Chương 1: Sống lại mười ba tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Đóa mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, không biết bản thân còn sống hay đã chết.

"Đại ca, Nhị tẩu tỉnh rồi!" Âm thanh đứa trẻ đang khóc nức nở, nàng nghe quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm.

Một nam hài với khuôn mặt đen gầy và bẩn thỉu tiến lại gần nàng, trong mắt có vui sướng, càng nhiều hơn chính là bi thương.

"Tam Xuân?" Nàng nghi ngờ hỏi, vừa mở miệng cảm thấy cổ họng hơi đau.

Tấm rèm cửa được vén lên, một nam nhân cao lớn đi vào, dừng lại ở cửa, hắn liếc Mạnh Đóa một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi.

"Nhị đệ đi rồi, chúng ta còn phải sống. Đừng lo...chúng ta không có nhưng vẫn sẽ cho muội ăn!" hắn buông lời, xoay người lại đi ra ngoài.

Trong lòng Mạnh Đóa càng thêm nghi hoặc, muốn ngồi dậy, Tam Xuân nhanh chóng đưa tay đỡ nàng dậy, còn đem gối đầu dựng thẳng lên quan tâm đặt ở sau lưng nàng.

Ngay sau đó, ngoài cửa có một cô bé bước vào, bộ dáng khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Nàng cẩn thận bưng một cái bát, bên trong còn bốc hơi nóng.

"Nhị tẩu, uống khi còn nóng!" nàng đưa bát cho Mạnh Đóa, liếc nhìn bát cháo hơi sền sệt.

"Tang sự vừa xong phải không?" Mạnh Đóa thử hỏi.

Hai đứa bé nước mắt rưng rưng gật gật đầu, tim Mạnh Đóa nhảy dựng lên, nhìn cảnh tượng quen thuộc, nhìn tiểu thúc và tiểu cô thu nhỏ trước mặt, nàng chấp nhận sự thật mình sống lại.

Nàng bị bán cho Mạnh gia làm con dâu nuôi khi mới bảy tuổi, Mạnh gia có bốn huynh muội, cha mẹ mất sớm, cả nhà nhờ Lão đại vất vả làm ruộng đi săn mới có thể sống tạm. Khi Mạnh Đóa mười ba tuổi. Mạnh lão nhị một trận bệnh nặng đột ngột qua đời, nàng con dâu nuôi từ bé liền thành tiểu quả phụ.

Người ta nói cửa nhà góa phụ nhiều chuyện, đám lưu manh trong thôn không có việc gì liền đi loanh quanh trước cửa nhà nàng, đều bị Mạnh lão đại mắng chửi, chạy mất dép.

Mạnh Đóa càng lớn càng xinh đẹp, mấy tên lưu manh càng bồn chồn, nửa đêm có kẻ không an phận leo tường, Mạnh lão đại tức giận, cầm cuốc chim xông ra đánh, làm người tàn phế thế là hắn bị nhốt vào đại lao.

Mạnh Đóa mang theo tiểu thúc tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tiểu cô ôm đầu khóc rống, về sau đem phòng ở ruộng đất bán đi, rồi quỳ xuống van xin thôn trưởng mới mang được người ra. Nhưng người lành lặn đi vào, ra tới lại què chân, đây thật là nhà dột còn gặp trời mưa.

Người một nhà sống trong một ngôi miếu hoang ngoài thôn, không có ruộng, không có nhà, Mạnh lão đại phải nâng cái chân bị thương đi làm công cho người ta, tiền kiếm được không đủ cho cả nhà ăn, một người thân thể tàn tật gồng gánh gia đình. Đợi đến khi Tam Xuân lớn hơn một chút có thể ra ngoài làm việc, các nàng mới miễn cưỡng nhét đầy bao tử.

Khi đó, một địa chủ ở thôn bên ngỏ ý muốn lấy Mạnh Đóa làm thiếp thất, ra mười lượng bạc, nhưng Mạnh lão đại chết sống không đồng ý.

Hắn nói với Mạnh Đóa rằng, nếu như có gia đình đàng hoàng đến cầu hôn thì hắn nhất định thả nàng đi, nhưng lão địa chủ kia đã gần sáu mươi, lại có lão bà dữ dằn, để nàng gả đi là đẩy nàng vào hố lửa. Phàm là trong nhà có một miếng ăn, huynh đệ bọn họ chịu đói cũng sẽ để cho nàng cùng muội muội ăn, để nàng an tâm sống ở đây.

Mạnh lão đại là người thô kệch, nhưng lại tốt bụng lương thiện, Mạnh Đóa ở Mạnh gia sáu năm, đã coi mình là con dâu của Mạnh gia. Huống hồ nơi này chưa từng có tiền lệ quả phụ tái giá. Nàng hạ quyết tâm sinh là người Mạnh gia, chết cũng sẽ làm ma của Mạnh gia, nguyện cả đời không tái giá sống canh giữ tấm bia tưởng niệm Mạnh lão nhị.

Đã ba năm trôi qua, nhìn ngày càng ổn định, không ngờ lại có người tung tin đồn thất thiệt, Không nghĩ tới có người bốn phía tung tin đồn nhảm sinh sự, lại cứ nói Mạnh Đóa bên ngoài công khai muốn lập đền thờ trinh tiết, nhưng sau lưng lại vụng trộm cùng Đại bá qua lại, là tiện nhân nên bị trầm lồng heo!

Thôn trưởng mang theo thôn dân trói hai người lại rồi đưa đến trụ sở thôn xét xử công khai, vốn dĩ không có chuyện này, cả hai tự nhiên không chịu thừa nhận, Mạnh Đóa yêu cầu tìm bà tử nghiệm thân, nhưng không ngờ, bà tử đưa nàng đến căn phòng trống phía sau, người tiến vào lại là thôn trưởng!

Lão ta đe dọa Mạnh Đóa, nếu không nghe lời sẽ giết chết nàng và Mạnh lão đại, Mạnh Đóa không sợ chết, nhưng khi nghĩ đến sau khi đại bá chết bỏ lại tiểu thúc và tiểu cô bơ vơ, nên nàng không thể không thuận theo hắn.

Sau khi thôn trưởng cưỡng hiếp nàng, lão ta bày ra tư thế công chính trả lại trong sạch cho nàng, Mạnh Đóa không chịu nổi vũ nhục, sau khi trở về nhà liền treo cổ, trước khi chết nàng thề độc, kiếp sau nhất định phải báo thù rửa hận, lại không thể làm cừu non mặc người chém giết!

Ông trời có mắt, nàng thật sự sống lại, trở về năm mười ba tuổi, nàng nhất định sẽ không để lịch sử lặp lại, nàng muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, thay đổi vận mệnh của mọi người Mạnh gia!

"Nhị tẩu, mau uống đi." Thấy nàng còn đang cầm bát thất thần, Tam Xuân vội vàng giục.

Mạnh Đóa nén cơn đau nhói trong lòng, múc một thìa cháo uống cạn, cau mày nói: "Sao lại hơi đắng? Tam Xuân nếm thử đi, Tứ Nha cũng uống một ngụm." Nói xong nàng múc cho hai đứa bé mỗi người một muỗng lớn.

Ba năm ăn cháo loãng có thể tích lũy đủ mua một con lừa nhỏ, nhà các nàng chưa từng ăn cháo gạo sền sệt như vậy, nàng đoán chắc là cháo chỉ có một bát này, bồi bổ cho bệnh nhân là nàng.

Nàng chẳng qua là khóc mệt rồi ngất xỉu không phải là vấn đề lớn, nhưng tiểu thúc tiểu cô thì dáng người gầy gò, khiến người ta cảm thấy xót xa.

"Không đắng đâu." Tứ Nha lại liếm liếm môi.

"Muội ăn thêm một miếng nữa đi." Mạnh Đóa múc một thìa cháo khác đưa đến miệng tiểu cô, trông thấy nàng ăn ngon lành không khỏi vui mừng, "Tam Xuân, đến!"

Sau khi ăn được nửa bát, Tam Xuân kịp phản ứng và kéo Tứ Nha để ngăn nàng lại ăn.

"Nhị tẩu, đệ biết tẩu đối với chúng ta tốt lắm. Ngày bình thường ăn cái gì đều nhường chúng ta. Nhưng hôm nay tẩu bệnh nên ăn cháo này đi, khi nào khỏe hơn thì đưa chúng ta lên núi hái quả dại!" 

Nghe xong, Mạnh Đóa thầm hạ quyết tâm, Tam Xuân từ nhỏ đã thông minh, nhất định phải để hắn đọc sách trở thành người có tiền đồ! Nhưng hiện tại, điều dưỡng thân thể là quan trọng nhất, nàng uống cháo, lại uống một chút nước nóng, kéo chăn ngủ một giấc.

Khi nàng tỉnh dậy trời đã tối, ngoài cửa có tiếng nói chuyện mơ hồ.

"Đại ca lên núi không trở lại, Nhị tẩu có bệnh nằm ở trên giường. Tam ca, muội sợ!" Tứ Nha run giọng nói, "Chúng ta đi tìm đại ca đi."

"Không được!" Tam Xuân chưa kịp trả lời thì Mạnh Đóa đã sải bước ra ngoài.

Nàng nhớ rõ kiếp trước, đại bá đi săn trên núi mãi không thấy trở về, nàng ở nhà sợ hãi, đưa tiểu thúc và tiểu cô lên núi tìm người, không ngờ lại gặp phải rắn độc. Tiểu cô bị rắn cắn, vì cứu mạng đành phải vay tiền nhà thôn trưởng, sau này vì trả nợ mà lỡ mất cơ hội làm giàu.

"Đại bá rất nhanh sẽ về, hai đứa vào trong nhà đợi đi." nàng để hai đứa nhỏ vào nhà, rồi quay người đi vào bếp làm đồ ăn.

Ngăn trên có một ít bánh bột ngô cứng ngắc, bên dưới là bát cháo gạo trong vắt, còn có một đĩa dưa chua làm bằng khoai lang đen sì.

"Nhị tẩu, đệ đến nhóm lửa." Tam Xuân ôm củi đi tới, ngồi xổm dưới lò đốt lửa, động tác thuần thục.

Con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, Tam Xuân mới chín tuổi nhưng làm được rất nhiều việc. Nhớ ngày đó nhà các nàng khó khăn đói nghèo, Tam Xuân mới mười tuổi đã theo giúp đỡ đại ca, vì không được ăn no nên thân thể chưa phát triển, 13 tuổi mà vóc dáng không cao bao nhiêu.

"Tam Xuân, đệ có muốn đọc sách không?" Mạnh Đóa rửa một nắm rau dại, cho lên thớt rồi thái mỏng, cháo loãng quá, nếu không cho thêm rau dại vào có thể sẽ bị đói.

"Đọc sách?" Mắt Tam Xuân sáng lên, có một trường tư thục trong thôn, nơi đó có hàng chục đứa trẻ đang theo học.

Bàn Tử nhà kế bên đi tư thục, luôn vênh váo tự đắc trước mặt hắn, còn động một chút liền ngâm mấy câu chi, hồ, giả, dã làm hắn ao ước không thôi. Nhưng mà Tam Xuân nghe nói đi học tốn tiền lắm, nương của Bàn Tử phải xách hai con gà, ba đấu gạo cho phu tử. Nhà mình ăn còn không đủ no, nơi nào còn có gạo tiền dư thừa?

"Đệ không muốn đọc." Hắn cúi đầu tiếp tục nhóm lửa, gương mặt bị ánh lửa soi rõ vẻ thất lạc.

Mạnh Đóa cho rau dại đã thái nhỏ vào cháo, thêm chút muối đậy vung rồi ngồi xổm xuống.

"Đừng lo lắng, cuộc sống của gia đình chúng ta sẽ trôi qua tốt hơn." Mạnh Đóa cười nói, "Chậm nhất là năm sau, ta nhất định sẽ cho đệ vào trường tư thục!".

"Thật sao?" Tam Xuân gần như bật dậy, trong nháy mắt lại ngồi xổm xuống, "Quên đi, đệ vẫn là không đi học đâu, nhà chúng ta còn nhiều việc cần dùng tiền. Mùa hè mưa nhiều lần lọt vào trong phòng, đại ca lẩm bẩm mùa đông rảnh rỗi sẽ sửa lại, năm nay thu hoạch không tốt, đoán chừng lương thực ăn không được đến mùa thu sang năm, phải mua thêm lương thực phụ. Chỉ là hai thứ này đều cần tiền mua, không có nạn đói đã là được ông trời phù hộ."

Nghe hắn tính toán như người lớn, Mạnh Đóa trìu mến xoa đầu hắn, vừa định nói thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC