Chương 44 -- Trịnh tổng cảm thấy tư vị được dỗ dành cũng thật không tồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi lịch được lật đến tờ cuối cùng cũng có nghĩa là một năm nữa đã đi qua. Lúc này mọi người thường hay nói "Ai nha, lại một năm trôi qua, mấy ngày cuối cùng này cũng phải thuận lợi mới được", "Không nên xảy ra chuyện xấu gì nha", "Xui xẻo nhanh đi qua đi"...

Với đa số mọi người mà nói, nguyện vọng này cũng không khó thực hiện, nhưng đối với rất nhiều người lăn lộn trên thương trường, khoảng thời gian cuối năm này thật sự không yên ổn.

Để thâm nhập vào thị trường nội địa, Lê Thị, công ty hàng đầu về công nghệ thông minh, đã lập công ty con là khoa học kỹ thuật Lệ Tư. Thế nhưng ngay trước đêm giáng sinh công ty con này lại gặp bê bối. Theo một người thạo tin, khoa học kỹ thuật Lệ Tư hiện tại đang thúc đẩy những sản phẩm được xưng là thành quả mới nhất của nghiên cứu phát minh về thiết bị điện gia dụng thông minh. Tuy nhiên, thật ra những sản phẩm này đều là bị nước ngoài loại bỏ, hoặc bị phát hiện là không an toàn, chỉ là chưa bị lệnh cấm rõ ràng. Tin tức này vừa được tung ra không chỉ tạo thành chấn động trong ngành mà còn bùng nổ trên mạng Internet. Đầu tiên là tiến vào hot search trên Weibo và mấy cổng thông tin thời gian thực, sau đó các phương tiện truyền thông chính thống cũng lần lượt đưa tin. Trước đó, khoa học kỹ thuật Lệ Tư vì muốn chiếm lĩnh thị trường nên đã quảng cáo sản phẩm khắp nơi trên mạng Internet, gần như là hình thức tuyên truyền tẩy não. Lúc ấy hiệu quả đạt được không tồi, nhưng hiện tại lại vừa lúc bị tạo nên tác dụng ngược, danh tiếng trong một đêm tuột đến tận đáy.

Đối với chuyện này, tất nhiên Lệ Tư cũng không ngồi chờ chết. Trong vòng 24 giờ đã đưa phản hồi, khẳng định thông này không phải là sự thật, đều là bịa đặt, đồng thời còn đưa ra phát biểu của luật sư, thái độ mạnh mẽ, nhìn có vẻ như là không thẹn với lương tâm, hơn nữa hẳn là thuê thủy quân nên bình luận trên mạng cũng không khó coi như trước.

Nhưng điều khiến mọi người không thể tưởng tượng chính là, chỉ hai tiếng đồng hồ sau khi Lệ Tư phát biểu thanh minh, vị thạo tin này lại lần nữa tung đại chiêu, trực tiếp vứt ra tư liệu nội bộ hư hư thực thực, chẳng những chứng minh tội danh Lệ Tư dùng "rác rưởi bị loại bỏ" lừa gạt người tiêu dùng, mà còn tung thêm chiêu mới:

-- Lê Thị, công ty mẹ của khoa học kỹ thuật Lệ Tư, từng trốn thuế.

Quần chúng ăn dưa lại lần nữa sôi trào.

Bất quá tục ngữ nói "Nội hàng khán môn đạo, ngoại hàng khán nhiệt náo" (Chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ sự tình ,còn người bên ngoài thì chỉ thấy được sự ồn ào), trong khi mọi người trên mạng đều là xem náo nhiệt, hoặc lòng đầy căm phẫn, hoặc la hét muốn bái vị thạo tin này là trùm cuối, thì những người chuyên lăn lê bò lết trên thương trường đã nhìn ra chút vấn đề.

Loại tin nóng gần như mang tính hủy diệt đối với một doanh nghiệp như thế này cùng với tốc độ phản ứng trước sự việc, nhìn vào có thể thấy là đã được lên kế hoạch tốt. Hơn nữa vị thạo tin này có vẻ cũng là thương nhân, nếu không cũng sẽ không hiểu biết về cách thức tránh thuế hợp lý, hơn nữa còn nói thẳng ra.

Chỉ sợ khoa học kỹ thuật Lệ Tư đã đắc tội với ai đó, hơn nữa đắc tội không nhẹ, nếu không mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chỉ cần có chút đầu óc đều có thể hiểu rõ đạo lý "Mọi việc chừa lại một con đường, sau này còn nhìn mặt nhau", sẽ không ra tay nặng như vậy.

Có người cũng thử muốn tìm xem là ai động tay, đem hết danh sách đối thủ của Lê Thị và Lệ Tư ra tra xét một lần, nhưng ngay cả một sợi lông cũng không tìm được, vì thế cũng chỉ có thể gia nhập đoàn quân ăn dưa trên mạng Internet.

Những người khác có thể không tìm được "vị thạo tin" này là ai, nhưng Lữ An Lan lại biết rõ ràng. Ở trong giới này, người dùng thủ đoạn tàn nhẫn không chút lưu tình nào như vậy, ngoại trừ người kia thì chẳng còn ai. Cô ả đã kết giao với Trịnh Duẫn Hạo vài năm, cũng từng khuynh đảo vì người nam nhân quả quyết như sấm rền gió dữ này, nhưng hiện tại khi nó được dùng trên người ả, tư vị đó quả thật không dễ chịu.

Ban lãnh đạo Lê Thị gọi điện thoại đến rất nhiều lần, ban đầu là chất vấn, sau lại là chỉ trích, giao cho cô ả phải lập tức bình ổn trận phong ba này, vãn hồi danh dự của công ty. Có thành viên trong hội đồng quản trị lén tìm ả nói chuyện, hỏi ả có biết ai đứng sau chuyện này hay không. Lữ An Lan suy nghĩ thật lâu cũng không dám trả lời đối phương. Ả không nghĩ tới sự tình sẽ nháo đến mức không thể vãn hồi như vậy.

Ả tự nhận là hiểu biết Trịnh Duẫn Hạo, kết giao với Trịnh Duẫn Hạo hai năm, ả hiểu biết dã tâm của Trịnh Duẫn Hạo, hiểu biết cừu hận của Trịnh Duẫn Hạo, hiểu biết quyết tâm không màng tất cả để bò lên trên của Trịnh Duẫn Hạo. Ả vẫn luôn cho rằng Trịnh Duẫn Hạo và ả là cùng loại người, cho nên sau khi về nước, nghe nói Trịnh Duẫn Hạo đang kết giao với một chàng trai tâm trí không được đầy đủ, Lữ An Lan cũng không để trong lòng. Người như Trịnh Duẫn Hạo, tình yêu với hắn mà nói cũng chỉ là gia vị trong lúc rảnh rỗi, huống chi người tên Kim Tại Trung lại là người nhà họ Kim. Lữ An Lan biết rõ quá khứ của Trịnh Duẫn Hạo, cho nên không hề do dự đi tìm Kim Tại Trung. Ả tính toán sau khi ép cậu rời đi sẽ đi tìm Trịnh Duẫn Hạo nói chuyện. Lữ An Lan cảm thấy so với một tên ngốc, Lệ Tư có thể khiến THE KING nâng cao tầm vóc hơn nữa mới là điều Trịnh Duẫn Hạo cần, cũng giống như vị trí bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, ả thích hợp hơn Kim Tại Trung rất nhiều.

Chỉ là ả không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo ngay cả điện thoại của ả cũng không tiếp chứ đừng nói đến gặp mặt, không hề lưu tình đạp ả và Lệ Tư xuống.

Lữ An Lan không tìm được Trịnh Duẫn Hạo, liền đến quán bar Phác Hữu Thiên thường đi. Năm đó quan hệ của hai người cũng không tồi, Lữ An Lan muốn nhờ gã liên hệ với Trịnh Duẫn Hạo. Ả cảm thấy ả cần một lời giải thích, hoặc tìm cơ hội để thể hiện lợi thế, nhưng Phác Hữu Thiên lại không cho ả cơ hội này, chỉ để lại một câu "Cô trước nay đều không hiểu Duẫn Hạo" liền rời đi.

