1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Tô Lam thị có Cô Tô song bích nổi danh khắp tu chân giới, vừa có sắc lại vừa có tài, quân tử như ngọc, trời cao trăng sáng, là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ.

Thế nhưng khiến nhân sĩ thiên hạ chú ý nhiều hơn cả thì phải kể đến Liên Hoa Thất Tinh Tú của Vân Mộng Giang thị. Không biết cái tên này là do ai khởi xướng mà gọi, nhưng gần ba năm qua đây đã trở thành cụm từ không thể thiếu trong mỗi bữa trà dư tửu hậu của mọi người.

Thiên hạ đồn rằng thiếu chủ Vân Mộng Giang thị có một nhóm người trung thành tuyệt đối luôn đi theo sự lãnh đạo của mình, tính cả bản thân tiểu thiếu chủ vừa đủ bảy người, ngày càng xa cách với Giang tông chủ đương nhiệm và trên dưới Giang gia. Khác với đại đệ tử Ngụy Vô Tiện vùng Vân Mộng không ai là không biết, Liên Hoa Thất Tinh Tú bí ẩn vô cùng. Ngoại trừ Giang gia thiếu chủ, không ai biết danh tính thật sự của sáu người còn lại. Họ như những con rắn luồn lách và ẩn nấp trong đám đông đệ tử Giang gia, dễ dàng thu được thông tin mà không một ai nghi ngờ hay đề phòng. Nghe đâu Giang tông chủ Giang Phong Miên tìm kiếm suốt một năm liền cũng không tìm thấy nhóm thuộc hạ của con mình.

Thế nhân chỉ biết Giang gia thiếu chủ đã từng dẫn theo Thất Tinh Tú diệt sạch một vùng oán khí tại Di Lăng. Người dân sống gần đó vô tình nhìn thấy được bảy bóng dáng vận tử y, đi đầu là thiếu chủ Vân Mộng, những người theo sau cố ý che mặt. Bảy người dùng một buổi chiều thanh trừ oán khí tích tụ gần vùng dân cư, tử y kiếm khí như bay như múa, từ đó vang danh thiên hạ.

"Cứ cái đà này có khi tông chủ Giang gia sẽ phải sớm đổi người!"

Vị tán tu nọ đập bàn nói lớn.

"Không sai, Giang tiểu thiếu chủ tự xây dựng lực lượng cho mình, hẳn là không chờ được đến ngày Giang tông chủ mồ yên mả đẹp." Thuyết thư tiên sinh gấp quạt lại mỉm cười, "Cũng không trách hắn được. Giang Phong Miên làm cha mà lại thiên vị con người ngoài hơn con ruột, Giang tiểu thiếu chủ khó mà yên lòng nổi."

"Ta thật sự không hiểu nổi Giang Phong Miên. Ta mà có đứa con tài trí như Giang tiểu thiếu chủ thì đã nâng nó như nâng trứng rồi, đâu còn thời gian đi quan tâm con của trốn nô nữa chứ!"

Mọi người đều lắc đầu ngao ngán. Giang tông chủ mù quáng không phải ngày một ngày hai, toàn tu chân giới có mấy ai là không biết? Đoạn tình cảm đối với nữ nhân hào sảng Tàng Sắc Tán Nhân, cuộc hôn nhân không hạnh phúc với Ngu gia tam tiểu thư Tử Tri Chu, khoảng thời gian mấy năm trời dùng để đi tìm con của cố nhân, đối xử với con của gia nô còn tốt hơn cả con ruột, chỉ cần là người tu tiên chắc chắn sẽ hay. Nhưng bọn họ cũng không dám nghị luận quá nhiều về vấn đề này trên đất Vân Mộng, khắp nơi đều có thể là tai vách mạch rừng, không ai dám cả.

"Nhắc mới nhớ, Giang tiểu thiếu chủ năm nay mới tròn mười lăm đúng không?"

"Không sai. Giang Trừng, tự Vãn Ngâm, từ năm mười ba tuổi nổi danh khắp chốn, tính tới nay đã được hai năm rồi."

Một đám người hít khí. Tuổi trẻ tài cao là gì? Còn không phải là thiếu chủ Vân Mộng Giang thị! Ôn tông chủ Ôn Nhược Hàn bây giờ khiến người người kính sợ, năm xưa cũng không đạt được đến trình độ này.

"Bỏ bỏ bỏ, tại đất Vân Mộng vẫn là không nên nghị luận quá nhiều về Giang gia bọn họ." Một tán tu che mặt nói, "Ngũ đại thế gia, những nhà khác chắc phải có chút bát quái chứ?"

"Gần đây Kim gia vừa mới đón về một đứa con nhánh phụ, nghe nói là do gia đình chết trong tay tà túy cấp cao, cả một nhánh hàng chục người chỉ còn lại một đứa trẻ."

Thuyết thư tiên sinh ngay lập tức chuyển chủ đề. Làm nghề này không những phải biết nhiều chút chuyện vặt vãnh khắp nơi, mà còn phải biết tiến lùi đúng lúc, vừa chiều ý khách vừa không làm phật ý tiên môn thế gia. Hắn lại giở quạt ra, cười đùa với những tán tu và khách nhân trong quán trà:

"Tuy nhiên ta thấy các vị hẳn là có hứng thú với câu chuyện này hơn. Thanh Hà Nhiếp thị vừa mới chiêu mộ một khách khanh họ Mộ, tuổi trẻ tài cao, tinh nhuệ đao pháp, không mất bao lâu liền trở thành tâm phúc của Nhiếp tông chủ. Vị khách khanh này trùng tên với một tiên nhân, hẳn là mọi người đã nghe đến vị võ thần từng cai quản vùng tây nam, Huyền Chân Tướng Quân."

