lời nói nhỏ nhẹ. Bất đắc dĩ trước có bãi nguy hiểm, con đường khúc chiết không đã.

Ta nguyện xuôi dòng mà xuống, tìm nàng dấu chân. Đã thấy phảng phất ngờ ngợ, nàng ở bên trong nước đứng lặng.

Lục thảo bạc trắng, sương trắng mênh mông, có vị giai nhân, ở thủy một phương " ( mình không rành dịch ca từ này nên để nguyên bản nhé)

Lam U Niệm hát xong một khúc, quay về phía hoàng thượng cúi người thi lễ một cái liền trở lại chỗ ngồi, nhưng mọi người đều nhớ kỹ nàng tiếng ca, tiếng ca có lúc cảm động, như dòng suối chảy róc rách ngâm khẽ tiếng hát, phong vận độc đáo, có lúc thê mỹ, như âm thanh lá trúc lanh canh vang vọng, ý vị sâu xa.

Hoàng Đế ngồi ở thượng vị đột nhiên lên tiếng "Được! Quả thật là tài nghệ song tuyệt a! Lam tướng quân có một vị hảo nhi tử không nói, vẫn còn có một vị tiểu thư thông tuệ như vậy a!"

Tiếng đàn quen thuộc như thế, từ khúc tươi đẹp như vậy, tất cả mọi người không tự chủ được bắt đầu khen ngợi, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc.

"A, Diệu Âm cô nương!" Đột nhiên có một vị công tử quay về Lam U Niệm hô, hắn là người nghe trung thực của Diệu Âm cô nương, chỉ cần biết mỗi lần Diệu Âm cô nương đi Trân Vị Các biểu diễn hắn đều sẽ đến, không chỉ có hắn mà còn rất nhiều người ở đây đều giống như hắn.

Nhờ vị công tử đó nhắc đến mà mọi người đều giật mình thức tỉnh nhìn Lam U Niệm, sau đó càng nghĩ càng thấy chính xác, sau đó rất nhiều nam tử đều sùng bái nhìn Lam U Niệm, liền ngay cả địa vị cao ngất như Hoàng Đế tuy rằng đang ở hoàng cung nhưng cũng nghe qua mỹ danh của Diệu Âm cô nương, đáng tiếc chính là cũng chưa từng nghe qua, bây giờ vừa nghe quả thật là mỹ âm nhân gian khó tìm.

Nhị công chúa vô cùng phẫn hận nhìn Lam U Niệm, trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ tài đánh đàn của nàng tốt hơn cả Diệu Âm cô nương, nhưng bởi vì hai người cũng không cùng xuất hiện vì lẽ đó chỉ cần vị Diệu Âm cô nương không có đoạt hào quang của chính mình thì mình sẽ không sao, thế nhưng nàng không nghĩ đến Diệu Âm cô nương kia chính là Lam U Niệm, như vậy sau này ai còn nhớ tài nghệ của chính mình nữa, kinh thành đệ nhất tài nữ sẽ không còn là chính mình? Lam U Niệm này, nàng nhớ kỹ!

"Lam cô nương là Diệu Âm cô nương sao?" Nhị vương gia Phong Thiếu Sở hỏi, dù sao thanh danh của Diệu Âm cô nương có rất nhiều người đều biết.

"Tam muội làm sao lại là Diệu Âm cô nương đây? Tam muội bây giờ thánh thượng ở đây ngươi cũng không thể nói dối!" Lam Nhã quan tâm nói, kỳ thực trong lòng hận muốn chết, lần trước để Lam U Niệm ra xuất ra tài nghệ thì thôi, lần này sao lại làm cho nàng xuất ra tài nghệ lần nữa, nàng là Diệu Âm cô nương, làm sao có khả năng! Lam U Niệm theo bọn họ chính là kẻ đáng thương bị đánh chửi, làm sao lại trở nên chói mắt như vậy?

Có rất nhiều người đều kiên định Lam U Niệm chính là Diệu Âm cô nương, dù sao ngoại trừ Diệu Âm cô nương còn có ai có thể gảy ra tiếng đàn tươi đẹp như vậy, ngoại trừ Diệu Âm cô nương ai có thể xướng ra từ khúc mới mẻ độc đáo mới mẻ độc đáo duyên dáng như vậy đây? Nhưng cũng có rất nhiều người hoài nghi, dù sao Diệu Âm cô nương thanh danh quá lớn, chưa từng có người nào dám giả mạo, bởi vì Vô Tình các vô cùng bảo hộ Diệu Âm cô nương, người dám giả mạo như vậy không bao lâu sẽ xuất hiện trong thanh lâu ở Tiêu Kim Các.

"Niệm nhi muội muội sao phải nói dối, Niệm nhi muội muội nói cái gì sao? Ngươi nữ nhân này thực sự là buồn cười! Ngươi có phải là không nhìn nổi Niệm nhi muội muội tốt hơn ngươi!" Hoa Mộc Khuynh không vừa mắt loại nữ nhân như Lam Nhã này, vì lẽ đó khó tránh khỏi phản ứng lại nàng mở miệng phản bác, nếu như không phải Hoàng Đế ở đây nàng khẳng định đều sẽ ầm ĩ lên.

''Ta làm gì có ý đó? Chỉ là sợ tam muội muội ái mộ hư danh sẽ nói dối mà thôi!" Lam Nhã trong mắt hàm chứa giọt nước mắt nói.

"Niệm nhi muội muội cái gì đều không có nói, sao vậy liền thành nói dối, hơn nữa, Niệm nhi muội muội chính là Diệu Âm cô nương!" Hoa Mộc Khuynh kiêu ngạo nói, mọi người vừa nghe đều thảo luận, bọn họ không nghĩ tới Lam U Niệm dĩ nhiên đúng là Diệu Âm cô nương.

"Lam nha đầu, Mộc Khuynh nói chính là thật sự? Ngươi chính là Diệu Âm cô nương?" Hoàng Đế cũng tò mò hỏi.

Lam U Niệm ánh mắt như màn đêm hắc trầm bình tĩnh như một cái đầm nước, quay về Hoàng Đế nói rằng "Hồi hoàng thượng, tiểu nữ chính là Diệu Âm cô nương!", lúc nàng chuẩn bị diễn tấu nàng không nghĩ tới phủ nhận việc này, thân phận Diệu Âm cô nương này đối với nàng sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Thừa nhận, dĩ nhiên thật sự thừa nhận! Lam U Niệm đúng là Diệu Âm cô nương, lần này tất cả mọi người đều không có hoài nghi, dù sao thiên hạ không có ai dám giả mạo Diệu Âm cô nương, hơn nữa bọn họ vừa rồi cũng nghe được tài đánh đàn của Lam U Niệm, đây là sự tình không thể không thừa nhận.

Mọi người ở tiệc rượu khiếp sợ, rất nhiều người lúc rời đi đều liếc nhìn Lam U Niệm, sau ngày hôm nay toàn bộ kinh thành đều sôi trào, nữ thần bọn họ Diệu Âm cô nương dĩ nhiên chính là Lam phủ Tam tiểu thư, mọi người lần này đã biết vì sao Diệu Âm cô nương không lộ diện, hóa ra là Diệu Âm cô nương đã bị huỷ dung, tuy rằng rất nhiều người đều cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn không ngừng khâm phục Lam U Niệm, dù sao bọn họ yêu thích chính là âm thanh cùng tài đánh đàn của nàng, không phải khuôn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net