Chương 16+17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Như đã hứa :3 25views chương 15 thì post 16+17 😂😂 Vậy là ta đã k thất hứa nhé . Cảm ơn readers . Còn chuyện ta hứa về cái shortfic H trans ấy ㅠㅠ ta dịch chưa xong mà dạo đây lười quá 😭😭 nhưng mà ta có post oneshot H ấy =))) Mọi người vào đọc cho ta có động lực viết tiếp nha


Enjoy~

[Tình yêu còn đáng sợ hơn cả cô đơn , đôi lúc cô đơn vẫn tốt hơn và đau vì yêu]

__________________________
Chương 16

Trong lúc nghe nhạc , Biện Bạch Hiền lại bị chảy máu cam . Dạo gần đây cậu cũng thường xuyên bị đau đầu , có lúc đau mà ngất đi lúc nào không hay luôn  , cũng có đi khám bác sĩ ,ngoài việc bắt cậu nhập viện thì chỉ đưa cho cậu thuốc giảm đau . Biện Bạch Hiền định ở bên cạnh Xán Liệt hết một năm rồi mới nhập viện . Còn những nửa năm, cậu không biết mình có trụ nổi không nữa . Mà không trụ nổi cũng không sao, nhìn thấy Xán Liệt hạnh phúc thì cậu có thể thoải mái ra đi rồi

Ngô Thế Huân ở trong lớp cứ thấp thỏm lo lắng cho Bạch Hiền , hắn không cách nào tập trung được , sợ đám người đó lại kiếm chuyện Bạch Hiền

-Này có chuyện gì mà mày đứng ngồi không yên vậy - Kim Mân Thạc ngồi kế bên thấy Ngô Thế Huân hết quay ngang quay dọc lại đứng lên ngồi xuống

-Tao sợ Bạch Hiền gặp chuyện

-Bạch Hiền? Ai vậy? Người yêu hả?

-Không phải! Bạn tao! Cậu ấy đang gặp chuyện không tốt !

-Là chuyện gì?

-À thật ra thì là thế này , Bạch Hiền quen với một đàn chị tên là Mỹ Lệ, chị ta là người yêu của đàn anh Xán Liệt. Hình như là Bạch Hiền thích Xán Liệt nên đâm ra chị ta ghét cậu ấy. Lần trước Bạch Hiền kể đã nhìn thấy chị ta ôm hôn thằng nhóc Kim Tuấn Miên , tính nói cho Xán Liệt nhưng bị chị ta kéo lại, sau đó chị ta tự mình té cầu thang rồi đổ tội cho Bạch Hiền. Đàn anh Xán Liệt vì thế mà hết lần này đến lần khác dày vò cậu ấy

-Có chuyện như vậy sao? A! Chị ta té cầu thang nào vậy?

-Là cầu thang tầng 1 khu D

-Để xem ... hmm ... a! Tao có bác làm bảo vệ ở trường này . Để tao đi hỏi xem có camera nào được lắp đặt ở đó không

-Thật vậy sao? Nếu được vậy thì tốt quá rồi

-Mà mày cũng đừng hy vọng gì nhiều! Tao thấy khu đó không có gắn camera, chỉ hy vọng có camera giấu kín

-A! Thật ra nếu có thể giúp Bạch Hiền thì tốt rồi!

-Ừ để hết giờ tao đi hỏi cho !

Ngô Thế Huân tính nói chuyện này cho Bạch Hiền nghe nhưng sợ lỡ không có cái camera nào thì lại làm cậu thất vọng nên thôi

-A uiii ! Mặt cậu xưng cả lên rồi . Theo tôi vài phòng y tế để tôi bôi thuốc cho

-Cảm ơn cậu Ngô Thế Huân - Biện Bạch Hiền tiến lại ôm Ngô Thế Huân , hắn cũng đưa tay lên xoa xoa lưng Bạch Hiền

-Đừng buồn! Cậu còn có tôi mà?

-Có người bạn như cậu thật tốt - Đột nhiên Biện Bạch Hiền lại khóc

-Này ! Đừng khóc mà! Hay là bị đánh đau quá

-Không có!

-Vậy đừng khóc nữa , theo tôi vào phòng y tế

Ngô Thế Huân kéo tay Bạch Hiền vào phòng y tế , bôi thuốc lên mặt cậu . Động tác rất nhẹ nhàng , hắn sợ cậu đau nên không dám động mạnh

-Thế Huân ! Cậu từng yêu ai chưa?

-Tôi á? Rồi! Nhưng mà người đó không có yêu tôi

-Vậy sao?

-Ừ! Còn cậu?

-Tất nhiên là có rồi , hiện tại vẫn rất yêu người đó

-Ai vậy? Xán Liệt sao?

-Không phải đâu

Mặc dù Biện Bạch Hiền ra sức phủ nhận nhưng Ngô Thế Huân nào có tin . Hắn khẳng định 100% cậu ấy thích Xán Liệt

-Cậu đừng giấu tôi! Tôi biết mà!

-Cậu biết ... gì?

-Cậu rất yêu Xán Liệt! Người hôm đó làm cậu thê thảm trong phòng vệ sinh chắc chắn là hắn . Tôi cũng thường thấy cậu hay nhìn lén Xán Liệt và Mỹ Lệ nữa ....

-Nếu có thể kể cậu nghe mọi chuyện thì tốt quá , nhưng câu chuyện tôi rất phức tạp. Để tôi nói cho cậu một bí mật

-Là gì?

-Tôi có chồng sắp cưới!

-Cái gì? Thế anh ta đâu? Còn có Xán Liệt ...?

-Anh ấy ở bên Mỹ rồi, sau một năm anh ấy sẽ quay về đây đón tôi

-Tôi không ngờ cậu có chồng sắp cưới đấy

-Tôi nói rồi, chuyện của tôi phức tạp lắm!

-Thôi tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi nhé

-Ừ! Cảm ơn cậu!

-Đừng khách khí như vậy mà

Ngô Thế Huân dìu Biện Bạch Hiền về nhà . Trên đường đi liên tục hỏi cậu có còn đau ở đâu không, có cần đi bác sĩ không , dặn dò phải ăn cơm uống thuốc đầy đủ . Ngô Thế Huân quả là một người bạn tốt đi

Sáng hôm sau , do đêm qua mất ngủ nên Bạch Hiền dậy rất sớm . Hôm nay sẽ không bị trễ học thanh nhạc nữa. Vừa bước vô cửa lớp đã thấy Xán Liệt đang đút cơm cho Mỹ Lệ ăn . Kỳ thực cô ta là bị thương ở chân , chứ tay có bị gì đâu ? Là cố tình diễn cho Bạch Hiền coi

-Cậu sống tốt nhỉ? Không phải chật vật như tôi - Lai Mỹ Lệ liếc mắt nhìn Bạch Hiền

Biện Bạch Hiền chỉ im lặng , cúi đầu chào hai người bọn họ rồi quay về chỗ ngồi của mình. Một lúc sau Ngô Thế Huân cũng tới

-Biện Bạch Hiền ! Mời em lên hát một bản - Thầy giáo gọi tên Bạch Hiền

Bạch Hiền lê bước chân nặng nề lên bục giảng . Sáng nay cậu quên uống thuốc nên có hơi đau đầu . Nghĩ chắc cũng chịu được nên không mấy bận tâm.

Biện Bạch Hiền chỉnh lại mi-rô sau, nhấc cây đàn lên đùi nhưng do lực yếu nên cây đàn rớt xuống sàn

-Này! Cậu đang phá hoại đồ của trường đấy - Phác Xán Liệt ở phía dưới lên tiếng

-Em xin lỗi thầy! Xin lỗi mọi người - Lần này Bạch Hiền hết sức chú ý nhấc đàn lên.

