Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nam nhân với dung mạo khiến mọi người kinh diễm đầu tiên là mặt không chút thay đổi bước vào hội trường, sau đó buông lỏng nắm tay, nhắm mắt lại.

Trịnh Duẫn Hạo cầm microphone, đầu tiên kinh ngạc trừng mắt nhìn hướng kia, sau đó nhanh chóng quay đầu ý bảo nhân viên phụ trách ánh sáng chuyển ánh đèn về phía người nọ.

Phác Hữu Thiên cảm động đến mức muốn khóc, trong khi Kim Tuấn Tú ngây ngô cười: "Bước ra như vậy quả thật rất ngầu, hay là lần sau em cũng như vậy ha..."

"A..." Thẩm Xương Mân mới hô lên một chữ đã bị Giang Nam Vu bịt miệng lại, nó vội vàng gật gật đầu, im lặng nhìn.

"Nhớ nha... Trăm ngàn lần đừng quên những gì tôi mới nói, nếu không anh chết không toàn thây cũng không liên quan chuyện tới tôi." Giang Nam Vu tao nhã cười, mắt chuyển qua lại giữa Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung.

Dù thế nào đi nữa, nếu cô tính toán sai... Người chết không toàn thây là ai...

Kim Tại Trung hít sâu một hơi, một lần nữa mở mắt ra, sau đó đặt chân lên thảm dài trước mặt, bắt đầu bước đi...

Trên người cậu mặc một cái áo bán trong suốt màu đen, chỉ cài một nút, để lộ cơ ngực trắng nõn đẹp mắt, bên dưới là cơ bụng bằng phẳng, vải áo được pha trộn chất liệu lấp lánh, phối hợp với chất liệu bán trong suốt, dưới ánh đèn, trông có vẻ ướt át gợi cảm...

Bên dưới chỉ là quần tây đơn giản, lại thành công khoe ra hai chân thon dài, cùng chút hơi thở mê người.

Trước ngực là một vòng cổ bắt mắt, cũng không bởi vì làm bằng vàng mà trông thô tục, ngược lại làm tăng thêm sự hấp dẫn về trực quan cho phong cách nhẹ nhàng này.

Đơn giản lại mang theo mị lực thần bí...

Ngay khi Kim Tại Trung bước đi, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung hết lên người cậu.

Như là không hiểu vì sao có người bắt đầu catwalk từ nơi đó, lại càng như là không hiểu vì sao có người có thể có mị lực như vậy ...

Trịnh Duẫn Hạo gắt gao nhìn chằm chằm Kim Tại Trung, cậu đeo kính sát tròng, cũng thẳng tắp nhìn hắn. Trịnh Duẫn Hạo phát hiện bản thân cũng không biết mình đang nghĩ cái gì...

Giống như là tên ngốc, bị Kim Tại Trung đột nhiên thu hút sự chú ý, sau đó... Không thể tự kềm chế.

Kim Tại Trung vẫn không hề thay đổi nét mặt, bước ra bước đầu tiên, bước thứ hai, những gì đạo diễn vừa dạy cậu đã quăng hết ra sau đầu, không còn nhớ gì hết.

Cho nên, cậu chỉ có thể đi theo bản năng.

Phong cách catwalk của Kim Tại Trung cũng không tao nhã như những người mẫu khác, ẩn ẩn mang theo một loại ý tứ tùy tính, nhưng chính thái độ không quan tâm đến người khác lại khiến những người xung quanh không thể soi mói cậu.

Thô ráp, nhưng ánh mắt không hề dao động...

Nhưng mà không ai biết, thái độ lạnh lùng của Kim Tại Trung lúc này còn bao hàm...

Hàng trăm ngàn câu chửi thề...

Nhìn nhìn cái rắm!

Hỗn đản!

Con đường này không có việc gì sao phải làm dài muốn chết như vậy?!

Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt, anh trừng đủ chưa?!

Lão tử cũng đã đi rồi, ánh mắt của anh vậy là sao?

Khó chịu thì lại đây mà đánh tôi đi! Con chó chết tiệt này...

Ngay khi Kim Tại Trung sắp hết từ để mắng, rốt cuộc có thể nhìn thấy điểm cuối thảm dài, cậu nhẹ nhàng nheo mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, ý bảo không biết phải kết thúc thế nào.

Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc hồi tinh phục thần, mới phát hiện bản thân đã thất thố thật lâu, may mắn hiện tại ánh đèn tập tập trung trên người Kim Tại Trung, nếu không biểu tình của hắn, chắc chắn sẽ khiến mọi người nghi ngờ...

Nhưng mà nhìn ánh mắt của Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo lại nở nụ cười, sau đó thong dong tiêu sái bước xuống đài, chuẩn bị nghênh đón cậu.

Nhân viên phụ trách ánh sáng cho đèn hướng về thân ảnh của Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo.

"Đến đây đến đây..." Giang Nam Vu tựa hồ dị thường hưng phấn, nắm tay Thẩm Xương Mân, kích động mím miệng.

Nhưng cô nàng càng hưng phấn thì Thẩm Xương Mân lại càng khẩn trương.

Rốt cuộc kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, vì sao Giang Nam Vu muốn nó chuẩn bị tốt?

Nhưng, nó hoàn toàn không hoài nghi của khả năng tính toán của cô...

Rời khỏi chỗ ngồi, Thẩm Xương Mân vụng trộm chạy tới chuẩn bị...

Ánh mắt mọi người gắt gao đặt lên hai người, rất tò mò về cách thức kết thúc của phần trình diễn nổi bật này...

Kim Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo nghênh đón cậu, xác định hắn đã hiểu được ý cậu, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng đi catwalk tuyệt đối phải tránh cái gì?

Có lẽ, chính là phân tâm...

Dưới chân có một vật cản, Kim Tại Trung quả thật chỉ muốn chửi thề...

Tên chết tiệt nào trải thảm vậy?!!!

Xung quanh truyền đến tiếng kinh hô, sau đó đột nhiên chuyển thành vỗ tay mãnh liệt.

Kim Tại Trung nhắm mắt lại, không thể thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, cậu nghi hoặc vụng trộm mở mắt, mới ý thức được, bản thân...

Có phải không bị té hay không...?

Nhưng mà vừa hướng mắt lên, cậu lại muốn chửi thề.

Cậu, với một tư thế hoàn mỹ, bị Trịnh Duẫn Hạo ôm vào trong ngực.

Anh hùng chết tiệt cứu mỹ nhân!

Không... Con chó nhãi nhép chết tiệt cứu mỹ nam tử!

Hai mắt Trịnh Duẫn Hạo mang theo ý cười nhìn chằm chằm Kim Tại Trung đang có chút kinh hoảng, hắn đột nhiên cảm thấy...

Tiểu tử này, giống như...

Không thể phủ nhận, thật sự có một chút...

Đáng yêu?

Nhưng ngay khi ý nghĩ này hiện lên, hắn lại cảm giác có chút không thích hợp...

Không đúng chỗ nào?

Giống như là...

Từ trong bộ tây trang, có một cái đuôi chó lòi ra...

...Giang! Nam! Vu! Đáng! Chém! Ngàn! Đao! Này!

Ngay khi Trịnh Duẫn Hạo mở ra ánh mắt muốn giết người, một tấm màn đen từ một bên hướng thẳng đến, đem hình ảnh Trịnh Duẫn Hạo ôm lấy Kim Tại Trung che khỏi ánh mắt mọi người, chỉ để lại tiếng vỗ tay không ngừng quanh quẩn ở hội trường...

Nhìn buổi biểu diễn cực kỳ hoàn mỹ trong mắt cô nàng, Giang Nam Vu lau lau khóe mắt.

Thấy chưa, cô tính toán rất tài tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net