Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cô ra khỏi phòng y tế, thu dọn đồ đạc lên xe buýt, Tần Dĩnh hoàn toàn choáng váng. Khuôn mặt đen kịt của Tạ Chấp khi anh ta rời đi, ánh mắt hắn đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm vào cô, luôn cảm thấy như thể đã làm sai điều gì đó. Có lẽ nên giả vờ như không biết a? Vẫn là bất cẩn, không điều chỉnh được cảm xúc của chính mình, thật sự lúc nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Chấp cô quá kinh ngạc và sợ hãi, điều này theo bản năng đã cho thấy sự sợ hãi trong đáy lòng của ta

Ta thất thần xuống xe, khi ta trở về nhà, quả nhiên ở kiếp trước, cậu mợ của ta đã ở nhà rồi. Khi Tần Dĩnh vào nhà, cô tình cờ nghe thấy tiếng mợ nói về việc em họ thiếu tiền đi học. Thực ra cha mẹ cô cũng không khá giả gì, nhưng Triệu Thuý Ngọc luôn mềm lòng không biết từ chối, cho dù đáy lòng không tình nguyện nhưng cuối cùng bà vẫn cho cô vay tiền. Chỉ là số tiền này không bao giờ quay trở lại, mà sau khi cha ta mất, gia đình cậu vẫn giữ im lặng về số tiền đó, thậm chí còn bắt mẹ ta phải bán nhà

Một ngàn tệ, họ lừa căn nhà từ tay mẹ ta với giá một ngàn tệ, nói họ lừa vì một ngàn tệ đến tận khi mẹ ta mất vẫn không nhận được. Ngược lại, căn nhà đã đứng tên mợ ta. Nghĩ đến đây, Tần Dĩnh không khỏi tức giận nhìn Vương Thuý, nhưng cô vẫn tính đến mặt mũi của mẹ cô mà lên tiếng gọi cậu mợ . Vương Thuý cũng nhìn thấy Tần Dĩnh trở lại

"Ơ, Tần Dĩnh về rồi, em xem Dĩnh Dĩnh nhà em rất có tiền đồ , đi học không mất tiền. Nhà trường không phải cho con bé tiền thưởng sao? Em nhẫn tâm nhìn Nguyên Nguyên không có tiền đi học sao?" Sau khi Vương Thuý nói xong, bà ta không quên dùng cùi chỏ huých huých hai cái vào người cậu Triệu Hưng bên cạnh

"Rốt cuộc cũng là do anh vô dụng, thậm chí tiền cũng không kiếm được, không biết kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì để rồi lấy phải anh. Huhuhu, cuộc sống của tôi thật khốn khổ, chị à, chị và nhà chị đều đang có cuộc sống tốt đẹp, huhuhu, chỉ tội Nguyên Nguyên của em ... "

Triệu Thuý Ngọc luôn là người mềm lòng. Vào thời điểm đó, khi ta đồng ý vào học tại trường trung học Đức Dương, ngoài ưu đãi về học phí và các khoản phí linh tinh và phụ cấp sinh hoạt, nhà trường còn thưởng thêm hai ngàn tệ. Chỉ là hai ngàn tệ đã tiêu gần hết vào kỳ nghỉ hè để đi khám bệnh cho bà nội, ta mơ hồ nhớ ra rằng cha ta vẫn còn nợ thêm hai trăm tệ nữa.

"Haizz" Triệu Thuý Ngọc thở dài liếc nhìn chồng bà là Tần Kiến Quốc, người đang ngồi bên cạnh bà với vẻ mặt u sầu. Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó Triệu Thuý Ngọc đứng dậy.

Tần Dĩnh biết mẹ cô đang định trợ cấp cho gia đình cậu. Quả thực, như Vương Thuý nói, Tần Dĩnh không mất tiền học, nhà trường còn trả tiền sinh hoạt. Nếu không phải tai nạn xảy ra với cha ta trong nhà máy sau này, gia đình cô đã có thể sống tiếp. Trong trí nhớ của ta, gia đình cậu mợ thực sự sống xa hoa hơn nhà họ Tần, bà ta đến vay tiền vì không chịu nổi lãi suất ngân hàng, còn Tần Dĩnh thì được tiền thưởng nên bà ta nảy lòng tham. Tần Dĩnh đã sống qua một kiếp làm sao cô có thể chịu đựng được chuyện như vậy lại xảy ra khi cô biết chính xác cậu mợ của mình là người như thế nào

Lập tức nắm lấy cánh tay của mẹ Thuý Ngọc, trước mặt Vương Thuý nói:"Mẹ, khi con trở về, con gặp chú Lý từ nhà máy của cha. Chú ấy nói rằng gia đình chúng ta phải trả lại năm trăm tệ mà chúng ta đã vay từ chú."

