Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Đóa nhìn vị thôn trưởng hiền lành thân thiết, lại nhớ đến dáng vẻ dữ tợn của lão khi bổ nhào vào mình, di chuyển như một con dã thú, nàng nắm chặt khiến mu bàn tay nổi gân xanh, móng tay hằn sâu vào da thịt.

Kẻ thù ép chết nàng đang ở ngay trước mặt, nhưng nàng không thể vội vàng báo thù, nàng hít một hơi thật sâu và tự nhủ bản thân phải bình tĩnh! Ông trời có mắt, nếu không nàng cũng không thể sống lại. Báo thù là chuyện sớm hay muộn, không thể vội vàng!

Trước mắt nàng còn chưa có khả năng kia, một chữ, nhẫn!

Tuy nhiên, nhìn thấy đại bá bị đám người dùng lời nói cưỡng ép, nàng thực sự sốt ruột. Nàng biết Đại bá làm người quá mức trung thực, cứ tiếp tục như thế nhất định ra chuyện xấu.

Nàng muốn tiến lên nói chuyện, nhưng vừa nghĩ tới mình chẳng qua là một tiểu quả phụ, tùy tiện mở miệng dường như phạm kiêng kị. Dưới tình thế cấp bách nàng cố ý giẫm lên đống củi phía sau, thanh âm lạ liền thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

"Ngươi có phải là nàng dâu của Mạnh lão nhị không?" Mặc dù sống ở một thôn, nhưng Mạnh Đóa một tiểu nha đầu chưa lớn, nếu ném vào đám đông sẽ bị chết đuối, thôn trưởng không nhận ra là đương nhiên.

Nghe giọng điệu nghi vấn của lão ta, Mạnh Đóa buông xuống một nửa lo lắng, xem ra lão không có ấn tượng gì nhiều về mình.

"Ta đến lấy củi nhóm lửa." Nàng cúi thấp đầu nhỏ giọng đáp.

Đám người nghe xong đều biết thân phận của nàng, Trần Phù Tử nhìn nàng thở dài thương cảm, còn nhỏ mà đã trở thành quả phụ, thật sự đáng thương!

"Lấy củi xong liền ra ngoài đi. Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc." Trần An phất tay muốn đuổi người.

Mạnh Đóa nghe vậy lại không nhúc nhích, hai tay dung sức vặn vạt áo, dáng vẻ khiếp đảm và khẩn trương.

"Thôn trưởng, con rắn này không thể bán cho ngài!" Nàng đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng nói, sau đó nhanh chóng cúi đầu, thân thể co rụt lại.

Đầu tiên là bị Mạnh Đại từ chối, sau lại có tiểu nha đầu dính vào, thôn trưởng cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nhưng nha đầu trước mặt sau khi nói lại lộ vẻ kinh hãi, lửa giận trong lòng hắn bớt đi một chút.

"Đại bá ngươi đang cùng thôn trưởng nói chuyện, không có chỗ cho ngươi nói bậy bạ!" Trần An cau mày, "Thật không hiểu quy củ, cũng may ở đây đều là người một thôn. Nếu bị người ngoài nhìn thấy, còn không đánh mặt Trần gia thôn chúng ta?"

"Trần đại gia, đừng nóng giận, nàng chưa từng thấy qua việc đời." Mạnh Đại thấy Mạnh Đóa Đóa bị mắng, đương nhiên phải đứng ra nói chuyện.

Hắn tự hỏi mình không thể cho Mạnh Đóa cùng đệ đệ muội muội ngày sống dễ chịu, lại càng không thể nhìn các nàng bị ức hiếp. Hắn làm chủ gia đình này, phải gồng gánh mọi việc lớn. Trông thấy Mạnh Đóa thân hình nhỏ bé giống như đang sợ phát run, hắn lại sinh ra mấy phần dũng khí.

"Thôn trưởng đức cao vọng trọng, đối Mạnh gia lại có ân tình. Cho dù thôn trưởng không cho bạc, con rắn này cũng nên hiếu kính ngài." Mạnh lão đại xưa nay chưa từng nói lời nịnh nọt khéo đưa đẩy, Mạnh Đóa nghe âm thầm gật đầu, xem ra Đại bá không phải thằng ngu không chịu nổi.

Lời nói này làm cho thôn trưởng cảm thấy thoải mái, sắc mặt cũng khá hơn một chút.

"Lần này ta đến thị trấn, chưởng quỹ Ích Thọ Đường có ý tứ muốn mua con rắn này. Chỉ là con rắn này bán cho ai ta thật không dám làm chủ, cho nên không dám đáp ứng liền trở lại." Mạnh Đại không nói đến giá cả, sợ nói quá rõ ràng làm cho thôn trưởng mất mặt. Hắn là người trung thực, lại không phải ngu ngốc.

