Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu nói tôi như vậy là bình thường sao?”  Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày, cho dù là đang hỏi, thái độ của hắn vẫn không ai bì nổi như trước.
“Thiếu… Thiếu gia…” Có chút cảm giác muốn khóc nhìn Trịnh Duẫn Hạo, Thẩm Xương Mân thật sự không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.
“Anh vốn không bình thường mà, chẳng phải lời tiên đoán của tôi đã nói anh thích nam nhân sao.” Giang Nam Vu đảo mắt xem thường, cắn bánh bích quy mở miệng: “Ngay cả nam nhân kia là ai tôi cũng đã nói với anh, anh còn nghi ngờ gì sao?”
Là ngu ngốc sao?
Có bề ngoài xuất sắc, xuất thân nổi bật, thành tích công việc đáng tự hào, quả thật có thể được xem là người đàn ông độc thân hoàng kim hoàn mỹ, vậy mà lại là một tên ngốc.
Như là thở dài tiếc nuối, Giang Nam Vu nhịn không được thì thào mở miệng: “May mắn là tôi tính ra được tính hướng của anh, bằng không tôi lại đi coi trọng một tên ngốc, vậy chẳng phải quá mệt rồi sao…”
Thẩm Xương Man đang đứng bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, lo lắng Trịnh gia thật sự tuyệt hậu, nhưng nghe những lời của Giang Nam Vu sắc mặt của nó đột nhiên trở nên kỳ lạ.
“Cho nên ý cô là tôi thật sự thích tên gà tây lôi thôi kia.” Khó có khi nghe những lời của cô nàng mà không nổi giận, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, Trịnh Duẫn Hạo có chút đăm chiêu nhắm mắt lại.
Tuy rằng vẫn nghĩ có thể thử cùng Kim Tại Trung xem thế nào…
Nhưng khi nhận thấy bản thân thật sự có cảm xúc khác thường, Trịnh Duẫn Hạo vẫn nhịn không được nghi hoặc.
Sao lại nhanh như vậy?
Chẳng lẽ khi đối đầu với Kim Tại Trung, hắn thật sự sẽ biến thành con chó động dục?
Nhìn cậu vì hắn và Mall hôn nhau mà nổi bão, nhịn không được mà sung sướng; nhìn thấy sự ân cần của tên Tra Khắc kia đối với cậu lại thấy khó chịu, đây là ghen sao?

Hắn vẫn nghĩ, trong thời gian này hắn chỉ có tâm lý muốn trêu chọc cậu, nên khi có cơ hội mới hôn cậu, đùa giỡn cậu…
Dù sao cũng không chán ghét!
Nhưng nếu lúc này lại phát hiện… cảm xúc kỳ lạ của bản thân…
“Thiếu gia, vậy Kim tiên sinh thế nào? Cậu ấy cũng thích ngài sao?” Rốt cục vẫn nhịn không được hỏi ra, đem vấn đề “Trịnh gia tuyệt hậu” để sang một bên, Thẩm Xương Mân bắt đầu tính toán.
Nếu thiếu gia thích Kim Tại Trung, Kim Tại Trung cũng thích thiếu gia, như vậy Giang Nam Vu tuyệt đối không có cơ hội thích thiếu gia… Như vậy…
“Tôi thích cậu ta, đương nhiên cậu ta cũng thích tôi.” Dùng lại những lời lần trước của Kim Tuấn Tú, Trịnh Duẫn Hạo cười thật xán lạn: “Không thì, yêu tôi cũng được.”
Thỏa thuận ở chung đã được thực hiện, Kim Tại Trung muốn trốn cũng không được.
Sau khi hoang mang vài ngày, Trịnh Duẫn Hạo tìm Giang Nam Vu hỏi được kết luận.
Nhưng mà, khi hắn mang theo tự tin cuồng vọng lần nữa đến hiện trường, lại thấy Kim Tại Trung cùng Mall… Không không không… Chính xác mà nói, hẳn là Kim Tại Trung cùng tên Tra Khắc đáng ghét đó…
“Anh trừng cái rắm!” Giằng co thật lâu, Kim Tại Trung rốt cục nhịn không được thốt ra, phun hạt cơm lên mặt Trịnh Duẫn Hạo.
Mặt đen một nửa, Trịnh Duẫn Hạo lấy tay lau mặt, sau đó mở miệng: “Tôi có nên khen cậu cao tay không nhỉ? Hai chị em nhà kia đều bị cậu thu phục?”
Vừa rồi cậu nhìn Mall mà đỏ mặt, tưởng hắn không phát hiện chắc?
Tuy rằng nữ nhân kia có hứng thú với hắn, nhưng ai biết cô ta có thể “lâm trận phản chiến” câu lấy Kim Tại Trung hay không?
“Thu phục cái gì! Anh mới cần bị chế phục đó!” Kim Tại Trung căn bản không biết hắn đang nói cái gì, trực giác đem ý tưởng “bắt yêu quái” vẫn thường dùng trên người Trịnh Duẫn Hạo lấy ra lần nữa.
“Thế nào? Cậu muốn chế phục tôi?” Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày, như là cố ý xuyên tạc lời của cậu, gợi lên nụ cười xấu xa.
Chậc, con gà tây đáng yêu này…
Kim Tại Trung nhíu mày, đột nhiên cảm thấy, vẻ mặt của hắn thật sự khiến người ra mất hết khẩu vị.
“Tôi nói, cậu còn ghen sao?” Không chút để ý đến chuyện Kim Tại Trung không quan tâm hắn, Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu chủ đề tiếp theo.
“Gì?!” Có chút khiếp sợ mở miệng, Kim Tại Trung quả thật không thể hiểu được tư duy của người này.
Nói thật, ngay từ đầu khi nhìn thấy hắn trong hình hài con chó, còn cảm thấy con chó này rất có uy nghiêm, đến khi biết được hình dạng con người của hắn, cũng hiểu được, người này tuy rằng khó ở chung, nhưng khôn khéo giỏi giang lại pha chút thái độ bình tĩnh lạnh lùng, có đôi khi cũng rất có mị lực. Nhưng hiện tại, sau khi hiểu biết rõ, cậu chỉ cảm thấy, hắn chẳng phải người hoàn hảo cũng chẳng phải cẩu yêu, mà là tên ngu ngốc, tự tin.
“Cậu cũng đừng để ý quá.” Trịnh Duẫn Hạo ra vẻ tiêu sái nhún nhún vai, thờ ơ nở nụ cười: “Đừng quên ít nhất chúng ta còn có thỏa thuận ở chung có thể bảo đảm cho cậu, tuy rằng đó là nhằm vào cậu mà soạn ra, nhưng thấy cậu vì tôi mà ghen, tôi sẽ không ở sau lưng cậu làm bừa.”
“Anh có bệnh sao?” Câu trả lời duy nhất cậu có thể đưa ra chính là câu hỏi này.
Kim Tại Trung quả thật không muốn nói nhiều với hắn, cầm khay định rời đi.
“Buổi biểu diễn hai ngày sau, cậu phải biểu hiện cho thật tốt.” Đột nhiên lại quăng ra những lời này, biểu tình Trịnh Duẫn Hạo rất đứng đắn, khiến Kim Tại Trung nhịn không được chỉ có thể nghiêm túc nghe hắn nói.
“Biểu hiện cho tốt, tôi sẽ thưởng cho em.” Lộ ra nụ cười mà lần đầu nhìn thấy Kim Tại Trung cho là rất quyết đoán, nhưng hiện tại nhìn thấy chỉ cho là hắn có bệnh, Trịnh Duẫn Hạo vỗ vỗ vai cậu, cứ như vậy xoay người rời đi.
Cứ như vậy đứng ngốc tại chỗ, Kim Tại Trung hoàn toàn không định hỏi hắn, cái gọi là thưởng đó là gì…
Cứ nhìn ánh mắt của hắn là biết đáng sợ đến mức nào…
Thật sự khiến da đầu người ta run lên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net