Triệu Thuý Ngọc cau mày. Trong kỳ nghỉ hè, bà nội bị ốm, lúc đó thật sự tìm Lý Quang trong nhà máy vay tiền, nhưng chỉ là 200 tệ, sao bây giờ lại là 500 tệ! Triệu Thuý Ngọc không kịp hỏi, Tần Dĩnh đã quay sang Vương Thuý nói:

"Mợ à, tiền thưởng của cháu đã tiêu hết vào việc chữa bệnh cho bà nội rồi, còn nợ người khác rất nhiều tiền. Không phải cháu không muốn cho cậu và mợ mượn, mà là nhà cháu không có tiền"

Vương Thuý cau mày nhìn Triệu Thuý Ngọc , như đang suy xét thật giả trong lời nói của Tần Dĩnh. Tần Dĩnh ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Nguyên cười, nắm lấy tay Triệu Nguyên hỏi: "Nguyên Nguyên, chị nhớ em bảo mẹ em có rất nhiều tiền trong ngân hàng, em có thể mua rất nhiều váy đẹp đúng không? Vậy có thể lấy số tiền đó ra để đi học, đi học càng quan trọng hơn là mua váy a"

Triệu Nguyên mới bảy tuổi, làm sao biết người lớn muốn làm gì, lúc đi chỉ nói là tới gặp cô cô, cũng không biết mục đích cụ thể là gì. Nghe vậy quay lại nhìn Vương Thuý, nắm lấy tay bà ta làm nũng: "Mẹ, Nguyên Nguyên không đi học nữa, dùng tiền đó mua cho con váy đi. Không phải mẹ nói muốn mua cho con rất nhiều váy đẹp sao?"

Vương Thuý lườm con bé: "Trẻ con biết cái gì, nói bậy bạ, ta lấy đâu ra tiền!" Sau khi mắng nhiếc, bà ta lại nhìn về phía Triệu Thuý Ngọc

Triệu Thuý Ngọc sắc mặt đã sớm đã thay đổi, bà biết nhà này giàu có nhưng không muốn trả lãi nên đến đây khóc lóc. Khi trở lại chỗ ngồi của mình, cũng coi như đã từ bỏ việc cho họ vay tiền:"em à, đừng hiểu lầm, bọn chị thật sự không có tiền, có tiền sao lại ở chỗ này a!"

Tần Dĩnh cười nắm lấy tay Triệu Thuý Ngọc:"Mẹ, con thấy mẹ nên học hỏi mợ chăm sóc bản thân tốt hơn, bộ quần áo này của mẹ đã mặc nhiều năm rồi a, mẹ nhìn mợ  đi , bộ đồ này vừa nhìn liền biết là đồ mới, mặc lên rất đẹp a"

Vương Thuý nhìn váy trên người, vì đến mượn tiền, bà ta cố ý mặc đồ cũ, nhưng không ngờ so với quần áo Triệu Thuý Ngọc lại giống đồ mới. Ngay lập tức, sắc mặt xanh mét, không dám nhắc đến chuyện vay tiền nữa, cơm cũng không ăn liền dắt con rời đi. Tần Dĩnh đưa Triệu Thuý Ngọc ra ban công, cô cúi đầu nhìn xuống, nhà cậu từ trong tiểu khu đi ra, Vương Thuý đang nhéo cánh tay Triệu Hưng mắng: "Tất cả đều là lỗi của anh, còn nói chị của anh thương anh, cho anh vay bao nhiêu tùy thích. Lại còn để cho một con ranh con hạ gục!" Triệu Hưng luôn sợ vợ, chỉ cần Vương Thuý vui vẻ, ông ta muốn làm gì thì làm

"Haizz, mẹ thật không ngờ cậu mợ của con lại là người như vậy."

Tần Dĩnh vòng tay qua vai Triệu Thuý Ngọc vỗ nhẹ:"Mẹ, con biết mẹ tốt bụng, nhưng đừng để lòng tốt của mẹ bị lợi dụng." Suy cho cùng, không phải ai cũng biết báo đáp trả ơn, có nhiều người lấy oán trả ơn. Không lâu sau khi Triệu Hưng và Vương Thuý rời đi, gia đình ta cũng chuẩn bị nấu bữa tối

Triệu Thuý Ngọc bận rộn trong nhà bếp, Tần Kiến Quốc dùng búa sửa lại cái tủ ngăn kéo sắp rơi. Tần Dĩnh không vội đưa tiền cho bọn họ, trước trở về phòng đọc sách. Tới giờ ăn tối, Tần Dĩnh lấy ra bốn tờ năm mươi tệ để trên bàn, đưa cho Triệu Thuý Ngọc

"Dĩnh Dĩnh, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Tần Dĩnh bưng bát cơm lên, vẻ mặt vân đậm phong khinh: "thẻ ăn của con không phải có 300 tệ sao, ở trường học tất cả mọi thứ đều rất rẻ, một tháng không mất đến 300 tệ, vì vậy con bàn bạc với những người khác, con sẽ cho họ xuất ăn 200 tệ, đổi lại họ sẽ trả con 200 tệ. "

Triệu Thuý Ngọc có chút lo lắng khi cầm tiền trên tay, nhìn cô:"Nói thật cho mẹ biết, số tiền này thật sự là bạn học trả lại tiền cơm cho con sao?"

Tần Kiến Quốc cũng để đũa xuống, lông mày đen rậm cau lại, giọng điệu nghiêm túc:"Dĩnh Dĩnh, mặc dù gia đình chúng ta không giàu có, nhưng cha mẹ muốn con trở thành đứa trẻ tốt trung thực." Đứa trẻ nhà nào có thể tuỳ tiện trả 200 tệ cho bữa ăn sau 1 tuần khai giảng chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net