Phiên ngoại - Part 3, 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 3

"Cô lừa anh ấy?!" Kim Tại Trung sửng sốt há hốc miệng, quả thật không thể tin được.

Nữ nhân này, thật là càng ngày càng to gan... Rõ ràng biết Trịnh Duẫn Hạo người có thù tất báo, vậy mà...

"Như vậy không phải giúp anh thấy được tên Trịnh Duẫn Hạo ngu ngốc kia rất nghiêm túc sao?" Giang Nam Vu vẫy vẫy tay, chớp chớp mắt, mở miệng: "Có thể nói là hắn đang vì hạnh phúc của hai người mà cố gắng đó!"

Kim Tại Trung kéo kéo khóe miệng, cậu quả thật không biết bản thân rốt cuộc có nên đồng tình với kết luận quỷ dị này hay không.

Kim Tại Trung cầm chìa khóa, chậm rãi mở cửa, trong đầu còn vang vọng câu trả lời của Giang Nam Vu, nhịn không được bật cười.

Rốt cuộc ai là ngu ngốc? Gạt người, hay là bị lừa?

"Cười cái gì?" Đột nhiên bị ôm lấy khiến Kim Tại Trung cảm nhận được một trận rung động, nhịn không được ngả vào vòng tay người kia, thuận tiện đá nhẹ cánh cửa. "Cười anh đó."

"Vì sao?" Trịnh Duẫn Hạo cau mày, rõ ràng không hiểu cậu đang nói gì: "Đúng rồi, bà điên kia nói sao?"

Đây mới là vấn đề quan trọng nha! Nhìn nhìn xem cậu có mang theo thần chú hay cái gì đại loại như vậy để phù phép không ...

Kim Tại Trung đỏ mặt, ấp úng, không trả lời.

"Sao mặt em lại đỏ như vậy?" Trịnh Duẫn Hạo ngáp một cái, mấy ngày nay hắn ở công ty rất vất vả, về nhà lại không cảm nhận được hạnh phúc, thật sự khiến hắn rất mệt mỏi...

"Thật ra..." Kim Tại Trung nhỏ giọng nói, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo nhăn mi, hỏi lại: "Anh không nghe em nói gì hết."

"Thật ra... Không cần cái cái đuôi kia ... Em cũng rất thích..." Ánh mắt tránh trái tránh phải, sau đó kéo lỗ tai Trịnh Duẫn Hạo, nói nhỏ.

Thấy biểu tình kinh ngạc của Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung nhịn không được đem mặt chôn trước ngực hắn, rầu rĩ mở miệng: "Căn bản không cần cái đuôi, cũng đã làm cho em... Cái kia ..."

"Cho nên ý của em là, không có cái đuôi?" Mặc dù bộ dáng của cậu khiến hắn rất xúc động, nhưng ... điều quan trọng là, này...

Theo trước ngực Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu lên, Kim Tại Trung lộ ra nụ cười đáng yêu: "Bộ dáng của anh, thật sự rất đáng yêu..."

Kiễng chân, hôn lên môi Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung lưu luyến bên môi hắn nói nhỏ: "Tuy rằng lúc nào anh cũng muốn em... Nhưng ..." Cậu chu miệng, như là có chút không tình nguyện thừa nhận: "Nhưng mấy ngày nay anh cũng chưa ôm em... Em rất nhớ anh..."

Không thể nghi ngờ, lời nói này đã khiến lý trí của Trịnh Duẫn Hạo bị phá vỡ ngay lập tức. Hắn hung hăng hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng ôm cậu đến sofa, sau đó cả hai cùng nằm xuống.

Cấm dục bảy ngày? Quả thật là con mẹ nó cực hình.

Chỉ thấy hai người giống như trời hạn gặp mưa to, không ngừng đòi lấy đối phương, tay lại háo hức thăm dò cơ thể nóng bỏng của người kia.

Ham muốn đã bị kiềm nén từ lâu giờ bùng lên như cháy rừng, khiến hai cơ thể không ngừng nóng lên, đáp lấy sự nhiệt tình của đối phương...

