Chương 96: Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong diễm kiều nguyệt

Lam U Niệm mới vừa vừa mới chuẩn bị ngủ liền phát hiện có người đi vào U Niệm các, hơn nữa Lam U Niệm còn biết lần này người tiến vào là ai, e là ngoại trừ Phong Dực Hiên cũng không còn người nào trực tiếp xông vào khuê các của nữ tử như vậy.

"Niệm Niệm. . ." Phong Dực Hiên đi vào khuê phòng Lam U Niệm nhìn nữ tử mình yêu một bộ quần áo màu trắng đứng ở nơi đó nhìn mình, lông mi nhỏ dài mà dày đặc của nữ hài hơi cong lên, rung động dường như cánh bướm đang yên tĩnh khiến người ta không đành lòng quấy nhiễu, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong suốt, ánh quang lưu chuyển, tựa như ánh sao rơi vào hồ nước yên tĩnh, mũi rất cao lại tinh xảo khéo léo, môi phấn hồng như làn mước vui tươi mê người.

Phản ứng đầu tiên của Lam U Niệm chính là phát giác tâm tình Phong Dực Hiên không tốt, vốn còn muốn nói hắn vài câu không thể tùy ý tự tiện xông vào phòng nữ tử, nhưng nhìn dáng vẻ táo bạo trong mắt hắn Lam U Niệm trong lòng có chút đau đớn, người đàn ông này từ khi quen biết tới nay trong mấy ngày này vẫn luôn bảo vệ chính mình, còn chưa nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy.

Có chuyện gì sao?" Lam U Niệm rót chén trà cho Phong Dực Hiên, vẫn nhịn xuống không có hỏi.

"Không có, chỉ là muốn ghé thăm ngươi một chút!" Phong Dực Hiên hai mắt thâm tình, trong miệng ôn nhu nói, dáng dấp kia lưu luyến thanh nhã, tuấn mỹ cực kỳ.

Lam U Niệm đột nhiên không biết nên nói cái gì, kỳ thực lúc Phong Dực Hiên nhảy xuống vách đá bảo vệ chính mình, một khắc đó chính là cảm động, như là đang cô tịch giữa thiên địa này đột nhiên có một người sẽ vì mình mà chẳng tiết sinh mệnh, cảm giác được bị người quý trọng thật tốt, thậm chí để Lam U Niệm có tia lưu luyến. Nhưng mình tựa ở lồng ngực người đàn ông này, Lam U Niệm có thể rõ ràng cảm giác được tâm khô cạn chính mình sẽ theo nhịp tim đập của người đàn ông này mà đập. Người đàn ông này mỗi khi nhìn mình thì trong đôi mắt đều là chính mình, đều là đối với chính mình tràn đầy sủng nịch, Lam U Niệm thậm chí bắt đầu có chút bắt đầu, nàng cảm thấy Phong Dực Hiên có phải là. . .

Lam U Niệm vừa nghĩ như vậy nhưng liền đánh gãy suy nghĩ này, Phong Dực Hiên xác thực đối với mình rất tốt điều này là thật, nhưng tuổi của mình bây giờ rất nhỏ, hơn nữa Phong Dực Hiên người này vô cùng lạnh lùng đồng thời người thường căn bản sẽ không căn bản sẽ không vào được tâm của hắn, như, vì vậy có thể là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

''Nếu đã thấy, thì nên đi về rồi!'' Trong lòng Lam U Niệm cũng có chút loạn, cho nên muốn cách Phong Dực Hiên xa một chút, như vậy trái tim của chính mình sẽ bình tĩnh một chút, nàng không cho phép chính mình rơi vào bên trong tình yêu, như vậy cái giá phải trả thật không thể trả nổi.

'' Không đi!'' Phong Dực Hiên nói xong cũng thẳng tắp nằm trên giường mềm trong phòng U Niệm, rõ ràng Lam U Niệm nằm giường còn rất rộng rãi nhưng có thêm Phong Dực Hiên nằm sao cũng thấy giường này quá nhỏ, có điều Phong Dực Hiên không hề ngại ngùng tựa hồ còn thật cao hứng, dù sao hắn có thể ngửi được mùi vị của Niệm Niệm tràn đầy trong căn phòng này, cái giường này cũng là của nàng, nghĩ đến Niệm Niệm thường nằm trên giường mềm, Phong Dực Hiên có chút đố kị cái giường này.

" Minh Vương, ngươi xem như vậy có được không? Ta vẫn là một nữ tử chưa gả đi nha?'' Lam U Niệm khống chế tâm tình nỗ lực cùng vị đại gia này giải thích lí lẽ.

"Hiên!" Phong Dực Hiên ngồi dậy nhẹ nhàng điểm nhẹ mi tâm Lam U Niệm, trong giọng nói để lộ ra oan ức.

"Được, vậy Hiên ngươi giải thích cho ta được không?'' Lam U Niệm cũng không nhiều lời, chỉ là cách gọi thôi, hắn còn không để ý thì nàng sợ cái gì, gọi liền gọi cho hắn buồn nôn chết đi.

"Ta sẽ lấy ngươi" Phong Dực Hiên đứng dậy, hai tay đặt trên bả vai gầy yếu của Lam U Niệm, Lam U Niệm chưa kịp phản bác cái gì, Phong Dực Hiên nhìn con mắt mỹ lệ của Lam U Niệm nói tiếp'' Không phải là bởi vì ân cứu mạng, cũng không phải là bởi vì những thứ khác, chỉ là bởi vì ta thích nàng, không, so với thích còn lớn hơn, ta yêu nàng Niệm Niệm, Phong Dực Hiên ta nói đều là sự thật.''

Bên tai Lam U Niệm vang vọng đều là thanh âm trầm thấp của Phong Dực Hiên, câu''Ta yêu nàng'' vẫn luôn vang vọng ở bên tai của chính mình, tim bỗng nhiên đập nhanh lợi hại, Lam U Niệm nhìn người trước mắt tuấn lãng hệt tiên nhân giống như Phong Dực Hiên, trề miệng một cái nói không ra lời.

" Ta biết nàng còn nhỏ có thể không hiểu được, thế nhưng ta sẽ chờ nàng, chờ đến ngày mà nàng hiểu được!'' Phong Dực Hiên nói xong cũng ôm lấy Lam U Niệm, dường như mỗi lần đem Lam U Niệm đặt lên giường, đắp kín mền, có điều không giống chính là ngày hôm nay hắn không còn đứng nơi xa mà có thể đến bên giường mềm nằm xuống quay về phía nàng, sững sờ nhìn Lam U Niệm.

Lam U Niệm sau khi bị đắp kín mền mới phục hồi tinh thần lại, phục hồi tinh thần lại Lam U Niệm liền phát hiện Phong Dực Hiên nằm ở trên nhuyễn tháp ánh mắt sâu sắc nhìn mình, dù cho bóng đêm cũng che lấp không được con mắt cực nóng kia.

" Ta lần trước đã nói, ta không muốn gả cho bất cứ ai!'' Lam U Niệm nằm nhìn Phong Dực Hiên nói ra suy nghĩ chân thực nhất của nàng, không thể phủ nhận trong nháy mắt đó chính mình thật ra là có cảm giác, thậm chí chính mình suýt chút nữa liền lưu lạc ở trong cặp mắt kia mà đáp ứng Phong Dực Hiên, nhưng là cuối cùng vẫn là cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng, hoặc là nói trong lòng khiếp đảm đốc xúc chính mình phải tránh xa.

Phong Dực Hiên mày kiếm khẽ nhíu tựa hồ có điều khổ não, có điều qua vài lần hô hấp mắt Phong Dực Hiên lại sáng lên ''Vậy ta ở rể Lam phủ được không?'' Hắn chỉ là muốn cùng Niệm Niệm ở chung một chỗ, kiếp này kiếp sau đời đời kiếp kiếp đều ở cùng với nhau, như vậy nếu Niệm Niệm không muốn gả vậy thì hắn tự đưa mình gả tới Lam phủ là tốt rồi.

" Ngươi? Ngươi là Vương gia, ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng sao?'' Lam U Niệm cười nhạo, nhưng nàng thực sự không nghĩ tới Phong Dực Hiên có thể nói ra lời nói như vậy, dù sao cổ đại nam nhân điều là theo chủ nghĩa đại nam tử, ai cũng tam thê tứ thiếp, nhưng người đàn ông này quả thực khác với tất cả mọi người cư nhiên có thể nói ra lời như vậy.

''Có thể, bất luận người nào cũng không thể ngăn cản ta ở cùng với nàng!'' Trong giọng nói Phong Dực Hiên mang theo thiên hạ khí thế, cao quý lạnh lùng, mang theo ngạo khí ngông cuồng tự đại của kẻ bề trên.

Lam U Niệm đột nhiên không biết phản bác làm sao, suy nghĩ của người đàn ông này e là thật sự không ai có thể ngăn cản hắn, có điều chính mình sao lại cùng hắn nói lạc đề đây, người đàn ông này đối với mình quả thực vẫn có ảnh hưởng.

Vì chuyển hướng đề tài lúng túng ám muội này, Lam U Niệm hỏi ''Tâm tình của ngươi hôm nay không tốt?''

Trong bóng đêm mắt Phong Dực Hiên sáng rực lên, trong mắt Lam U Niệm cũng sáng một cái, Lam U Niệm nghĩ nếu như con mắt Phong Dực Hiên khôi phục màu tím sẽ càng đẹp hơn.

"Niệm Niệm đang lo lắng ta?" Phong Dực Hiên mừng rỡ hỏi, tốt, Niệm Niệm đã bắt đầu biết lo lắng cho mình, đây là một hiện tượng tốt, chính mình cần nỗ lực nhiều hơn mới được.

Lam U Niệm không nói không đáp Phong Dực Hiên chuyển đề tài phấn khích này, nhìn Phong Dực Hiên vẫn hài lòng nhìn mình, Lam U Niệm xoay người quay lưng đi không để ý Phong Dực Hiên, nàng cảm thấy cùng Phong Dực Hiên nói chuyện xác thực là có vấn đề, người đàn ông này tư duy có lúc nhanh nhẹn vô cùng, có lúc lại ngây thơ, mà Phong Dực Hiên chỉ có khi đang đối mặt với Lam U Niệm mới sẽ như vậy thôi.

Nhìn Lam U Niệm quay người đi chỉ có thể nhìn thấy sau gáy nàng, nhưng Phong Dực Hiên vẫn không có thu hồi ánh mắt, thanh âm trầm thấp dễ nghe trong đêm tối vang lên '' Ngày hôm nay vào cung gặp phụ hoàng, cái người nam nhân đã hại chết mẫu thân ta!''

Lời này cũng gián tiếp giải thích vấn đề mà Lam U Niệm hỏi, Phong Dực Hiên cảm thấy không cái gì là không thể nói cho Lam U Niệm, hắn mãi mãi cũng sẽ không quên sự bi phẫn của mẫu thân khi chết trước mặt hắn, bây giờ tuy đã qua rất lâu nhưng tâm vẫn là không thoải mái.

"Ngủ đi!" Lam U Niệm rất muốn an ủi cái gì nhưng cũng cái gì đều an ủi không được, nàng có thể nghe ra trong giọng nói Phong Dực Hiên có bao nhiêu đau thương, nàng đột nhiên nhớ tới lời đồn đại trong kinh thành, vào lúc hắn còn nhỏ hắn đã đối mặt với ánh mắt bị người khác xem như ma quỷ hắn có hay không sẽ sợ hãi, bởi vì chính vì màu mắt không giống người khác hắn có khổ sở hay không?

Lam U Niệm có thể không biết, khi nàng bắt đầu lo lắng, đau lòng Phong Dực Hiên, thì trong lòng nàng đã có hình bóng của người đàn ông này rồi, chỉ là bản thân còn chưa nhận ra mà thôi.

Âm thanh của Lam U Niệm truyền đến rơi vào trong hồi ức của Phong Dực Hiên trong nháy mắt khiến hắn vui hơn, không còn sót lại tia phẫn nộ nào, hơn nữa hắn nghe ra ý tứ của Niệm Niệm có phải là đã đồng ý cho hắn đêm nay ngủ tại nơi này, đường đường là Minh Vương liền bởi vì được ngủ trên giường mềm của nữ tử mà vui đến muốn nhảy cẩn lên mà hét to một tiếng, nhưng xem Niệm Niệm tựa hồ muốn ngủ nên hắn vẫn là không có làm thật.

"Ừm!" Phong Dực Hiên đáp một tiếng, sau đó liền nhìn Lam U Niệm tiến vào giấc ngủ.

Nửa đêm, tựa hồ chỉ có ở bên cạnh Niệm Niệm thì hắn mới có một giấc ngủ ngon, nhưng chuyện này không làm cho tính cảnh giác của hắn mất đi. Phong Dực Hiên mở cặp mắt hung ác kia như là một con chó sói, cẩn thận nghe thấy có tiếng người bước vào trong sân của U Niệm các.

Phong Dực Hiên chuẩn bị lặng lẽ đứng dậy không kinh động Niệm Niệm đang ngủ say, sau đó đứng ở gian ngoài chờ người đến, hắn không nghĩ tới có người to gan lớn mật dám tiến vào U Niệm các, xem ra sau này phải nghĩ cách đem thị vệ ở U Niệm các này thay đổi một lượt, nếu không sẽ quấy rối đến Niệm Niệm nghỉ ngơi, như thế không tốt.

Người đến chậm rãi đi tới trên lầu U Niệm các, Phong Dực Hiên có thể phán đoán ra được người đến là nam tử, nghĩ tới đây trong lòng càng là khó chịu, dĩ nhiên có nam tử muốn đi vào khuê phòng Niệm Niệm, này xem một chút coi mình như chết rồi sao? Lúc này Phong Dực Hiên nhưng không có ngẫm lại, chính hắn không phải cũng là nam tử sao, cũng không phải tự tiện xong vào khuê phòng nữ tử sao, hơn nữa hắn còn ngủ trong khuê các nữ tử nữa đấy.

Phong Dực Hiên bóng người màu đen xẹt qua, giơ tay chém xuống, lãnh khốc như vậy, khát máu tàn nhẫn, sát khí mãnh liệt tràn ngập gian phòng này, đây chính là Minh Vương chân chính.

Người đến tựa hồ bị sợ hết hồn không nghĩ tới sẽ có người đến công kích chính mình, nhưng người đến tựa hồ vẫn còn có chút công phu, phản ứng cũng không tệ lắm, vì lẽ đó lập tức tránh khỏi, đồng thời đối đầu Phong Dực Hiên.

Vừa rồi lúc Phong Dực Hiên để lộ sát khí thì Lam U Niệm liền giật mình tỉnh lại, bình thường nếu như có người tiến vào nàng đã sớm tỉnh táo lại, có thể bởi vì có Phong Dực Hiên nàng dĩ nhiên mỗi lần đều có thể yên tâm ngủ say đến như vậy.

Khi thấy bàn tay Phong Dực Hiên vung đến người kia, hơn nữa người đó không phải là đối thủ của Phong Dực Hiên, Lam U Niệm lo lắng lên tiếng "Hiên, dừng tay!"

Phong Dực Hiên tuy rằng rất tức giận dĩ nhiên có người dám xong vào gian phòng của Niệm Niệm, nhưng nghe đến âm thanh của Niệm Niệm vẫn là thu tay lại, nhưng nghe đến trong giọng nói của Niệm Niệm có chút lo lắng tâm tình Phong Dực Hiên đột nhiên chuyển biến phức tạp.

''Tiểu...'' Người đến đang chuẩn bị la lên, nhưng nhìn Phong Dực Hiên nhìn một chút vẫn là sửa lại '' Niệm nhi muội muội, ta cuối cùng cũng tìm được muội!''

Đoán xem ai tới nào! Nhớ ủng hộ mình nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net