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Không dối gạt thôn trưởng, tối hôm ta bắt được rắn nằm mơ thấy nhị đệ. Hắn căn dặn ta ngàn vạn không thể tuỳ tiện bán con rắn này, nếu không người mua sẽ gặp tai hoạ. Con rắn này vốn có linh tính, gặp mộc thì đại cát. Thôn trưởng đối với nhà chúng ta ân trọng như núi, ta há có thể hại ngài! Tuy rằng chưa ai nhìn thấy quỷ thần nhưng không thể không tin, đến khi gặp tai hoạ mới hối hận thì đã muộn. "

"Gặp mộc thì đại cát?" Trần An thường xuyên chủ trì việc hiếu hỉ, quan tâm nhất là các loại kiêng kỵ, nói đến quỷ thần hắn luôn tin tưởng không nghi ngờ.

Thôn trưởng nghe vậy cũng không thích, con rắn này ít nhất có thể đáng hơn mười lượng bạc. Hắn tính mua lại rồi vụng trộm lên huyện bán, về phần có thể bán bao nhiêu tiền, bọn ngu xuẩn này hiếm khi lên huyện sẽ không biết.

Mạnh Đại là một kẻ chân đạp không ra cái rắm, trong thôn lại không có thân thích giúp đỡ, lừa gạt hắn quả thực là một bữa ăn sáng. (ý nói dễ lừa gạt).

Chẳng qua dính đến quỷ thần, thôn trưởng không dám khinh thường làm càn. Mắt thấy bạc tới tay lại bay mất, hắn cảm thấy thịt đau.

"Chẳng lẽ là ngày nghĩ đêm mơ sao?" Hắn biết Mạnh Đại là người thành thật, hẳn sẽ không nói dối. Lại nói, Mạnh Đại nghèo nửa đời người, đoán chừng chưa từng thấy qua năm lượng bạc nhiều như vậy, hắn sẽ không ngốc đến mức có bạc mà không lấy.

Mạnh Đại chưa kịp trả lời thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, hình như là Bàn Đại nhà sát vách.

Hắn cầm dao mổ heo hùng hùng hổ hổ xông vào sân, nhìn thấy kho củi cửa mở có bóng người lắc lư liền xông tới.

"Mạnh Đại, đồ khốn kiếp. Nếu hôm nay không giải thích cho ta, ta liền..." Hắn xắn tay áo lên, y phục rộng mở lộ ra bộ ngực đen nhánh, nhìn xem để người đau thận.

"Thôn trưởng ..." Sau khi nhìn rõ người trong kho củi, lời ra đến khóe miệng liền nuốt xuống, hung thần ác sát chớp mắt biến thành mặt mày hớn hở.

Mạnh Đoá nhìn thấy hắn ánh mắt loé lên, đoán chắc hắn đến để đòi công đạo cho nàng dâu. Nhà nàng vừa mới lo xong tang sự, vợ hắn liền 'hảo tâm' tới cửa cầu hôn, bị con rắn chết làm cho sợ hãi đến ngất đi, hắn trái lại khí thế hung hổ tìm tới cửa, thật sự nghĩ nhà bọn họ nghèo dễ ức hiếp!

"Má ơi!" Nàng chớp mắt, hô to một tiếng bụm mặt hốt hoảng chạy ra ngoài.

Không ngoài sở liệu, phía sau truyền đến tiếng Trần Phu Tử tức giận, "Bàn Đại, ngươi ăn mặc không chỉnh tề, cầm đao xông vào nhà người khác, ngươi là có ý đồ gì?"

Trần gia thôn này phần lớn là họ Trần, sau này có mấy người họ khác chuyển đến đây. Bàn Đại là mười năm trước mới đến Trần Gia thôn, bởi vì có tay nghề, lại thường xuyên nịnh bợ trước mặt thôn trưởng. Mổ heo bán thịt còn lại chút hạ tràng, hắn đều thừa dịp trời tối vụng trộm đưa đến nhà thôn trưởng. Cho nên chớ nhìn hắn đến Trần Gia Thôn thời gian không dài, nhưng lại đứng vững bước chân. Năm đầu phân ruộng, nhà hắn chiếm được mảnh đất lớn.

Thanh thiên bạch nhật, xông vào nhà một quả phụ như thế này thật sự là không hợp lý, thôn trưởng biết bảo trì không dễ dàng, trầm mặt nói: "Đây là huyên náo cái gì? Có chuyện gì thì thật tốt nói, đều là hương thân hương lý, các ngươi lại là hàng xóm."

Bàn Đại ngượng ngùng giắt dao vào lưng, kể lại toàn bộ sự việc. Hắn tự nhiên không thể nói là tới cầu hôn, chỉ nói là tới thăm viếng an ủi, không nghĩ tới bị Tam Xuân giội một đầu nước bẩn. Vợ hắn nóng nảy, đuổi theo Tam Xuân, không nghĩ tới vào kho củi trông thấy đại xà bị doạ ngất đi, lúc này cả người hỗn loạn, co rúm trong chăn không dám ra ngoài, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm 'yêu quái'.

Tốt một cái "Thăm viếng", tốt một cái "lý luận", đừng nhìn Bàn Đại thân hình cao lớn thô kệch, nhưng lại có cái miệng khéo léo có thể đổi trắng thành đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC