Chương 3: Người cầu hôn lòng xấu xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Đóa không muốn để ý đến Bàn Thẩm, nói câu cho có lệ rồi quay người trở vào, Bàn Thẩm thấy thế liền muốn đẩy hàng rào gỗ ra, tay luồn vào trong khe hở nhấc then cài. Không ngờ, tay bà ta bị kẹp luôn, không nghĩ tới không thể lấy tay ra, đau nhức đến mức kêu to.

"Bàn thẩm, nhanh để ta xem thử!" Mạnh Đóa quay lại nói, mạnh mẽ kéo tay bà ta.

"Ai u, ai u, đau chết ta! Mau buông tay!" bà ta nhe răng trợn mắt la hét, xem ra vô cùng đau đớn.

Mạnh Đóa dùng hai tay nới rộng khe hở, sau đó bà ta cẩn thận rút tay ra, trên cổ tay có một vòng đỏ, có chỗ chảy máu.

"Không có việc gì sao phải đóng cổng gấp thế, nhà các người còn sợ mất đồ sao?" Bàn thẩm gắt gao liếc nhìn căn nhà đổ nát trước mặt, nếu không phải vì đứa cháu què của mình, nói cái gì cần nàng dâu kéo dài hương hỏa, nàng sao có thể đến Mạnh gia, đến cái ghế tử tế cũng không có, tổng cộng nhà bốn người, nghèo đến nỗi không mặc được quần!

Tam Xuân nghe vậy hung hăng trừng bà ta một chút, ôm cây đậu đã được hái sạch quả đi kho củi, cố ý đi qua người bà ta cọ một cái.

Bà ta ghét bỏ né tránh, mắng: "Nơi rộng rãi ngươi không đi, phải đi qua người lão nương, làm cho bụi đất bay tứ phía. Bộ y phục này của ta còn chưa mặc được hai lần, làm hỏng ta để ngươi bồi tiền!"

"Lão nương của ta đã đến gặp Diêm Vương gia từ lâu rồi, đừng nhận lầm người thân!" Tam Xuân là đứa trẻ hiểu chuyện, rất có ánh mắt, ngày thường không bao giờ lui tới, hôm nay lại ăn mặc trang điểm xanh đỏ tới đây, hắn có linh cảm không lành, nên tự nhiên không cho Bàn thẩm sắc mặt tốt.

Bàn thẩm bị nghẹn đến mức không còn cách nào khác, đành phải chửi rủa cay đắng: "Thằng nhóc này, tính khí thật lớn!"

Lần này nàng đến đây là vì việc nghiêm túc, không có thời gian để tranh cãi với một đứa nhóc, nàng nắm tay Mạnh Đóa, kéo Mạnh Đóa vào góc tường.

Tứ Nha vẫn đang ngồi trong sân nhặt đậu, đôi mắt nhỏ của Tam Xuân hướng về góc tường xem xét.

"Tiểu Đóa, Bàn thẩm mấy ngày trước có việc bận ở nhà, hôm nay ta mới qua đây gặp cháu được. Người chết không thể sống lại, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Người chết là hết, chỉ là cháu... Chao ôi, đứa bé bất hạnh!" Bà ta như muốn vắt ra hai dòng nước mắt, nhưng không thể nặn ra được đành phải từ bỏ. Bi thương trên khuôn mặt bà ta giả tạo, nhưng tia tiếc nuối lại chân thực mấy phần.

Mạnh Đóa nghe xong nhàn nhạt đáp: "Không có gì khổ hay không khổ cả, chẳng qua là cuộc sống, làm sao có thể cả đời được." Sau khi sống lại, Mạnh Đóa vốn dĩ non nớt, giờ đã có thể hiểu đôi điều.

Nàng tin rằng trên đời này có nhân quả, chỉ cần ngươi làm người đoan chính thì ông trời luôn cho ngươi đường sống, kiếp trước nàng bị vũ nhục và chết, nhưng ông trời đã cho nàng một cơ hội sống lại, lúc vừa mới tỉnh lại, trong lòng tràn đầy hận ý, hận người tung tin đồn, hận đám lưu manh thèm muốn sắc đẹp của nàng, càng hận hơn là thôn trưởng hèn mọn súc sinh!