Hát chưa được nửa khúc thì cậu bị thầy giáo bảo dừng lại

-Biện Bạch Hiền em hát sai tông rồi! Cả đệm nhạc cũng sai nốt luôn. Em không khỏe à? Giọng hát cũng không rõ ràng

-Dạ em hơi mệt , xin lỗi thầy , lần sau em sẽ cố gắng hơn

Bạch Hiền đứng dậy quay về chỗ nhưng phía trước cứ quay vòng vòng hoa cả mặt, cậu sắp khụy xuống thì Ngô Thế Huân nhanh tay đỡ lấy cậu . Trước khi mất ý thức cậu nghe được vài câu nói

"Bạch Hiền ! Cậu sao vậy" - Câu này là của Ngô Thế Huân

"Cậu diễn hay như vậy là diễn cho tôi xem sao? khá hay đấy" - Đây là câu nói của Phác Xán Liệt


Chương 17

-Bạch Hiền! Cậu tỉnh rồi sao? - Ngô Thế Huân sốt ruột nhìn Bạch Hiền

-Ưm ... tôi không sao!

-Còn nói không sao! Lúc nãy vừa ngất xỉu ...

-Bệnh nhân Biện Bạch Hiền , tôi tới đưa giấy kiểm tra sức khỏe cho cậu

-A được! Bác sĩ mau vào - Biện Bạch Hiền tính từ chối nhưng Ngô Thế Huân liền nhanh hơn cậu một bước mà đồng ý

-Bệnh ung thư não của cậu đã chuyển qua giai đoạn thứ hai rồi . Mong cậu nhập viện để tiếp tục chữa trị

-Bác ... sĩ ... nói gì? .... Cậu ấy? ... ung thư não?

-Phải ! Lần trước đã được chuẩn đoán giai đoạn đầu! Lần này tôi thấy cậu ấy có vẻ yếu đi , thêm qua phần xét nghiệm thì có thể kết luận đã chuyển qua giai đoạn hai

-Cảm ơn Bác sĩ

Sau khi bác sĩ đi khỏi , Ngô Thế Huân mới quay lại hỏi Bạch Hiền

-Cậu... ung thư não sao?

-Ừ! Tôi biết làm sao bây giờ! Ông trời không để tôi sống!

-Đừng nói như vậy mà! A xin lỗi! Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút

Ngô Thế Huân ra ngoài giơ điện thoại lên, thấy số gọi tới là Kim Tuấn Miên thì lập tức bắt máy

-Alo Mân Thạc?

-Bác tao đã đưa cho tao video quay lại lúc Bạch Hiền ở khu D gì rồi nè. Mày tới đây lấy đi

-Được! Chờ tao một chút!

Ngô Thế Huân tắt máy, đi vô phòng đã thấy Bạch Hiền đã ngủ. Đưa tay vuốt vuốt tóc cậu

-Ngô Thế Huân này sẽ bảo vệ cậu !


Kim Mân Thạc đưa cho Thế Huân một cái đĩa CD . Hai người cùng ngồi xem lại . Trong cái đĩa này rất nhiều video được quay lại trong một tháng . Mất cả nửa giờ mới tìm thấy đoạn video cảnh Lai Mỹ Lệ tự mình té cầu thang

- Ha coi cô ta kìa ! Cũng may là chấn thương chân nên không được tham gia cuộc thi . Ác giả ác báo mà

-Ừ ! Thế Huân! Lần này tao giúp mày như vậy ....

-Ai uui! Mày cần bao nhiêu tiền ?

-A thật ra là tao đang nợ một số tiền nhỏ! Khoảng 10 triệu

-Cái thằng này! Được nể tình mày giúp tao! Mai tới nhà tao! Tao sẽ đưa tiền cho mày

-Đúng là bạn tốt mà!


Ngô Thế Huân trở lại bệnh viện, Biện Bạch Hiền nằng nặc đòi xuất viện . Cuối cùng vẫn mềm lòng mà đi làm giấy xuất viện cho cậu ấy

-Biện Bạch Hiền! Cậu về nhà phải lập tức uống thuốc! Phải ngủ sớm . Mất ngủ thì gọi cho tôi! Không được thức khuya !

-A a được rồi! Cậu đã nhắc tới 100 lần rồi đó , tôi thuộc luôn rồi nè

-Thuộc thì tốt - Xe dừng lại trước cửa nhà Bạch Hiền, đưa cậu ấy xuống xe, nhìn cậu ấy lên vào nhà mới yên tâm lái xe đi

-Biện Bạch Hiền! Ngày mai tôi sẽ làm mọi chuyện sáng tỏ

______________End chương 17_______


Aii uuuu yêu Thế Huân quá ba má ơi ㅠㅠ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net