Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Thái Hanh!"

Lữ Dật Vân mỉm cười chạy đến bên cạnh hắn, cậu ta mặc áo sơ mi mỏng cùng với quần tây đen đơn giản, dáng người gầy nhỏ của cậu ta nhìn sơ qua trông rất yếu ớt.

Kim Thái Hanh lạnh mặt nhìn người đứng trước mặt.

"Anh không khoẻ ở nơi nào sao? Tại sao lại đến đây?" Khuôn mặt của Lữ Dật Vân toát lên sự lo lắng.

Kim Thái Hanh lắc đầu.

"Anh đến nơi này đưa cơm cho ai vậy?" Lữ Dật Vân liếc mắt thấy cà mên trên tay hắn.

Kim Thái Hanh luôn giữ một thái độ lạnh nhạt mà trả lời: "Người yêu của tôi." Hắn còn muốn khoe bọn họ có con trai ba tuổi rồi...

Lữ Dật Vân ban nãy nhìn một màn kia, sớm đã biết hết rồi. Cậu ta vờ như không biết để lấy đề tài này cùng hắn tán gẫu. Nhưng khi Kim Thái Hanh nói bọn họ chỉ mới dừng ở mức người yêu của nhau thì Dật Vân cậu ta còn cơ hội!!!

"Em mới về nước hôm qua, không nhớ rõ đường ở đây lắm...Ngày mai anh có rảnh hay không cùng em đi dạo quanh đây rồi ăn một bữa cơm?"

Ngày mai hắn phải đưa Chính Quốc về nhà, mai cậu được xuất viện rồi.

"Tôi rất bận." Nếu rảnh thì hắn muốn đến thăm cậu và Đậu Đậu nhỏ. Vậy sẽ tính là không có khi nào hắn rảnh để chừa thời gian cho người này.

Lữ Dật Vân đảo mắt, gương mặt thoáng buồn bã thất vọng: "Vậy khi nào anh rảnh?" Ngày mai không được thì hôm khác cũng sẽ được mà, phải không?

"Tôi cả tuần đều đi làm, không có thì giờ nghỉ." Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu thấy không còn kiên nhẫn.

Nụ cười trên môi cậu ta tắt ngúm, Lữ Dật Vân gượng gạo vẽ ra nụ cười khác, tiếp theo không biết nói gì.

Gió thổi mạnh hơn, lúc này có thêm chút lạnh. Lữ Dật Vân rụt vai khoanh tay nhìn hắn nói: "Trời bắt đầu chuyển lạnh rồi nhỉ?" Lữ Dật Vân liếc mắt nhìn áo khoác da màu đen của hắn, trong lòng có chút hi vọng.

Kim Thái Hanh không ừ hử, hắn bâng quơ nhìn ra xa thì thấy có bóng dáng nhỏ đang từ xa chạy đến.

Điền Chính Quốc chạy đến nơi thì chống tay xuống đầu gối thở hồng hộc một hồi. Trong lòng hắn vui vẻ hơn nhiều, đưa tay vuốt lưng cho cậu.

Lữ Dật Vân nhìn toàn bộ hành động và ánh mắt của hắn nhìn người con trai này, trong lòng nổi sóng. Là người yêu của hắn sao? Cũng là người ban nãy hắn hôn?

"Em lại xuống đây làm gì?" Vẫn không nỡ rời xa hắn sao? Vì suy nghĩ này, Kim Thái Hanh trong lòng đầy hưng phấn.

Điền Chính Quốc sau khi lấy lại hơi thở thì đứng thẳng lưng lại. Cậu đưa điện thoại đến trước mặt hắn: "Anh để quên điện thoại này!" Là Đậu Đậu nhận thấy đây không phải là điện thoại của baba nên hỏi cậu thử, Chính Quốc biết hắn để quên điện thoại vì thế vội chạy thật nhanh xuống đây kiểm tra xem hắn về chưa, thật may là vẫn chưa!

Kim Thái Hanh nhận lấy, tiện thể nắm lấy tay cậu lại gần: "Cảm ơn em. Nhân tiện chào hỏi một chút."

Hắn nhìn về phía Lữ Dật Vân, nói một câu: "Người yêu tôi."

Người yêu sao? Điền Chính Quốc chưa thích nghi với điều này lắm...Cậu hơi ngượng ngùng, lịch sự chào hỏi một câu: "Xin chào, tôi là Điền Chính Quốc."

Lữ Dật Vân vẫn luôn đặt ánh mắt lên người cậu, cậu ta nhìn gương mặt xuất sắc kia, lại nhìn hai bàn tay nắm chặt. Trong lòng đều là đố kỵ với người tên Điền Chính Quốc.

"Tôi là Lữ Dật Vân." Cậu ta cố nở nụ cười trông đẹp nhất!

Kim Thái Hanh cởi áo khoác da, cẩn thận khoác lên cho người yêu: "Mau về phòng đi! Trời lạnh lắm!" Bàn tay hắn và cậu nắm chặt, ngón cái Thái Hanh khẽ vuốt ve mu bàn tay cậu.

Lữ Dật Vân khoé môi cứng đờ. Nụ cười của cậu ta dần tắt đi. Lữ Dật Vân đỏ mắt nhìn những động tác dịu dàng ôn nhu kia, ngay cả ánh mắt đó chưa bao giờ dừng lên người cậu ta!

Điền Chính Quốc gật gật đầu, níu lấy góc áo khoác: "T...Em biết rồi. Anh về sớm chút..."

Kim Thái Hanh mỉm cười, đem bàn tay cậu nâng niu hôn lên: "Mau về đi, mai anh lại đến." Sáng mai hắn sẽ đến sớm đón cậu về nhà.

Chính Quốc ngượng ngùng vuốt vuốt mu bàn tay, cậu gật đầu chào hỏi Lữ Dật Vân rồi níu áo khoác chạy đi.

Lữ Dật Vân quay đầu nhìn bóng dáng người kia, lại quay đầu nhìn Kim Thái Hanh vẫn còn ôn nhu dõi theo Điền Chính Quốc. Trong lòng cậu ta đau như cắt, nhiều hơn nữa là ganh ghét đố kỵ!

Lữ Dật Vân không hề thích Điền Chính Quốc chút nào!

Bóng dáng của Chính Quốc khuất đi, Kim Thái Hanh chuyển tầm mắt về người trước mặt.

"Tôi về trước."

Hắn nói rồi quay đi ngay, không hề có chút lưu luyến nào với người cũ này.

Nụ cười chào tạm biệt của cậu ta tắt lịm khi thấy hắn lái xe rời khỏi. Lữ Dật Vân siết chặt tay, trong đáy mắt đều là căm hận.

Cậu ta cũng không phải chưa từng bị hắn hắt hủi. Nhưng cậu ta tin, Lữ Dật Vân có thể khiến hắn cùng cậu ta hợp lại!!!

.

iamchloe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net