Chương 153+154+155: Tự làm tự chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tử Bảo phối hợp ngồi ở trước đàn đánh piano, hai người trên sân thượng vốn đang tình ý, đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến tiếng đàn liền giật nảy mình.

Có người đến.

"Anh Thừa Diệp, không biết là ai đã vào phòng nhạc, em đi xuống xem một chút, anh thừa dịp em nói chuyện với đối phương thì đi xuống nhé. Em sẽ chắn cửa sổ, đối phương sẽ không nhìn thấy." Lúc này phản ứng đầu tiên của Bùi Dĩnh Vũ, vẫn là bảo vệ Hạ Thừa Diệp.

Hạ Thừa Diệp vốn đang hoảng hốt, tiếp theo liền trấn định tự nhiên cười nói, "Cho dù có nhìn thấy chúng ta đi xuống cùng nhau thì cũng không sao, luyện đàn mệt rồi thì lên sân thượng hóng gió thôi, có sao đâu."

"Chỉ sợ vạn nhất là Bạch Phương Phi, em sợ cô ấy sẽ có định kiến với anh." Bùi Dĩnh Vũ nói, "Em đi gặp cô ấy."

Kỳ thật Hạ Thừa Diệp cùng Bùi Dĩnh Vũ đều cảm thấy, người đến phòng đàn chắc chắn là Bạch Phương Phi.

Chỉ chốc lát sau, Bùi Dĩnh Vũ đã đi đến phòng nhạc, thuận tay đóng cửa lại, nghi ngờ nói, "Tại sao lại là cô?"

"Nếu không thì cô cho là ai? Bạch Phương Phi?" Tô Tử Bảo xoay người, nhàn nhạt hỏi lại.

Bùi Dĩnh Vũ đóng cửa lại, vừa vặn đứng ở vị trí cửa sổ, dựa vào góc độ của Tô Tử Bảo thì sẽ không nhìn thấy bên ngoài hành lang có người hay không.

Vì bảo vệ Hạ Thừa Diệp, mà hao tâm tổn sức.  

Nhưng mà cô không biết, anh ta lại đang lừa gạt cô, giống như lúc đầu đã lừa gạt cô vậy.

Bùi Dĩnh Vũ che giấu tâm trạng của mình rất tốt, nói, "Cô tới đây làm gì? Tôi đương nhiên là tưởng rằng là Bạch Phương Phi rồi, tưởng là Bạch Phương Phi đến tìm đến Hạ Thừa Diệp."

"A, vậy anh ta đâu?" Tô Tử Bảo giả vờ không biết, hỏi lại.

Bùi Dĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng, "Đi rồi, ai cần cô lo. Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô gả cho anh ba, liền thực sự có thể cho rằng mình là người nhà Bùi gia, thật đúng là không biết điều, đây là phòng nhạc của tôi, cô đi ra ngoài đi."

"Hạ Thừa Diệp, không hề đơn giản như cô thấy." Tô Tử Bảo nói.

Bùi Dĩnh Vũ cười lạnh, "Cô là cái thá gì chứ, dám nói xấu anh Thừa Diệp? Tô Tử Bảo, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô mau cút đi! Đi ra ngoài, cút ra ngoài!"

Tô Tử Bảo mới vừa nói một câu, liền trực tiếp bị vị đại tiểu thư này đuổi ra ngoài.

Xem ra là muốn nhắc nhở cô, mình đúng thật là, ăn no rỗi việc.

Cô ta thật đúng là quá mê muội Hạ Thừa Diệp rồi, người bên ngoài không xen vào được.

Tự làm tự chịu.

Tô Tử Bảo trở lại phòng lớn, Hạ Thừa Diệp cũng đã trở về, đang ngồi cạnh Bạch Phương Phi nói gì đó, thoạt nhìn rất hòa thuận.

"Đi đâu vậy, làm sao mà mãi không tìm được em thế, anh còn tưởng là em lạc đường." Bùi Dực cười kéo Tô Tử Bảo ngồi xuống cạnh mình, "Vừa rồi anh còn định bảo người giúp việc đi tìm em đấy."

Tô Tử Bảo quắt miệng, "Em đâu có ngốc vậy chứ, sao có thể lạc đường ở đây được chứ?"

"Lần trước em đến còn suýt nữa thì lạc đường còn gì?" Bùi Dực vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại.

Tô Tử Bảo yên lặng cúi đầu. Đúng vậy, lần đầu tiên cô tới, thật đúng là thiếu chút nữa thì lạc đường, ai bảo nhà họ lớn vậy chứ.

"Này, Bùi Dực, em nói với anh cái này." Tô Tử Bảo suy nghĩ một chút liền tới gần bên tai Bùi Dực, hạ giọng nói, "Bùi Dĩnh Vũ thích Hạ Thừa Diệp. Chúng ta cũng biết Hạ Thừa Diệp không phải là người tốt đẹp gì, em vừa nhắc nhở cô ấy, kết quả còn bị cô ấy đuổi ra ngoài."

Ánh mắt Bùi Dực trở nên lạnh lùng, bên môi nhếch lên một nụ cười như có như không, "Vợ, anh còn tưởng rằng em sẽ vui vẻ mà đứng ngoài cuộc chứ, vậy mà em còn tham gia vào làm gì?"

"Thế nhưng mà cô ấy là em gái của anh." Tô Tử Bảo nhịn không được nói. Nếu không phải là vì Bùi Dực, cô còn lâu mới để ý đến Bùi Dĩnh Vũ.

Bùi Dực ngữ khí bình thản, "Bùi Kỳ Thành còn là anh hai của anh."

À đúng rồi, Bùi Kỳ Thành là anh hai ruột của anh ấy, không giống như Hạ Thừa Diệp đối đầu với truyền thông Đế Tước, không giống như Tô Chấn Triết tranh giành 100 triệu kia của bọn họ, Bạch Lan Chi còn là mẹ ruột của anh, không giống như trong mắt chỉ có Bùi Kỳ Thành, há miệng ngậm miệng đều làm thấp đi Bùi Dực mà nâng Bùi Kỳ Thành lên.

Toàn bộ Bùi gia, người duy nhất đối tốt với Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo, cũng chỉ còn lại có ông nội.

"Vì vậy em muốn làm gì thì cứ làm, không cần cố kỵ anh." Bùi Dực duỗi ra ngón trỏ ra búng nhẹ vào giữa lông mày của cô, trên mặt vẫn là biểu cảm như vậy, ánh mắt thâm thúy lưu luyến, "Em nhớ kỹ, trên đời này không ai được phép khi dễ em, ai khi dễ em, em liền đối phó lại. Mặc kệ đối phương là ai cũng không cần phải nhịn. Nếu như em đánh không lại, cũng còn có anh, ngày đầu tiên sau khi kết hôn anh đã nói rồi, điều mà Bùi tam thiếu anh không sợ nhất chính là phiền phức."

Tô Tử Bảo kinh ngạc nhìn anh, anh chỉ tùy tiện nói một câu, vậy mà không biết tại sao lại khiến người ta cảm động đến vậy.

"Vậy còn anh, anh khi dễ em thì phải làm sao?" Tô Tử Bảo đè lại sự cảm động trong lòng nói, ngẩng mặt, cố ý hỏi.

Bùi Dực trầm tư một chút, chăm chú nhìn Tô Tử Bảo, "Không đâu, anh sẽ nhẹ nhàng."

Con mẹ nó! Gia hỏa này vậy mà lại đem chuyện khi dễ biến thành loại ý tứ này, trong đầu anh ngoại trừ điều này thì còn có gì khác không!

Tô Tử Bảo không còn gì để nói, bày ra vẻ mặt "Không còn hy vọng", "Bùi Thiếu lợi hại, tại hạ thua rồi."

Đến buổi tối, Bùi gia sắp xếp phòng xong, Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực ở một phòng, mà Hạ Thừa Diệp cùng Bạch Phương Phi thì tách nhau ra để ở, bởi vì bọn họ mới chỉ là đính hôn, chưa kết hôn.

Đây cũng là nguyên nhân mà vì sao trước đây Bùi Dĩnh Vũ, lại phải hẹn Hạ Thừa Diệp.

Bùi Dĩnh Vũ không giống như là Bùi Dực đã chuyển ra ngoài, mà vẫn luôn ở trong Bùi gia, Bùi gia gia giáo rất nghiêm, con gái không thể tùy tiện qua đêm không về.

Đây đối với Bùi Dĩnh Vũ mà nói chính là một cơ hội hiếm có, cho nên mới không chờ được mà hẹn gặp riêng Hạ Thừa Diệp.

"Cô nếu như lo lắng Hạ Thừa Diệp thay đổi tình cảm, thì không bằng đi tìm Bùi Dĩnh Vũ nói chuyện, nói về chuyện tình yêu của cô cùng với Hạ Thừa Diệp, cũng vừa hay làm cho cô ấy hết hi vọng." Tô Tử Bảo ở bên Bạch Phương Phi, nói.

Bạch Phương Phi sững sờ, thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thừa Diệp, "Tô tiểu thư, cô có ý gì?"

"Tâm tư củaBùi Dĩnh Vũ đối với Hạ Thừa Diệp tâm tư, chỉ cần để ý một chút là cũng nhìn ra được. Có rất nhiều trường hợp kết hôn rồi xong sau đó lại ly hôn, rất nhiều, huống chi hai người vẫn chỉ là đính hôn. Bùi Dĩnh Vũ dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, làm cho cô ấy nhìn thấy tình cảm và quyết tâm muốn kết hôn của hai người, có lẽ sẽ biết khó mà lui. Chẳng lẽ cô Bạch còn định chờ đến lúc sự việc không thể nào cứu vãn được nữa sao?" Tô Tử Bảo nói xong câu này, cũng mặc kệ Bạch Phương Phi nghĩ như thế nào, liền đi về phòng mình.

Cô ám chỉ hết sức đầy đủ, đêm nay lại có trò hay để xem rồi.

Mãi cho đến buổi tối, Bạch Phương Phi vẫn còn đang hồn phách lên mây. Cuối cùng lời nói của Tô Tử Bảo đã trở thành một loại ám thị trong tiềm thức của cô, cảm thấy không bằng cứ đi thăm dò ý tứ của Bùi Dĩnh Vũ trước.

Cô vừa mới đính hôn với Hạ Thừa Diệp, nếu lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một người phụ nữ bị người ta bỏ rơi như cô, thì thanh danh sẽ bị rớt xuống nghìn trượng.

Mà Bạch Phương Phi không biết là, đêm nay không chỉ có cô đi tìm Bùi Dĩnh Vũ, Hạ Thừa Diệp cũng sẽ đi.

Tô Tử Bảo tắm nước nóng, yên tâm nằm lên giường. Khu tắm nước nóng của Bùi gia, còn thoải mái hơn cả những khu Thánh Địa kia, tắm xong nằm lên giường quả thực là sảng khoái tinh thần.

Chỉ chốc lát sau, Bùi Dực cũng từ phòng tắm nước nóng đi vào lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm. Chiếc khăn mềm mại, được buộc tùy tiện bên hông, trên mái tóc ướt sũng còn đang đọng lại nước.

"Phải sấy khô tóc chứ, nếu không cứ để vậy đi ngủ sẽ đau đầu đấy." Tô Tử Bảo thấy Bùi Dực nằm xuống, vội vàng lôi anh dậy.

Bùi Dực lười biếng nằm lỳ ở trên giường, ngáp một cái, "Lười."

Tô Tử Bảo nhịn không được cười cười, bản thân nhảy xuống giường, lấy máy sấy mình vừa mới dùng ra, sấy tóc cho Bùi Dực.

Ngón tay của cô hết sức nhỏ, lúc đan vào tóc cảm giác thật thoải mái.

"Thoải mái. Quả nhiên vẫn là vợ thương anh." Bùi Dực chống cằm trên hai tay, để mặc cho Tô Tử Bảo mân mê.

Đúng vào lúc này, ở gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Bùi Dĩnh Vũ, Bùi Dực cùng Tô Tử Bảo liếc nhau, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi có lẽ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng mà đi cũng vô dụng. Nhưng mà có thế nào thì cũng phải có một người đi hỏi han."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net