Chương 11 -- Trịnh Duẫn Hạo cũng không cảm thấy bản thân có gì kỳ quái ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Trịnh Duẫn Hạo rời giường liền phát hiện Tại Trung đã đứng ở phòng khách, mặc bộ quần áo mới mua, áo len có hình con thỏ màu xanh, quần jean bó màu xanh, bên ngoài là áo khoác lông vũ màu kem, cổ áo có một vòng lông tơ màu trắng, kết hợp lại với nhau, gần như che mất nửa khuôn mặt cậu.

"Mới sáng sớm cậu đứng gác ở đó làm gì?"

"Không có... không có đứng gác," Tại Trung tiến đến phía trước hai bước, lúc này Trịnh Duẫn Hạo mới phát hiện cậu còn đeo một cái cặp sách nhỏ màu xanh lục ở sau lưng, là lúc trước Thẩm Xương Mân mua cho cậu. Vì bên trên thêu hình Hùng Đại và Hùng Nhị (Brair và Bramble), tiểu ngốc tử này rất thích, "Không phải... muốn, đi ra ngoài chơi sao?"

Cố chấp đem "đến công ty" và "đi ra ngoài chơi" đánh đồng, Tại Trung có chút hưng phấn, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, ý cười trong mắt không thể che giấu được, nhìn hoạt bát hơn ngày thường không ít.

Chỉ ra ngoài một chuyến mà thôi, cần phải cao hứng đến mức này sao?

"Ăn cơm trước," Trịnh Duẫn Hạo vén tay áo đi vào phòng bếp, miệng nói, "Cởi áo khoác lông ra, ở trong phòng mặc cũng không sợ ngộp chết."

Bị Trịnh Duẫn Hạo hù dọa, Tại Trung luôn luôn rất nghe lời lập tức cởi áo khoác, mất nửa ngày mới có thể cởi ra đặt trên sofa, cười toe toét nhảy nhót chạy đến bên cạnh bàn ăn:

"Ăn cơm, ăn cơm thôi."

Cậu đang rất vui vẻ, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn bình thường không ít, một tay cầm bánh bao, một tay nắm cái muỗng, vừa ăn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Ăn xong, đi ra ngoài chơi."

Trịnh Duẫn Hạo vừa uống sữa đậu nành vừa đọc báo kỳ thật rất muốn vô tình đánh nát mộng đẹp của tiểu ngốc tử, nói với cậu đến công ty không hề vui một chút nào, chỉ là đổi từ một căn phòng lớn này sang một căn phòng lớn khác, nhưng nhìn cậu cười chỉ thấy răng chứ không thấy mắt như vậy, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Quên đi, quên đi.

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của người khác cũng rất thú vị.

Bữa sáng trôi mà mà không có sự cố gì, Trịnh Duẫn Hạo chạy xe từ gara ra, sau đó đón Tại Trung đang đứng chờ. Kể từ lần trước bị đi lạc, đã một thời gian dài cậu không được ra khỏi cửa, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, vừa lên xe liền bám vào cửa sổ nhìn đông nhìn tây.

"Đai an toàn."

"Đai an, toàn."

Tại Trung quay đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo lặp lại những gì hắn nói, rõ ràng không hiểu ý hắn là gì.

"Tôi đây là nuôi thú cưng sao," Trịnh Duẫn Hạo "hừ" một tiếng, dẫm phanh tắt máy, nghiêng người sang giúp Tại Trung thắt đai an toàn, "Tôi mẹ nó là nuôi đứa con trai."

Tại Trung không nghe rõ Trịnh Duẫn Hạo nói cái gì, cũng không biết hắn muốn làm gì, cúi đầu muốn nhìn, vì thế cằm liền "đông" một phát, đánh vào đầu Trịnh Duẫn Hạo.

"Đờ mờ."

Trịnh tổng bị đau lấy tay che ót, tức giận nhìn Tại Trung.

"A... Không có, cố ý."

Tại Trung hoảng sợ, che lại cằm lùi về sau muốn trốn, gần đây liên tiếp gặp phải công kích vật lý từ tiểu ngốc tử, Trịnh tổng giận sôi máu, hơn nửa ngày mới hung tợn nói: "Cậu mù hả."

"Không, không mù nha."

Để chứng minh bản thân không mù tiểu đáng thương nỗ lực trừng lớn đôi mắt cho Trịnh Duẫn Hạo xem.

Trịnh Duẫn Hạo bị Tại Trung không nắm được trọng điểm làm cho bực tức:......

"Vậy cậu ngồi yên cho tôi, không được lộn xộn," thắt đai an toàn xong, Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa khởi động xe, "Nếu không nửa đường liền ném xuống."

"Tôi... Không lộn xộn."

"Hừ."

Tuy nói như vậy, nhưng sau đó Trịnh Duẫn Hạo phải tiếp hai cuộc điện thoại, cũng không rảnh để ý Tại Trung có lộn xộn hay không. Về phần Tại Trung, đã cùng Trịnh Duẫn Hạo ở chung lâu rồi, chẳng những nói chuyện nhanh nhẹn không ít, lá gan cũng lớn hơn một chút, thấy Trịnh Duẫn Hạo vẫn nói chuyện với không khí, rất tò mò nhìn hắn một hồi, sau đó lực chú ý liền bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn.

"Thật nhiều, hoa nha."

"Wow, chó con."

"Trung tâm... thương mại."

"A, cảnh sát, thúc thúc."

......

Mặt Tại Trung gần như dán vào cửa sổ xe, mắt to không ngừng chuyển động, như con chim nhỏ vừa được sổ lồng, không ngừng nhỏ giọng nhắc đến những đồ vật cậu nhìn thấy.

"Yêu mẹ ngươi." (妖你妈) (yêu trong yêu quái, đại khái là câu chửi, không biết dịch sao hết nên để nguyên theo QT ><)

Trịnh Duẫn Hạo kia đầu vừa lúc cắt đứt điện thoại, nghe thấy Tại Trung nói câu này không thể hiểu được nói, vì thế quay đầu hỏi: "Cái gì?"

"Yêu mẹ ngươi."

Trịnh Duẫn Hạo:......

Hắn đang bị mắng sao?

Hết bị đánh đến bị mắng, Trịnh tổng cảm thấy bản thân quả thật mất hết mặt mũi, vì thế nghiến răng nghiến lợi lại hỏi một câu: "Cậu nói cái gì?"

"Kia, nơi đó viết."

Tại Trung rất hảo tâm chỉ cho Trịnh Duẫn Hạo xem, người sau cau mày ngẩng đầu, sau đó liền thấy trên tòa nhà cách đó không xa treo một tấm biển cực lớn:

—— Walmart. (玛)

Trịnh Duẫn Hạo trợn mắt há hốc mồm thiếu chút nữa lái xe đâm vào bồn hoa.

"Là, cái gì nha?"

Tại Trung không quá minh bạch "Yêu mẹ ngươi" này là chỗ nào, cậu tò mò quay đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo, lại thấy đối phương mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, từ kinh nghiệm nhiều lần bị mắng, tiểu đáng thương lần này ngoan ngoãn, ngón tay cào ở ngực vài cái, không dám nói thêm lời nào. Kết quả không nghĩ tới giây tiếp theo, người bên cạnh đột nhiên bộc phát ra một trận cười:

"Ha ha ha ha ha, đờ mờ, ha ha ha ha ha...... Yêu mẹ ngươi, ha ha ha ha ha."

Tại Trung vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo cười thành như vậy, cậu ngây ngốc nhìn một hồi, cũng há miệng cười theo "ha hả a", đôi mắt tròn xoe xinh đẹp xong thành một đường, sáng lấp lánh, giống như ánh mặt trời chiếu vào hồ nước mùa đông.

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy có lẽ bản thân đã rất lâu rất lâu không cười như vậy.

Trong trí nhớ, rất nhiều năm trước có lẽ hắn cũng từng có những năm tháng tự do tiêu sái tùy ý, muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, nhưng mà thời gian vô tình, cơ ngơi sụp đổ chỉ sau một đêm, gian nan bò ra từ đống đổ nát, Trịnh Duẫn Hạo cũng đã giết chết thiếu niên vô tư vô lự của quá khứ. Hắn đem xương cốt cùng huyết nhục làm vũ khí, có một thời gian rất dài, hắn thậm chí quên mất mùi vị của nụ cười. Sau này lại lần nữa dựng nên cơ ngơi, hắn ngồi ngay ngắn trong đó, giống như trở về những năm tháng trong quá khứ, hắn cười nhìn rất nhiều người ngã xuống dưới chân hắn, hắn cười đến chói lóa, nhưng đằng sau nụ cười kia đều là máu và nước mắt.

Hắn vốn tưởng rằng nụ cười vô tư không chứa bất kỳ tạp chất gì đã sớm hóa thành tro bụi, bị thổi tan trong gió, chưa từng nghĩ, đông phong mười dặm kham độ, hiện giờ lại được gió đưa lại về bên người.

Trịnh Duẫn Hạo cười không thở được, thẳng đến nghe thấy tiếng cười giòn tan của Tại Trung bên cạnh, lúc này mới dừng lại ý cười, quay đầu hỏi:

"Cậu cười cái gì?"

"Không... không biết nha," Tại Trung cười đến mặt cũng đỏ lên, khả năng tự khống chế của cậu không tốt, không thể kiểm soát ý cười trên mặt, chỉ duỗi tay chỉ chỉ Trịnh Duẫn Hạo nói, "Anh cười, tôi liền cười."

"Cậu biết tôi cười cái gì không mà cười theo."

"Tôi, không biết."

Tại Trung lắc đầu, Trịnh Duẫn Hạo nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu, nhịn không được lại cười một tiếng, người trước thấy thế, cũng cười theo.

Không biết vì sao cậu rất vui vẻ, cười một hồi còn nhỏ giọng ngân nga ca hát, không có ca từ, chỉ có làn điệu, mềm mại, như là thời tiết Giang Nam tháng ba.

Trịnh Duẫn Hạo nghe không hiểu.

Nhưng trái tim lại dịu lại một cách kỳ lạ.

"Wow, cao quá... A."

Tòa nhà THE KING nằm ở khu thương mại tấc đất tấc vàng, ngay cả bên ngoài cũng được trang trí rất thanh lịch, bảo vệ nghiêm ngặt, gần đây thời tiết tốt lên, lối đi vào cửa trước còn được trải thảm, bên cạnh đặt tượng voi vàng và trâu đồng được lau sáng bóng, ở dưới ánh mặt trời quả thật lóa mắt.

Tất nhiên những thứ này cũng hấp dẫn sự chú ý của Tại Trung.

"Wow, rất... lớn nha," Tại Trung thật sự ngồi không yên, xoay người hạ cửa sổ xe xuống một nửa, liên tiếp nói, "Trâu, còn có... voi!"

Trịnh Duẫn Hạo vốn dĩ đang chuẩn bị chạy xe xuống gara ở tầng ngầm, ở đó có thang máy chuyên dụng dành cho hắn, có thể trực tiếp lên thẳng văn phòng, nhưng nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Tại Trung, động tác trên tay dừng một chút, tiếp theo liền đổi hướng, đem xe ngừng ở cửa công ty.

Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa sửng sốt vài giây mới phản ứng lại là Trịnh Duẫn Hạo tới, nhanh chóng chạy một mạch đến, vừa vặn Trịnh Duẫn Hạo mở cửa xuống xe. Nhân viên bảo vệ rất ít nhìn thấy đại boss liền "khom lưng 90 độ":

"Trịnh Trịnh Trịnh tổng sớm."

Trịnh Trịnh Trịnh Duẫn Duẫn Duẫn Hạo Hạo Hạo:......

"Đem xe chạy đến bãi đỗ xe," Tùy tay ném chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ đã cứng đờ, Trịnh Duẫn Hạo một tay đút túi tiền, một tay gõ gõ cửa sổ xe nói, "Cậu còn không xuống."

Còn một người nữa?

Nhân viên bảo vệ đang định bước về phía ghế lái lập tức dừng lại, thuận tiện mở to hai mắt, dựng lỗ tai.

"Cái, dây lưng... trói lại."

"Mẹ nó... đừng nhúc nhích."

"Không... không có động nha."

"Cậu trả lời thêm một câu thử xem?"

"Ưm..."

......

Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, nhân viên bảo vệ làm ra vẻ đang nhìn thẳng vào cửa xe, nhưng trên thực tế lại dùng khóe mắt liều mạng liếc qua, tròng mắt cũng muốn run rẩy, rốt cuộc thấy tổng tài lôi từ trong xe ra một... nam sinh vóc dáng cao gầy.

Là hoa mắt sao?

Ai cũng biết Trịnh tổng rất kỳ quái, trong đó hạng nhất chính là trừ khi là bạn rất thân, nếu không đừng nghĩ đến chuyện ngồi xe hắn, cho nên vị này... là ai?

Nhân viên bảo vệ rất tò mò, đáng tiếc không dám hỏi nhiều, rốt cuộc lòng hiếu kỳ có thể hại chết con mèo, mà ở trước mặt Trịnh tổng phát ra lòng hiếu kỳ, dù có là mèo yêu cũng vô dụng.

Tại Trung vừa xuống xe liền chạy thẳng đến pho tượng đặt trước cổng, cậu thích nhất là động vật nhỏ, ngày thường ở nhà ngoại trừ phim hoạt hình, thích xem nhất chính là thế giới động vật. Cho nên lúc này cậu đang dùng vẻ mặt kinh ngạc đứng bên cạnh tượng con voi, nghiêng đầu chắp tay sau lưng đánh giá một hồi lâu, rốt cuộc thu hết dũng khí, vươn một ngón tay, lặng lẽ muốn chạm vào lỗ tai voi.

Trịnh Duẫn Hạo đứng cách đó không xa, hắn vốn chờ có chút không kiên nhẫn, đang định qua đi túm người lôi đi, lại nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên nổi lên ý xấu nói: "Cẩn thận nó cắn cậu."

Tại Trung đã sắp đụng đến lỗ tai voi liền hoảng sợ, "A" một tiếng, chạy nhanh chạy về bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, vài giây sau phát hiện bên kia bức tượng kia hoàn toàn không có gì thay đổi, mê mang chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo: "Lừa, gạt người... không có, cắn người."

Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày, cũng không trả lời cậu, đi qua cửa xoay tròn vào công ty, Tại Trung lưu luyến lại nhìn các con vật ngoài cửa một cái, lúc này mới chậm rãi đuổi theo.

Lúc này là giờ đi làm, THE KING là công ty lớn, nhân viên tất nhiên không ít, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo từ cửa tiến vào, sôi nổi dừng lại chào hỏi.

"Trịnh tổng sớm."

"Trịnh tổng buổi sáng tốt lành."

"Lão bản chào buổi sáng."

......

So với Phác phó tổng thích nói giỡn, hình tượng Trịnh BOSS ở công ty luôn rất.... có uy hiếp tính, tạo nên ảnh hưởng quá sâu sắc. Hắn vừa xuất hiện lập tức tạo thành khí tràng vô hình, mọi người bị khí tràng này đụng phải, dường như bị ấn nút tạm dừng, tạo nên hình ảnh bất động.

Trịnh Duẫn Hạo quét mắt nhìn một vòng, hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi qua, đang muốn đi về phía thang máy chuyên dụng, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiểu ngốc tử đâu?

Hắn xoay người nhưng không thấy ai, nhìn xa thêm một chút, liền thấy Tại Trung còn ở cửa xoay tròn đi một vòng lại một vòng, có vẻ như nếu không đến kéo ra, cậu sẽ đi tới khi địa lão thiên hoang (thời gian dài đằng đẵng).

Trịnh Duẫn Hạo:......

Nhân sinh quả nhiên khắp nơi đều là kinh hỉ.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó dưới ánh mắt lén lút quan sát của mọi người, sải bước đi qua, túm tiểu đáng thương đang lẩn quẩn ở cửa xoay tròn ra.

"Cậu là heo hả."

"Chóng mặt..."

Tại Trung làm cái điệu bộ "chim nhỏ bay loạn", đang muốn miêu tả chi tiết cho Trịnh Duẫn Hạo, liền chú ý tới có không ít người đứng xung quanh, đều nhìn về phía cậu, hoặc là nhìn về phía cậu và Trịnh Duẫn Hạo.

Hoàn cảnh lạ lẫm, lại có nhiều người xa lạ như vậy, cậu có chút sợ hãi, vì thế ôm gấu bông, trốn đến sau lưng Trịnh Duẫn Hạo, lôi kéo góc áo hắn, chỉ lộ ra hai mắt tròn xoe, lặng lẽ đánh giá.

Trịnh tổng bị trở thành người tường:...

Mang theo, hoặc có thể nói là kéo Tại Trung một đường xuyên qua đám người, Trịnh Duẫn Hạo ban đầu cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng lại thấy tất cả mọi người ở đại sảnh đều không nhúc nhích, bộ dáng như chỉ hận không thể lôi tròng mắt ra nhìn, liền có chút khó chịu, mở miệng liền nói:

"Đều nhàn rỗi không có việc gì làm?"

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi làm việc đi."

Hắn vừa phát hỏa, đại sảnh như bị biến thành định dạng JPG lập tức trở về định dạng GIF. Chỉ tiếc khi hắn dọa nhân viên thì đồng thời cũng dọa đến tiểu đáng thương đang đứng sau lưng. Tại Trung vừa nghe hắn nói, liền sợ tới mức nhanh chóng rụt tay lại, còn lui về phía sau hai bước.

"Cậu mẹ nó chạy cái gì mà chạy, tôi cũng chưa nói cậu."

Tiểu đáng thương mờ mịt "A" một tiếng, Trịnh Duẫn Hạo trừng mắt liếc cậu một cái, thuận tay dắt người lại, lôi kéo tay cậu bước nhanh vào thang máy, để khỏi trở thành đối tượng nhìn trộm của mọi người.

Thật mẹ nó nháo tâm.

Thang máy chuyên dụng lên đến tầng cao nhất, quả nhiên thư ký cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, may mà ngày thường vẫn luôn được huấn luyện nên mới không đem ánh mắt dán lên người Tại Trung.

"Trịnh tổng, lịch trình hôm nay của ngài là..."

Thư ký tận chức tận trách đi theo phía sau Trịnh Duẫn Hạo vào văn phòng, lấy sổ tay thông báo lịch trình này hôm nay, kết quả vừa bắt đầu báo cáo, liền nghe Trịnh Duẫn Hạo nói:

"Đặt ở kia, lát nữa tôi tự xem, dọn dẹp phòng nghỉ của tôi lại một chút, mở máy tính, mở tivi, rồi đi... kêu một ít bánh ngọt lại đây."

Trịnh Duẫn Hạo an bài liên tiếp làm thư ký có chút trở tay không kịp, sửng sốt vài giây mới nhanh chóng gật đầu nói:

"Vâng," Cô vừa gật đầu vừa mở cửa phòng nghỉ của Trịnh Duẫn Hạo, mở máy tính tivi rồi mới bước ra nói, "Trịnh tổng, bánh ngọt muốn gọi loại nào?"

"Tùy cô," Trịnh Duẫn Hạo thuận miệng nói một câu, dứt lời tạm dừng một lát, hỏi Tại Trung đang đứng bên cạnh tò mò đánh giá mọi thứ, "Cậu muốn ăn cái gì?"

"Bánh kem!"

"Nghe thấy chưa?"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn thoáng qua thư ký, người sau lập tức gật đầu nói: "Đã biết."

Biết chết liền á.

Có cả ngàn vạn loại bánh kem, ai biết tiểu soái ca kia thích nào loại nào chứ?

A, không, từ từ, tiểu soái ca kia rốt cuộc là ai?

Thư ký mang một bụng nghi vấn gọi điện thoại cho tiệm bánh ngọt gần đó gọi món, nhịn không được mở nhóm chat nội bộ của công ty, muốn chém gió một chút, kết quả phát hiện nhóm chat đang bị oanh tạc.

09:22: 54

【Pháo hoa】 Hôm nay thêm tiền lương sao

Đờ mờ, vì sao tui không tới công ty sớm mười phút!

Why!

Vì sao tui không nhìn thấy boss cùng tiểu soái ca tay trong tay đi lên lầu!

Why!

Why!

Why!

【Pháo đốt】 Công trình bộ tiểu Vương

Lầu trên còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát, kỳ thật tôi cảm thấy người kia cũng đâu có đẹp trai lắm đâu.

【Pháo kép】 Cup F ta sợ ai

Vương nhị cẩu, ông bị mù hả!

Đờ mờ, như vậy mà còn nói là không đẹp trai, phải nói là đẹp trai đến phát điên nha!

Đẹp trai tới mức tui còn chóng mặt nè.

【Pháo đốt】 Công trình bộ tiểu Vương

Bữa trước bà mới khen boss đẹp trai.

【Pháo kép】 Cup F ta sợ ai

Không phải cùng một loại đẹp được chưa!

Boss là loại đẹp trai siêu cấp có khí tràng, siêu cấp bá đạo, tiểu soái ca hôm nay chính là tiểu khả ái nha, đẹp như Hàn Quốc nha, đã đẹp lại còn gầy, còn cao, chênh lệch chiều cao với boss nhìn cũng rất đáng yêu, hơn nữa quá mẹ nó trắng! Tui còn muốn xông lên hỏi coi cậu ấy dùng mỹ phẩm dưỡng da gì.

【Pháo hoa】 Hôm nay thêm tiền lương sao

Why!!!!!!!

【 bom nguyên tử 】 Winnie the Pooh

F tỷ, người ta đó là thiên sinh lệ chất, chế không cần ghen ghét.

Còn có, mấy người nói nhiều như vậy, tui vẫn không biết soái ca đẹp cực kỳ bi thảm này rốt cuộc là ai nha?

【Pháo hoa】 Hôm nay thêm tiền lương sao

Nhất định là bạn trai của boss!!!!!!!!!!!

【Quăng ngã pháo】 Tui muốn nghỉ phép

Thôi đi.

Ai không biết BOSS là sắt thép thẳng nam.

【Pháo hoa 】 Hóa thân thanh sói

Sắt thép thẳng nam gặp gỡ tiểu khả ái, cũng cong thành bánh quai chèo được hong.

A a a a a a a a a a, tui muốn hét chói tai, tui yêu công ty, tui muốn làm ở công ty cả đời, không thêm tiền lương không nghỉ cũng không sao, chỉ cần cho tui xem CP!

【Pháo kép】 Cup F ta sợ ai

Lầu trên +10086.

【Master】 Bảo trì an tĩnh rất khó

Các bạn khán giả.

Các bạn khán giả.

Hoan nghênh đến xem bộ phim tình yêu, trinh thám, hồi hộp, ly kỳ quy mô lớn của ngày hôm này

"Người bên cạnh boss là ai"!

【Lặn xuống nước】 Người mới mong chiếu cố nhiều hơn

Cho tui nói một cậu, mấy người có cảm thấy tiểu soái ca thoạt nhìn có chút ngốc ngốc hong?

【Pháo kép】 Cup F ta sợ ai

Biết ngốc manh là cái gì hong!

Đây là hình tượng phổ biến nhất hiện nay đó!

A, có ai nguyện làm dũng sĩ đi hỏi thăm chút hong nào.

【Master】 Bảo trì an tĩnh rất khó

@ Thư ký đáng thương là tui

【Bom nguyên tử】 Thư ký đáng thương là tui

Boss vừa sai tui đi mua bánh ngọt cho tiểu soái ca, lại còn cho cậu ấy vào phòng nghỉ chuyên dụng! Xem tivi! Chơi máy tính!

Mấy người!

品一品

Không hề nghi ngờ, nhóm chát lại bị oanh tạc thêm một lần.

Điều không thể nghi ngờ thứ hai chính là, Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên không biết cảnh tượng điên cuồng trong nhóm chat, công việc hôm nay hắn phải xử lý không ít, nên từ lúc tới văn phòng vẫn luôn bận rộn. Tại Trung đầu tiên là ở phòng nghỉ xem phim hoạt hình một hồi, lại dùng chức năng vẽ trên máy tính ngồi vẽ một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế lặng lẽ chạy ra, đứng bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, cũng không nói lời nào.

"Làm gì?"

Trịnh Duẫn Hạo rất nhanh liền phát hiện cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Tại Trung thật cẩn thận dùng ngón tay chỉ chỉ ra bên ngoài, cậu chưa từng tới đây nên muốn ra ngoài xem.

Đinh linh linh ——

Điện thoại nối tuyến.

Trịnh Duẫn Hạo bốc máy, là thư ký gọi.

"Trịnh tổng, Kim tổng của Thụy Kim đến đây, nói có chuyện muốn nói trực tiếp với ngài, ngài xem..."

"Kim Tuấn Tú?"

"Đúng vậy."

Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, một lát sau lại nói: "Bảo cậu ta đi lên đi."

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Duẫn Hạo thấy Tại Trung còn đứng bên cạnh, vẻ mặt chờ đợi, giống như con chó con xin thức ăn, vì thế có chút mềm lòng, phất tay nói: "Được rồi, đi đi, không được phép tới chỗ cửa xoay tròn kia."

"Được!"

Tại Trung vui vẻ "lạch bạch lạch bạch" ra bên ngoài, Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy liền mắng: "Nhẹ chân chút."

"Ô!" Tại Trung lập tức phóng nhẹ bước chân, còn dùng tay che miệng lặng lẽ đi tới cửa, cẩn thận mở cửa, sau đó từ kẹt cửa nhích ra, lại một chút một chút đóng cửa lại, miệng nói thầm:

"Phải... nhẹ chút."

Thư ký nhìn thấy toàn bộ quá trình bị manh đến thần chí không rõ, thiếu chút nữa đem con chuột cắm vào ống đựng bút.

Bởi vì ra khỏi văn phòng Trịnh Duẫn Hạo chỉ có một cái hành lang thật dài, ngoại trừ thư ký cũng không còn người khác, Tại Trung cũng không còn sợ hãi, vừa ngân nga hát vừa đi đến thang máy. Trên tường treo rất nhiều tranh, Tại Trung nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, vừa lơ đãng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net