Nhưng nàng dần dần hiểu rằng nếu sống lại chỉ để trả thù thì thật uổng phí! Nàng phải nắm bắt cơ hội này để sống một cuộc đời mới.

"Cháu mới mười ba tuổi, một đóa hoa còn chưa nở. Cháu không thể sống như thế này mãi được." Bàn thẩm xoa xoa mu bàn tay non mềm của Mạnh Đóa. "Chậc chậc, nhìn xem thân thể này đi, nếu là ăn nhiều chút thức ăn mặn, nuôi dưỡng thật tốt, ngươi nhất định là một mỹ nhân. Cháu đừng nghĩ con gái nhà thôn trưởng là hoa khôi, chẳng qua là quần áo tốt, đồ trang sức, son phấn tô điểm thôi, nhìn kỹ con bé ấy, sao có thể bằng ba phần của cháu được? Rảnh rỗi đến nhà thẩm đi, thẩm giúp cháu chỉnh trang, nhất định khiến đám nam nhân không thể rời mắt."

"Bàn thẩm, ta là quả phụ, phải kiêng kỵ bất cứ điều gì quan hệ với nam nhân. Hiện tại thẩm là muốn ta đi chết sao!" Mạnh Đóa nghiêm nghị nói.

Bàn thẩm giật mình, trong ấn tượng của bà ta, Mạnh Đóa chỉ là một tiểu nha đầu ít nói, dễ gần, chưa từng thấy qua việc đời, nhưng hiện tại có thể nói ra lời chính nghĩa. Thân hình nhỏ nhắn lộ ra khí chất uy nghiêm không thể coi thường, ngẫm lại thì có thể hiểu được, Mạnh Đóa là đứa nhát gan sợ phiền phức, dù sao con nhóc cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa trải sự đời.

"Cháu không tính là quả phụ, vốn còn chưa thành than mà, có biết đàn ông có tư vị gì không?" Bàn thẩm cười khanh khách, che miệng lại, "Cháu chỉ là Mạnh gia mua về thôi, nói miệng là làm con dâu nuôi từ bé. Lại chưa qua nhà thôn trưởng đăng ký, không tính! Nha đầu 13 tuổi mà suốt đời lưu danh góa bụa. Tội quá! Cháu đừng lo, Bàn thẩm sẽ giúp cháu nói với thôn trưởng để Mạnh Đại nhận cháu làm muội muội, sau này cháu sẽ lấy được người tốt, sống cuộc đời tươi đẹp. "

"Một người nam nhân tốt?" Mạnh Đóa cười lạnh trong lòng, "Có người tốt nào sẽ lấy một quả phụ!

Đôi mắt của Bàn thẩm sáng lên, có vẻ như con nhóc đã bị thuyết phục, chuyện này có hi vọng.

"Tại sao không có người tốt? Không ai có thể nói chính xác duyên phận. Thẩm cho cháu biết, đứa cháu kia của ta chỉ gặp qua cháu một lần liền chọn trúng cháu rồi. Nó như bị trúng tà, cả ngày ma ma chướng chướng không yên tĩnh. Nếu cháu gả đi chắc chắn sẽ được nâng trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, yêu thương. Cháu nói nữ nhân cả một đời mong muốn gì, còn không phải muốn được trượng phu coi trọng sao?

Hơn nữa, chị dâu ta chỉ có một đứa con trai độc nhất là nó, chuyện gì đều phải dựa vào nó, quả quyết sẽ không gây khó dễ cháu đâu. Trong nhà có phòng ở có ruộng đất, còn có một cỗ xe ngựa, đại ca của thẩm là thợ làm giày, mỗi năm kiếm không ít bạc. Cô nương nào gả đi đều là rơi vào trong bình mật, cả đời này chỉ cần ngồi hưởng hạnh phúc an nhàn."

Mạnh Đóa biết đứa cháu kia của Bàn thẩm, chân què không nói, phẩm tính càng là cực kém, trộm đạo cá cược chơi gái không từ bất cứ việc xấu nào, cứ nhìn thấy cô nương là mê tít. Ở kiếp trước Bàn thẩm tới cầu hôn bị Mạnh lão đại gặp được, tức giận đem bà ta mắng chạy. Về sau lừa gạt được cô nương ở ngoài thôn gả đến, không đến một năm liền bị cháu trai bà ta ngược đãi chết rồi.

"Hừ, Bàn thẩm thật sự 'rất tốt' với ta, nhưng ta không có tốt số như vậy." Mạnh Đóa cười, "Mặc kệ ta là quả phụ của Mạnh gia hay là con gái của Mạnh gia, nhị ca đi ta cũng nên để tang ba năm. Ta mặc dù chữ lớn không biết một cái, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ vẫn hiểu được! Bàn thẩm trong nhà có người đọc sách, hẳn là so với ta còn rõ hơn nhiều?"

Bàn thẩm nghe xong những lời này, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Mạnh Đóa ánh mắt như cười như không có chút giận quá hóa thẹn, Nha đầu này không phải là ăn gan hùm mật gấu, làm sao dám nói chuyện với mình như vậy? Nếu không phải cháu trai mình tàn tật lại không biết cố gắng, ở trong thôn thanh danh không tốt, làm gì phải tìm nha đầu không biết tốt xấu như thế! Còn chưa gả phu quân đã chết, đây là chưa nói nhóc con mệnh cứng rắn khắc chồng, nó ngược lại nói chuyện có gai ngầm mỉa mai mình không hiểu lễ nghi.

"Đúng vậy, dù sao cháu và Mạnh gia cũng không có chút máu mủ ruột thịt. Nhà bọn họ mua cháu về, lại làm cho cháu ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không được sống ngày nào tốt lành, cháu không đáng bởi vì một người chết mà chậm trễ chuyện chung thân của chính mình. . ."

"Ta biết ai đối xử tốt hay xấu với ta!" Mạnh Đóa ngắt lời bà ta, "Mạnh gia tuy nghèo nhưng chưa bao giờ khắt khe ta, phàm là có món ăn ngon hay đồ dùng tốt, ba huynh đệ bọn họ đều không nỡ động đến nhưng nhất định sẽ cho ta. Một người đối xử với ngươi có tốt hay không, không phải hắn cho ngươi bao nhiêu, mà là hắn có bao nhiêu đều sẽ cho ngươi! Ta cam tâm tình nguyện ở lại Mạnh gia ăn trấu nuốt rau. Nếu Bàn thẩm đến cửa nói chuyện này thì về sau không cần đến nữa"

"Ngươi... thật là một cái móng heo không biết tốt xấu! Ngươi cho rằng người nhà họ Mạnh sẽ tốt với một người ngoài đến bao giờ? Đợi đến khi bọn họ không thể vượt qua được cuộc sống của mình, nói không chừng đem ngươi bán đến nhà giàu làm nha hoàn, có thể sẽ bán ngươi vào kỹ viện, để cho ngàn vạn người cưỡi ngươi ... Ai u! Ai làm chuyện tốt?"

Tam Xuân bưng chậu nước nhìn chằm chằm bà ta, khuôn mặt nhỏ căng thẳng tức giận đến đỏ bừng. Bàn thẩm khắp cả mặt mũi đều là nước, trên đầu còn dính vài lá rau, bà ta vừa định há mồm mắng chửi, nước bẩn màu đen trên đầu trực tiếp chảy vào trong miệng bà ta.

"Ranh con. . . Lão nương đánh chết ngươi!" Bàn thẩm vọt tới chỗ Tam Xuân, Tam Xuân sao có thể đứng yên ăn thiệt thòi, nhanh như chớp liền bỏ chạy.

Bàn thẩm ở phía sau đuổi sát, Tam Xuân nhấc chân chạy vào kho củi, Mạnh Đóa chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, lập tức có tiếng vật nặng ngã xuống đất, nàng rùng mình sợ hãi lao vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC