Chương 11: Nửa đường gặp quý nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Đóa một mình lên trấn bốc thuốc, nửa đường trở về trời đã tối đen. Trên đường không một bóng người đi lại, chỉ có tiếng gió thổi lay động cành cây, sau lưng cái bóng bị kéo thành hình thù kỳ quái,khiến nàng hoảng hốt sợ hãi.

Lúc này trong đầu nàng hiện lên toàn mấy câu chuyện thần thần quỷ quỷ, càng thêm lo lắng bất an.

Đột nhiên, phía trước chuyển biến có một vệt ánh sáng lấp lóe, dường như trôi đi tới. Nàng sợ đến mức không thể nhúc nhích, muốn kêu to nhưng lại không dám phát ra âm thanh.

Vệt ánh sáng càng ngày càng gần, đến khi thấy rõ ràng hơn, nàng có loại cảm giác hồn lìa khỏi xác. Mắt thấy vật kia tới gần, bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại, quay người bỏ chạy. Đầu óc trống rỗng, trong lòng có thanh âm không ngừng hô "Chạy, chạy mau!"

Mạnh Đóa không biết chạy bao lâu, vừa mệt vừa sợ, vô lực ngồi bệt xuống đất.

Một lát sau nàng mới ý thức được, gói thuốc mình cầm trên tay đã không còn nữa! Nàng lo lắng, cảm xúc này đè ép nỗi sợ hãi xuống, cố gắng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.

Một chiếc xe ngựa, phía trên đặt một chiếc quan tài đỏ như máu, và một chiếc đèn lồng màu trắng treo trước quan tài. Trong thoáng chốc, nàng nhớ tới có một người ăn mặc như đạo sĩ đang ngồi trên xe ngựa. Đã có đạo sĩ vậy không phải là ma quỷ, hẳn là nhà ai có người chết thừa dịp trong đêm chở về quê.

Nghĩ tới đây nàng thở phào một cái, ảo não mình lá gan quá nhỏ, vậy mà sợ tới mức chạy trối chết làm mất thuốc của Đại bá. Bất kể nói thế nào mình là người đã chết qua một lần, còn có cái gì phải sợ!

Không thấy thuốc của Đại bá, tiền còn thừa lại không có bao nhiêu, bây giờ nên làm cái gì đây?

Nàng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện mình vậy mà lạc đường. Đây là đâu? Nàng lại kinh hoảng.

Mạnh Đóa không phân biệt ra phương hướng, liền tùy tiện chọn một đường đi tiếp.

Không bao lâu, nàng lại trông thấy vệt ánh sáng kia. Lần này nàng không bỏ chạy, mà đứng giữa đường, trong lòng không phải sợ hãi mà là mừng rỡ.

"Xuy ~" xe ngựa dừng lại, đạo sĩ kia nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, mới lên tiếng: "Ngươi chính là cô nương vừa rồi bị doạ chạy mất?"

"Chính là nô gia." Mạnh Đóa trông thấy đạo sĩ mặt mũi hiền lành, cảm thấy thoải mái hơn, "Xin hỏi đạo trưởng, đoạn đường này có nhìn thấy bọc thuốc dùng giấy vàng gói không?"

Không đợi đạo sĩ nói chuyện, chỉ nghe thấy đằng sau một trận tiếng vó ngựa, một thân ảnh cao to ngồi ở trên ngựa. Trong tay hắn cầm theo đèn lồng, đột ngột chiếu vào mặt Mạnh Đóa, sáng rõ khiến nàng nhìn không rõ ràng sự vật trước mắt, chỉ cảm thấy người trước mặt tuổi không quá lớn.

"Ngươi đánh rơi cái này?" Hắn đưa thuốc trên lưng ngựa cho Mạnh Đóa.

Mạnh Đóa mừng rỡ tiếp nhận, rối rít cảm ơn.

"Muộn như vậy để ngươi một cô nương gia ra ngoài bốc thuốc, nghĩ đến hẳn là trong nhà ngươi có người bệnh rất nặng, hiện tại không người giúp đỡ đi." Hắn âm điệu không cao, mang theo trong trẻo lạnh lùng.

Mạnh Đóa thấy một người lại đột nhiên xuất hiện, trong lòng căng thẳng, cúi thấp đầu trả lời: "Đại bá nô gia bị bệnh, ta phải gấp trở về. Xin hỏi, con đường này có phải đi Trần Gia Thôn không?"

"Đại bá?" Hắn nghe ra, "Nguyên lai là tiểu nương tử, ta còn tưởng rằng là cô nương gia. Thôi, đã hại ngươi lạc đường, dứt khoát liền tiễn ngươi một đoạn."

Mạnh Đóa nghe vậy lại vô ý thức lui về phía sau một bước, trong đêm tối mịt mù như vậy, gặp một người đàn ông lạ chuyển quan tài đi trên đường, nàng làm sao dám để hắn hộ tống?

"Làm sao? Sợ hãi ta là kẻ xấu?" Hắn thấy thế cười khẽ, trong giọng nói mang theo khinh thường nói, "Nếu muốn hại ngươi, còn cần phải dây dưa nãy giờ sao? Huống hồ hại người dù sao cũng nên có mục đích, tiền tài? Sắc dục? Ở trên thân thể ngươi dường như. . . Ta mới từ Trần Gia Thôn bên kia tới, nơi này cách Trần Gia Thôn một đoạn đường, dựa vào ngươi dùng chân đi trở về chỉ sợ phải hơn một canh giờ. Nếu như ngươi gặp kẻ xấu thật sự, hoặc là đại bá của ngươi bệnh chờ không được, ngươi chẳng phải là hối hận không kịp?"

Mạnh Đóa có chút động tâm, nhưng nàng một tiểu quả phụ, sao có thể cùng nam tử ngồi chung một con ngựa? Nếu như bị người trong thôn nhìn thấy, nàng còn không phải bị nước bọt dìm chết sao!

Còn không đợi nàng lần nữa cự tuyệt, người kia đã tung người nhảy xuống ngựa. Chỉ thấy hắn ghé vào lỗ tai con ngựa nói nhỏ hai câu, sau đó vỗ nhè nhẹ lên lưng ngựa, con ngựa vậy mà chân trước khuỵu xuống quỳ trên mặt đất.

"Con ngựa này có linh tính, khi ngươi đến cửa thôn, nó tự nhiên sẽ theo đường cũ trở về." Hắn ra hiệu Mạnh Đóa lên ngựa.

Mạnh Đóa ngạc nhiên trừng to mắt, cẩn thận từng li từng tí leo lên lưng ngựa. Con ngựa đứng lên, hắn để Mạnh Đóa nắm chặt dây cương, lại vỗ mông ngựa hai cái.

Con ngựa tung vó chạy, Mạnh Đóa lần đầu tiên cưỡi ngựa bị sợ đến mức toàn thân cứng đờ. Tay nắm chặt dây cương, hai chân dùng sức kẹp lấy bụng ngựa, sợ mình rơi xuống.

Con ngựa này quả nhiên có linh tính, dường như cảm giác ra sợ hãi của nàng, chạy cực kỳ ổn định. Dần dần, Mạnh Đóa lại bắt đầu hưởng thụ tư vị ngồi trên lưng ngựa.

Không đến nửa canh giờ, nàng nhìn thấy mấy chỗ lấp lóe đèn đuốc, Trần Gia Thôn đã gần đến rồi. Nàng không muốn bị người nhìn thấy mình cưỡi ngựa trở về, kéo dây cương trong tay một chút, con ngựa ngoan ngoãn dừng lại.

Nàng xuống ngựa, nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa nói: "Hôm nay đa tạ ngươi, nhanh trở về tìm chủ nhân của ngươi đi."

"Hí hí ~" con ngựa ngước cổ gào rít hai tiếng, sau đó cộc cộc cộc chạy.

Mạnh Đóa mang theo thuốc chạy về nhà, vừa vào sân liền nghe thấy động tĩnh của Tam Xuân, "Nhị tẩu, là người sao?"

"Ừm." Nàng vội vàng đáp lại, "Trời tối lạnh lẽo, đệ ra ngoài làm cái gì? Đại bá thế nào rồi?"

"Đại ca vẫn chưa tỉnh, nóng đến dọa người, còn không ngừng nói mê sảng." Tam Xuân mở cửa sân, nắm chặt vạt áo của nàng, không biết là sợ hãi hay là lạnh, nói chuyện răng có chút run run.

Mạnh Đoá nghe cảm thấy ngưng trệ, ôm đầu của hắn vỗ về, "Không sao đâu, tẩu đã lấy thuốc trở về, Đại bá nhất định sẽ tốt!"

"Tốt quá!" Tam Xuân vẫn chỉ là tiểu hài tử, chỉ biết vui vẻ, không nghĩ tới truy vấn tiền bốc thuốc là nơi nào đến, Mạnh Đóa lên trấn vì sao trở về nhanh như vậy.

Mạnh Đóa vào nhà trước nhìn qua Mạnh Đại, sau đó nhanh chóng nhóm lửa sắc thuốc. May mắn Mạnh Đại còn có thể uống được, hết một chén lớn, hắn ngủ an ổn hơn nhiều.

"Hai đứa chưa ăn tối phải không?" Mạnh Đóa lúc này mới rảnh quan tâm tiểu thúc, tiểu cô, "Tẩu đi làm cơm, hai đứa chờ một chút."

"Đệ đã nấu chút nước cháo, thế nhưng muội muội ăn không vô, vẫn còn đặt trong nồi." Tam Xuân đáp.

Đến cùng là hài tử nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, Tam Xuân tuổi không lớn lắm, việc trong nhà ngoài nhà đã có thể giúp được một tay. Hắn thấy đại ca bệnh hôn mê bất tỉnh, Nhị tẩu ra ngoài tìm cách, hắn tự nhiên phải chiếu cố tốt muội muội tuổi nhỏ.

Mạnh Đóa nghe khẽ thở dài, sau đó nói: "Ăn không vô cũng phải ăn, bằng không Đại bá khoẻ chúng ta lại quật ngã, trong nhà cũng không có tiền lại bốc thuốc đâu." Nói xong xuống đất đi hâm nóng đồ ăn.

Nàng dỗ dành tiểu thúc, tiểu cô ăn chút ít, lại để cho bọn hắn đi ngủ, chính mình thì ngồi bên giường trông coi.

Không biết qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Tam Xuân đang nằm trên giường mở to mắt, đứng dậy đắp chăn cho nàng, đưa tay dò xét cái trán Mạnh Đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC