3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang cứ như một cặp bài trùng, sinh ra là để làm huynh đệ tốt của nhau. Chưa tới nửa canh giờ, cả hai đã ôm vai bá cổ xưng huynh gọi đệ, thân thiết như thể đồng môn lâu ngày.

Nhiếp Hoài Tang được dịp quen với bạn tốt, bao nhiêu uất ức mấy năm liền theo học Lam gia xả hết ra. Từ việc đại ca đáng sợ ra sao đến việc vị khách khanh lần này đi theo trông chừng hắn học hành nghiêm khắc ra sao đều kể hết cho Ngụy Vô Tiện. Mà Ngụy Vô Tiện cũng khóc hu hu kể chuyện mình bị các sư đệ lạnh nhạt, Giang Trừng đáng yêu hồi trước thay đổi hoàn toàn khiến hắn tổn thương biết bao nhiêu.

Ồn ào.

Giang Trừng ngồi trong phòng chỉ muốn rút Tam Độc ra đâm cho mỗi đứa một nhát, cho chừa cái tật oang oang cái mồm không cho ai nghỉ ngơi này đi.

"Cái tính nết này sớm muộn gì cũng bị lão cổ hủ Lam Khải Nhân kia phạt thôi." Vị đệ tử Lam gia ban nãy đã có mặt trong phòng Giang Trừng từ bao giờ, rút quạt ra phe phẩy, không nóng không lạnh buông một câu, "À, có khi còn có tên mặt liệt tiểu cổ hủ cũng sẽ chướng mắt hắn."

"Không phải tên mặt liệt sắp xuất quan sao? Có khi ngay tối nay đã có kịch hay để xem rồi."

Khách khanh Nhiếp thị nghiêm khắc trong lời Nhiếp Hoài Tang trợn trắng mắt coi thường.

"Tiểu sư đệ chưa đến? Làm gì mà lâu vậy không biết…"

Giang Thành Phong tính giờ một chút, đã không còn sớm nữa rồi.

"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới."

Công Nghi Tiêu nháy mắt tinh nghịch mở cửa phòng, người bên ngoài nhanh chóng bước vào. Áo bào vàng rực rỡ thêu hoa mẫu đơn, tuy không phải Kim Tinh Tuyết Lãng đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là mẫu đơn của dòng thứ nhưng vẫn xa hoa nổi bật vô cùng, dùng đầu gối đoán bừa cũng đoán được đây là người Lan Lăng Kim thị. Cửa vừa đóng, kết giới cách âm lập tức được dựng lên, ngăn cách toàn bộ thanh âm hỗn loạn bên ngoài lại.

"C… Thiếu chủ."

Người mặc hoàng bào hành lễ với Giang Trừng.

"Bỏ đi Kim Lăng, không cần phải quy củ quá." Giang Trừng phẩy tay, "Xem ra cũng coi như là đông đủ."

"Tứ sư tỷ ở Kỳ Sơn không tiện đến đây, lần tới thiếu chủ có thể cân nhắc họp mặt ở dưới trấn."

Công Nghi Tiêu thuần thục pha trà, rót cho mỗi người một ly.

"Trà của ngũ sư đệ vẫn ngon như vậy. Ở Bất Tịnh Thế lâu quá ta sắp bị khẩu vị của Nhiếp gia dọa chết rồi."

Khách khanh Nhiếp gia tỏ vẻ ớn lạnh.

"Ít ra huynh không phải ngày ngày ăn uống khắc khổ như đi tu ở Lam gia, Mộ Tình."

Đệ tử Lam gia bất mãn nói. Ngày ba bữa thanh đạm, toàn rau cỏ nhạt nhẽo chả có được bao nhiêu muối, còn không được uống rượu, khẩu vị khủng bố tới nỗi khiến y tưởng như mình xuống tóc đi tu tới nơi rồi.

"Ta thấy đáng ra Vô Độ ca nên đổi chỗ cho Mộ Tình ca mới phải."

Kim Lăng cười trừ nhìn hai người tỏ rõ thái độ chán ghét gia môn trông như muốn bùng nổ tới nơi.

"Nhị sư đệ mà đến Vân Thâm thì… môn sinh Lam gia dùng đao?"

Giang Thành Phong thử tưởng tượng một chút, tóc gáy dựng hết cả lên. Thôi, vẫn cứ như bây giờ thì tốt hơn. Những người còn lại trong phòng cũng nhất trí với điều này, Lam gia thì cứ ngoan ngoãn làm quân tử gảy đàn thổi sáo mua vui là được rồi, không cần phải xông pha làm tráng sĩ cầm đao hạ sát tứ phương làm gì, hình ảnh ấy kinh dị lắm.

"Được rồi. Tranh thủ báo cáo đi."

Giang Trừng ngắt cuộc trò chuyện của bọn họ, mọi người lập tức nghiêm chỉnh lên hẳn, tựa như những kẻ nói chuyện phiếm vừa rồi không phải họ vậy.

Sư Vô Độ là người đầu tiên lên tiếng:

"Kết giới Vân Thâm Bất Tri Xứ vì Thanh Hành Quân kiên trì bế quan mà không tu bổ đã có một số chỗ hư hại, tuy nhiên lại nằm ở vị trí thứ yếu, khuất tầm mắt rất khó phát hiện. Tuần trước ta vừa nhìn thấy một nhóm tu sĩ mặc áo bào liệt dương luẩn quẩn quanh khu đó, hẳn là không lâu nữa bọn họ sẽ phát hiện ra điểm hư hại."

Giang Trừng gật đầu, lại liếc mắt sang Mộ Tình, y nhanh chóng tiếp lời:

"Nhiếp Minh Quyết từ sau khi lên làm tông chủ tính tình ngày càng lớn, đã có lúc ta bắt gặp Bá Hạ của hắn nhiễm đỏ sát khí dù không phải khi chiến đấu. Đao linh quấy loạn mà không chịu giải quyết, sớm muộn gì cũng chết bất đắc kỳ tử."

Mộ Tình trợn trắng mắt coi thường. Cũng tại lũ ngu này không tìm cách trấn áp đao linh mà người luyện đao như bọn y lúc nào cũng bị gán cho cái danh tính khí xấu, không biết nhẫn nại!

"Cách đây không lâu ta đã bí mật xử lý một môn sinh Ôn thị trà trộn vào Bất Tịnh Thế, có vẻ như hắn dự định bức Nhiếp Minh Quyết phát điên chết sớm bằng phấn hoa anh túc."

Hoa anh túc, dùng đúng liều lượng có thể chữa bệnh, nhưng dùng quá nhiều sẽ khiến người gặp ảo giác, trở nên điên loạn. Không thể không nói kế hoạch bức tử Nhiếp Minh Quyết này khá thông minh. Dù sao lượng độc anh túc trong cơ thể hắn là do tích lũy mà thành, giai đoạn đầu trúng độc rất khó phát hiện. Còn tác hại của tu đao pháp ý hả, nhờ ơn Nhiếp gia mà cả tu chân giới đều biết!

"Lan Lăng Kim thị không có điểm gì đáng chú ý lắm." Không đợi được nhắc đến tên, Kim Lăng lập tức báo cáo ngay sau khi Mộ Tình dứt lời, "Nhưng lão cáo già Kim Quang Thiện đang mưu tính cái gì đó. Hắn thường xuyên lẻn ra khỏi Kim Lân Đài vào ban đêm, hướng tới Kỳ Sơn, không phải là đi tìm ca kỹ mua vui. Ta đã thử bám theo hắn nhưng lại mất dấu giữa đường, tiếp tục đuổi theo chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ nên đành thu tay về trước."

Giang Trừng nghe hết toàn bộ, rơi vào suy tư. Đúng lúc này, Công Nghi Tiêu đưa tới một con hạc giấy nhỏ. Hắn nhận lấy, mở ra đọc, đọc xong còn trầm ngâm hơn nữa. Cuối cùng, Kim Lăng không chịu nổi yên tĩnh đành phải lên tiếng:

"Tứ sư tỷ viết gì?"

"Lâm Linh nói Ôn Nhược Hàn gần đây rất yên phận, hình như là ngộ đạo được cái gì đó, một mực bế quan tu luyện. Mọi chuyện đang diễn ra không dính dáng quá nhiều đến hắn, hẳn là do kẻ khác xuống tay."

Lần này đến lượt năm người còn lại trầm ngâm theo thiếu chủ của bọn họ. Ôn Nhược Hàn một mực bế quan tu luyện? Những chuyện gần đây không liên quan đến Ôn Nhược Hàn? Vậy thì kẻ nào lại cao tay đến nỗi qua mặt được cả tên xảo quyệt đó mà tự do điều động môn sinh Ôn thị lén lén lút lút đi làm chuyện xấu chứ?

"Trước hết cứ để nàng yên phận thủ thường canh giữ đám người Ôn gia đó đã." Giang Trừng gõ ngón tay lên bàn suy tính, "Mộ Tình tìm cách xoa dịu sát khí của Nhiếp Minh Quyết, giá trị vũ lực của hắn cao như vậy, chưa thể chết sớm được. Vô Độ canh giữ nơi kết giới Vân Thâm hư hại, kẻ nào bén mảng đến cứ xử lý thẳng tay, ta sẽ tìm cách lôi Thanh Hành Quân ra tu sửa nó. Bên Kim Lân Đài không cần trông chừng nữa, Kim Quang Thiện âm mưu dương mưu cũng sẽ phải dây dưa với người Kỳ Sơn, cứ để tứ sư tỷ của ngươi bố trí người thu thập thông tin là được. Kim Lăng và Nghi Tiêu tạm thời tập trung nâng cao kiếm pháp trước đã. Hai người các ngươi không có linh lực cao cường như Mộ Tình và Lâm Linh, cũng không có nhiều kinh nghiệm bằng Thành Phong và Vô Độ, phải lấy sự chăm chỉ bù lại. Ta có cảm giác mọi chuyện không thể không dính dáng đến tên cặn bã kia."

Hắn dừng lại sau một tràng nói dài, Công Nghi Tiêu rót trà, Giang Thành Phong nhanh chóng dâng lên cho Giang Trừng uống bớt khô cổ, động tác phối hợp thuần thục vô cùng. Nếu để môn sinh Giang gia nhìn thấy chắc phải bất ngờ lắm, vì hai người ở Liên Hoa Ổ rõ ràng biểu hiện không quá thân thiết!

"Còn về công việc đã phân công từ trước..."

Hắn bỏ lửng câu nói, nhưng những người ngồi đây hiểu Giang Trừng còn hơn cả người thân ruột thịt, không cần phải nói ra thành lời cũng tự biết mình nên làm gì. Sư Vô Độ bật cười đắc ý, kiêu ngạo in sâu trong xương tủy khó mà che giấu được:

"Lam gia quả thật toàn một lũ ngu! Tiềm năng kinh tế của Cô Tô rất lớn, có vùng sông nước tiếp giáp với Vân Mộng, thượng nguồn là Kỳ Sơn. Còn cùng Thanh Hà, Lan Lăng tạo nên vùng cánh cung trải dài khắp phía đông Trung Nguyên, liên kết chặt chẽ. Vậy mà bọn họ để không đấy!"

Trong nhóm bọn họ Sư Vô Độ xếp thứ ba, sau Giang Thành Phong cùng Mộ Tình. Không phải là vì tu vi cao, tính ra y còn thua cả tứ sư muội của mình, mà là vì trí thông minh đã sớm vượt qua ngưỡng người bình thường. Y chỉ tốn chút ít thời gian đã nắm được toàn bộ lợi thế của Cô Tô, cũng đã sớm bố trí chút cục diện giành trước nguồn bạc này. Sư Vô Độ thích nhất là kiếm tiền, nhìn đám người Lam gia bỏ mặc một vùng đất màu mỡ như vậy mà vừa mừng vừa giận. Mừng là vì bây giờ mảnh đất này thuộc về y, mà giận là bởi bọn chúng dám bỏ không cả kho bạc này hàng trăm năm trời!

"Cả Kim gia vị trí ngay sát biển cũng mới chỉ khai thác được tài nguyên biển có sẵn, hoàn toàn không chú trọng giao thông đường biển kết nối với những quốc gia khác."

Kim Lăng lắc đầu ngao ngán. Hiện nay Kim gia giàu có là nhờ lợi thế có sẵn, thế nhưng Kim Quang Thiện vẫn chưa biết cách khai thác triệt để, phí hoài biết bao! Tuy cậu không tham tiền như tam sư huynh, nhưng nhìn vàng bạc châu báu trước mắt mà không thể chạm vào, ai cũng sẽ khóc đó!

"Vừa hay, Lam gia và Kim gia không cần nhưng chúng ta cần." Giang Thành Phong hiểu ý thiếu chủ nhà mình mở bản đồ ra, đặt trên bàn trà cho Giang Trừng thuận tiện vạch ra lộ trình, "Giao thông đường biển của Lan Lăng nối liền với Vọng Thư quốc ở lục địa ngoài khơi xa, có thể lợi dụng điều này để tạo mạch kinh thương với Vọng Thư, tận dụng triệt để tuyến đường bộ kéo dài từ Thanh Hà tới Cô Tô. Sau đó thông qua tuyến đường sông từ Cô Tô, chọn Vân Mộng là trung tâm trung chuyển, lợi dụng địa hình sông nước nối liền với Kỳ Sơn ở Tây Bắc, Mi Sơn ở phía Tây, Miêu Cương ở phía Nam, tạo nên mạng lưới kinh thương trải dài khắp nơi."

Nghe thì vĩ đại vậy, nhưng tạm thời họ chưa có đủ nhân lực để quản đông quản tây, đây mới chỉ là kế hoạch tương lai mà thôi. Việc bức thiết bây giờ vẫn là giao thương với Vọng Thư, có tiền rồi thì mới bồi dưỡng được nhân tài.

"Sắp tới ta sẽ cùng Vô Độ lấy danh nghĩa đi săn đêm để do thám tình hình, cũng để thu thập thông tin về hàng hóa ở Vọng Thư, xin thiếu chủ cứ yên tâm giao cho bọn ta."

Mộ Tình chủ động nhận việc.

Trách nhiệm lãnh đạo Liên Hoa Thất Tinh Tú là của Giang Trừng, Mộ Tình và Lam Lâm Linh thực lực cao cường gánh phần vũ lực, mà Giang Thành Phong và Sư Vô Độ học sâu hiểu rộng, cơ trí hơn người, chính là lựa chọn sáng giá để giao việc kinh thương. Mộ Tình cùng Sư Vô Độ lại quen biết nhau từ nhỏ, sau này gặp được Giang Trừng mới đi cùng bọn họ, độ ăn ý không thua kém bất cứ cặp huynh đệ nào, thậm chí còn ăn ý hơn cả Lam thị song bích. Hai người kết thành đội đi thăm dò, vừa có dũng lại vừa có trí, Giang Trừng không thể yên tâm hơn được nữa.

"Vọng Thư thịnh vượng, nhu yếu phẩm cơ bản chắc chắn không thiếu. Đệ thấy vẫn là nên đánh vào thị trường xa xỉ phẩm thì hơn."

Kim Lăng nhớ tới trước kia mình từng có cơ hội đặt chân tới Vọng Thư, lập tức đưa ra ý kiến.

Vọng Thư thật lâu xưa kia là Tiên Lạc. Đất này khi ấy có tới ba võ thần phi thăng, một là ôn thần người đời đều biết Tiên Lạc Thái Tử, một là Nam Dương Tướng Quân chưởng quản vùng đông nam, một là Huyền Chân Tướng Quân từng cai quản vùng tây nam.

Sau này Tiên Lạc tiêu vong, Vĩnh An lên nắm quyền, nơi đây sản sinh thêm một võ thần Thái Hoa Điện Hạ cai quản phía đông, là thái tử của Vĩnh An. Thế rồi lại đến sự kiện chấn động "tiệc Lưu Kim máu rửa hoàng thất Vĩnh An", cường quốc suy vong, Vĩnh An biến mất khỏi bản đồ.

Thay thế cho Vĩnh An chính là Vọng Thư. Mảnh đất phúc bồn địa này lại sinh thêm một võ thần hiệu gọi Thiên Hoa Thánh Nữ, từng có thời cường thịnh đến nỗi có hơn chín nghìn đạo quán thờ cúng trải dài khắp nơi, vì thế mà Vọng Thư nổi danh. Nhân sĩ thiên hạ cho rằng chỉ cần tu luyện ở đây chắc chắn sẽ đắc đạo thành tiên, lũ lượt kéo đến Vọng Thư, đồng thời cũng kéo nền kinh tế Vọng Thư lên một tầm cao mới.

Giang Trừng nghe lời Kim Lăng nói, chống tay lên má, dùng một vài mảnh giấy có ghi tên các loại hàng hóa đặt lên trên bản đồ. Lan Lăng có lượng khoáng sản giàu có, Kỳ Sơn có thảo dược cùng lâm sản đa dạng, Cô Tô có vải vóc nổi danh, Thanh Hà có nhiều loại gỗ cùng động vật quý hiếm, Vân Mộng có nguồn lương thực và thủy sản trù phú, tất cả đều nối về cảng biển rộng lớn, hướng thẳng tới Vọng Thư.

Tu tiên thế gia xem trọng việc tu luyện, ngoại trừ Kim gia thì không quá đặt nặng vấn đề kinh tế, lại vô tình bỏ xó hàng loạt lợi thế. Giang Trừng không giống thế, hắn có tham, sân, si của hắn, chưa thể chặt đứt để một lòng hướng đạo, vậy nên hắn sẽ nắm lấy những gì hắn có thể nắm. Thế gia không cần, nhưng hắn cần. Hắn nuôi tư quân cũng không dễ dàng như cha hắn nghĩ, thứ không được phép thiếu nhất chính là tiền. Chỉ có Liên Hoa Thất Tinh Tú thì không đủ, không bao giờ đủ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net