Phát hiện tay Trịnh Duẫn Hạo đang nhẹ nhàng chạm vào dục vọng của của cậu, Kim Tại Trung đỏ mặt, cắn môi, đẩy hắn ra. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Duẫn Hạo, đẩy ngã hắn, đè lên người hắn: "Tuy rằng mục đích của hành động kia thật sự rất ngu ngốc, nhưng ..." Nhớ đến hình ảnh của Trịnh Duẫn Hạo mấy ngày nay, Kim Tại Trung nhịn không được nở nụ cười: "Em rất thích..."

Nói xong, cậu chậm rãi cúi đầu, hôn lên trước ngực Trịnh Duẫn Hạo. Sau đó dưới sự bất ngờ của hắn, lại đem cái lưới ẩm ướt mềm mại liếm đến thắt lưng, tiếp theo dời xuống, thẳng đến khi khoang miệng ấm áp bao bọc đến nơi đã sớm kích động không thôi.

"Tại Trung..." Trịnh Duẫn Hạo híp mắt, không chịu nổi, ngẩng đầu, ngón tay quấn lấy những sợi tóc đang bay lên vì chuyển động không ngừng của người kia.

Part 4

Khoái cảm cuồn cuộn từ bụng dưới truyền lên, hơn nữa căn bản không nghĩ tới Kim Tại Trung sẽ làm như vậy, tất cả đều làm sâu sắc thêm sự kích tình này.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt ngập sương, rõ ràng trúc trắc khó khăn, lại vẫn cố gắng thỏa mãn hắn, cực nóng của Trịnh Duẫn Hạo lại trướng thêm vài phần.

Rốt cục không thể tiếp tục được nữa, Kim Tại Trung kinh ngạc lùi lại, nhìn địa phương kia khiến cậu thật khó tin, thật sự rất khó tưởng tượng...

Rốt cuộc làm sao chỗ đó có thể tiến vào cơ thể cậu?

Giống như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Trịnh Duẫn Hạo chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó kéo người còn đang hoang mang xuống, lần nữa đặt dưới thân: "Đúng vậy, cho dù không có cái cái đuôi chết tiệt kia, anh vẫn có thể thỏa mãn em."

Cho dù không có động tác chuẩn bị, nhưng trong khoảng thời gian này đã làm đến điên cuồng, khiến Kim Tại Trung cũng dần quen với sự tiến nhập của người kia.

Kim Tại Trung cau mày, sự khó chịu ban đầu khiến cậu nhịn không được khẽ rên rỉ thành tiếng.

Nhận thấy cậu không thoải mái, Trịnh Duẫn Hạo vừa mới đi vào được một nửa liền ngừng lại, hôn lên môi cậu, sau đó miễn cường rút lui, ngoan ngoãn làm xong bước chuẩn bị rồi nói sau.

Hắn cũng không muốn khiến người yêu của hắn bị thương...

"Không!" Kim Tại Trung theo phản xạ lấy hai chân ôm lấy thắt lưng hắn, vừa tức vừa thẹn trừng mắt nhìn hắn: "Giờ anh mà đi ra ngoài em liền chấm dứt với anh!"

"Nhưng..." Trịnh Duẫn Hạo đang muốn mở miệng, lại bị phía sau của Kim Tại Trung cố ý siết chặt làm hắn ứa ra mồ hôi lạnh.

"Nếu anh thật sự đi ra ngoài, sau này đừng mơ tưởng trèo lên giường em." Kim Tại Trung cắn môi, xấu hổ mở miệng.

Người này, cứ bắt cậu phải trực tiếp mở miệng nhiều lần như vậy mới bằng lòng cho cậu sao?

"Tuân mệnh..." Lộ ra nụ cười tươi rói, Trịnh Duẫn Hạo nháy mắt ưỡn thắt lưng, đi thẳng vào bên trong cậu, hôn đôi môi cậu: "Chủ nhân thân ái..."

Quên đi... Ai nói phải có cái đuôi chết tiệt kia mới được?! Chỉ bằng "đứa con" chân chính của hắn, hắn cũng có thể khiến Kim Tại Trung cảm "tính phúc" trước nay chưa từng có, đúng không?

Phiên ngoại kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net