Một hồi ân oán của tiên nhân lại được gợi nhắc.

.

Đệ tử Giang gia tụ tập hết tại bến cảng để chuẩn bị đi Cô Tô cầu học. Đáng lẽ ra chỉ có những công tử thế gia mới được phép đặt chân tới Vân Thâm Bất Tri Xứ làm học trò, nhưng vì thân phận nhạy cảm của Ngụy Vô Tiện, Giang Phong Miên đã tốn không ít thời gian để thu xếp cho Giang gia thêm một danh ngạch nữa. Đối với đám đệ tử Giang gia, đây chính là vinh hạnh của đại sư huynh chúng nó. Không chỉ đặt chân được vào bảng xếp hạng công tử thế gia, mà con được tới Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học như thiếu chủ thực sự.

Giang Trừng một mình tách ra khỏi đám đông, chúng đệ tử Giang gia cũng nhất trí cách xa khỏi hắn một chút. Thiếu chủ ngày thường không bao giờ chịu nhập cuộc vui cùng chúng nó, suốt ngày chỉ biết ru rú trên thao trường, ngồi lì trong tàng thư các hoặc là ra ngoài săn đêm một mình, không tôn trọng tông chủ, cũng không để đại sư huynh vào mắt.

Đã vậy gần đây còn thêm tin đồn ồn ào về cái gì mà Liên Hoa với chả Thất Tinh Tú, chúng nó cảm thấy bất bình cho đại sư huynh và tông chủ ghê gớm! Chẳng phải chỉ là gom góp một đám vô danh tiểu tốt lại rồi đánh một trận thôi sao? Chúng nó cũng làm được, đại sư huynh còn làm tốt hơn nữa kìa, mà có khoe khoang đến vậy đâu!

"Cũng không biết cái lũ thuộc hạ đó là ai, đại sư huynh tốt như vậy không theo, cứ nhất quyết theo thiếu chủ."

Đệ tử nói câu này không hề hạ thấp âm lượng, mọi người đều nghe rõ hắn nói gì. Nhưng Giang Phong Miên thở dài không nói, Ngụy Vô Tiện nhíu mày hơi thất vọng rồi nhìn về hướng Giang Trừng, còn nhân vật chính của câu chuyện này thì thản nhiên không thèm quan tâm.

"Đừng ồn ào nữa." Giang Phong Miên giải tán đám đồ đệ túm tụm lại tạm biệt đại sư huynh của chúng nó, "A Anh, A Trừng, hai đứa tới Vân Thâm nhớ quy củ một chút. Giang Thành Phong và Công Nghi Tiêu nhớ phải chăm sóc đại sư huynh của các ngươi cho tốt."

"Rõ."

Hai vị đệ tử được nhắc tên không mặn không nhạt đồng thanh. Cả hai đều mang gương mặt có vẻ ôn hòa, chỉ là một người ôn hòa theo hướng ca ca nhà bên, một người ôn hòa như một tiểu đệ đệ thân thiện.

"Giang thúc thúc cứ yên tâm!"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì.

Đi Vân Thâm cầu học lần này có bốn người, một Giang gia thiếu chủ, một đại đệ tử Ngụy Vô Tiện cùng hai đệ tử lấy danh nghĩa hầu cận của Giang Trừng. Thế nhưng mấy ai mà không biết hai đệ tử vô danh tiểu tốt kia đi theo chủ yếu là để hầu hạ cho Ngụy Vô Tiện?

Giang Phong Miên vốn dĩ đã không mấy yêu thương Giang Trừng, hành động "lén lút" nuôi quân dưới trướng của hắn những năm gần đây càng khiến ông thất vọng về đứa con này hơn. Trong mắt ông, nó không có chút phong phạm Giang gia nào cả, nhỏ nhen và ích kỷ, tâm địa tính toán nông sâu khó dò, không phóng khoáng, không hào sảng như tổ tiên là du hiệp mà hẹp hòi y hệt mẹ nó. Vội vàng cho nó làm thiếu chủ Giang gia chưa chắc đã là quyết định đúng…

Giang Trừng không đáp lại cha mình, một bước lên thẳng thuyền, đến ngắm nhìn nơi mình gắn bó mười mấy năm nay một cái trước khi đi xa cũng lười làm. Ngụy Vô Tiện còn định với hắn nói cái gì đó, lại bị bơ đi toàn tập, cánh tay còn lơ lửng giữa không trung chưa rút về.

"Chúng ta cũng đi thôi, đại sư huynh."

Công Nghi Tiêu mỉm cười hướng về phía hai vị sư huynh đang đứng cạnh nhau của mình, giải vây cho Ngụy Vô Tiện, hắn cũng thuận thế rút tay lại, chuyển sang khoác vai Công Nghi Tiêu. Ba người nhanh chóng theo chân Giang Trừng, thuyền dần rời bến, đích đến là Cô Tô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net