Ả không hiểu Trịnh Duẫn Hạo sao?

Lữ An Lan cảm thấy những lời này thật buồn cười, nhưng như thế nào cũng cười không nổi.

Cuối cùng vụ bê bối của khoa học kỹ thuật Lệ Tư kết thúc bằng việc ban lãnh đạo cấp cao của Lê Thị ra mặt xin lỗi, sa thải người phụ trách khu vực Trung Quốc - Lữ An Lan, đồng thời rời khỏi thị trường Trung Quốc. Các thảo luận trên mạng về vụ việc này cũng rất nhanh bị thông tin một vị minh tinh nào đó bí mật kết hôn thay thế. Nhưng trong giới kinh doanh lại truyền ra tiếng gió, nói con sóng đánh sập Lệ Tư chính là do hai vị boss của THE KING và Thụy Kim hợp tác với nhau. Tin đồn này khiến không ít người kinh ngạc đến rớt cằm, không biết nên tin hay không.

"Hợp tác vui sướng?"

Trong khi mọi người sôi nổi suy đoán, hai vị đứng sau màn "độc thủ" sau khi xử lý xong việc này, đang chào nhau ở một cửa tiệm nào đó, Kim Tuấn Tú vươn tay ra trước mặt Trịnh Duẫn Hạo, có thể thấy tâm tình của tiểu Kim tổng không rồi, ngược lại Trịnh Duẫn Hạo vẫn mang theo khuôn mặt âm trầm, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt, ngữ khí không tốt nói:

"Tôi một chút cũng không thoải mái."

Kim Tuấn Tú:......

Tiểu Kim tổng cũng không phải người có tính tình tốt, nghe vậy đang muốn rút tay lại, phun lại một câu, Phác Hữu Thiên đứng bên cạnh liền nhảy ra nói: "Tới tới tới, hít sâu, bình tĩnh... Hai ngày nay nó bận rộn chính sự, tâm tình không tốt, đừng để ý đến nó, đi đi đi, để chúc mừng thắng lợi lần này tôi mời cậu ăn cơm."

"Tôi có tiền!"

"Vậy cậu mời tôi?"

"Phác Hữu Thiên anh có bệnh hả?"

"Chuyện này cũng bị cậu phát hiện?"

......

Trịnh Duẫn Hạo hình như đang tức giận.

Ngay cả Tại Trung cũng hậu tri hậu giác phát hiện điều này, tuy rằng hắn không mắng cũng không hung dữ với cậu, nhưng mấy ngày nay lại không thích nói chuyện, vừa nhìn vào là biết hắn đang không vui.

Là vì lén bỏ trốn nên anh ấy tức giận sao?

Nhưng cậu là vì tiểu Hạo hảo mới rời đi nha.

Tại Trung ôm gối ngồi trên sofa buồn rầu gục đầu xuống, tự hỏi một chút về chuyện này, cậu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng chỉ nghĩ ra một kết luận:

Không muốn làm tiểu Hạo tức giận.

Nhưng phải dỗ tiểu Hạo thế nào đây?

Tại Trung lại lần nữa lâm vào trầm tư, vì thế khi Trịnh Duẫn Hạo mang sushi trở về, liền thấy tiểu đáng thương đang bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu ngồi xếp bằng trên sofa.

"Anh mua sushi, đi rửa tay rồi lại đây ăn."

Sau khi Trịnh Duẫn Hạo mở miệng nói chuyện, Tại Trung khôi phục tinh thần lại từ mớ suy nghĩ của cậu, quay đầu "A" một tiếng, vẻ mặt vui mừng nói: "Anh, đã về rồi!"

Gương mặt tươi cười không chút giả dối giống như hoa hướng dương ngày hè, sáng bừng cảm nhiễm nhân tâm, Trịnh Duẫn Hạo theo bản năng muốn túm người lại hôn một cái, nhưng nghĩ đến bản thân vẫn còn đang tức giận, vì thế động tác giơ tay biến thành xoa xoa mũi, thấp giọng ho khan một tiếng nói: "Anh đi tắm."

"Ừm."

Tại Trung ngoan ngoãn lên tiếng, không xa không gần đi theo phía sau hắn, thoạt nhìn có vẻ nặng nề tâm sự. Trịnh Duẫn Hạo nhịn không được dùng khóe mắt nhìn nhiều vài lần, sợ bản thân thật sự dọa đến tiểu đáng thương.

Cuộc sống của hắn thật đúng là...

Tức giận mà con mẹ nó cũng phải cẩn thận. Mấy ngày hôm trước Tại Trung vẫn còn hoảng sợ, hắn trấn an còn không kịp, hơn nữa lại phải xử lý vụ Lữ An Lan, căn bản không rảnh để tức giận vì sự kiện Tại Trung "rời nhà trốn đi". Hiện tại Lữ An Lan đã xuất ngoại một cách thê thảm, Tại Trung cũng đã thoát khỏi nỗi sợ, cuối cùng hắn cũng có thể tức giận, nhưng lại luyến tiếc phát hỏa với Tại Trung mềm như bông thế này.

Thật con mẹ nó quá uất ức!

Trước kia dỗi thiên dỗi địa, mắng người không khóc là không xong, lúc này Trịnh tổng phẫn nộ đi tắm rửa, kết quả mới vừa cởi quần áo, liền nghe thấy cửa có động tĩnh, quay đầu lại thấy Tại Trung đang bám vào khung cửa, nghiêng người khẽ nhìn vào trong, đôi mắt ngập nước tròn xoe, chớp chớp trông rất đẹp mắt.

"Khụ..."

Trịnh Duẫn Hạo bị cậu nhìn đến nóng cả người, ra vẻ trấn định thanh thanh giọng nói, sau đó hơi hơi nghiêng người, tìm cái góc độ tự nhận là nhất có thể bày ra dáng người đẹp nhất, lãnh đạm nói: "Làm sao vậy?"

"Ưm..." Tại Trung cắn môi suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói, "Em, em giúp anh... kỳ lưng."

Cậu không nghĩ ra được cách nào khác để dỗ dành Trịnh Duẫn Hạo, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hành động thực tế.

"Không cần."

"Em... thật sự biết, kỳ lưng!"

Tại Trung ra sức giơ lên tay làm mấy động tác cọ xát, vẻ mặt chờ mong nhìn Trịnh Duẫn Hạo, giống như nếu như bị cự tuyệt sẽ "Oa" một tiếng khóc lên.

"....Vào đi."

Tại Trung tâm tư đơn thuần, có cái gì đều viết trên mặt, Trịnh Duẫn Hạo làm sao không nhìn ra cậu đang muốn lấy lòng hắn, vì thế liền đương nhiên đem "kỳ lưng" mở rộng ra ý nghĩa khác.

"Tới, tới rồi!"

Tại Trung vô cùng vui vẻ chạy vào, xắn tay áo như thể chuẩn bị làm việc lớn.

Nửa giờ sau, Trịnh Duẫn Hạo thay áo ngủ bước từ phòng tắm ra, vuốt vuốt cánh tay hơi đỏ lên, sắc mặt càng đen.

Nói ra chắc người khác không tin!

Nửa tiếng đồng hồ này, hắn cùng Tại Trung đã cởi áo trần trụi nửa thân trên ở trong phòng tắm, vậy mà thật sự chỉ hài hòa tiến hành hoạt động kỳ lưng!

Cảm thấy bản thân sắp bị chà rớt một tầng da, Trịnh Duẫn Hạo quả thật chỉ muốn dán cho bản thân cái nhãn "suy nghĩ quá nhiều".

Trịnh Duẫn Hạo tắm rửa xong lại ngồi trên sofa đọc báo, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang xem một bản kế hoạch trị giá mấy tỷ đồng, Tại Trung ngồi xổm bên cạnh vừa đổ thức ăn vào chén cho Pudding vừa lén nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

Ai nha, có vẻ như vẫn còn tức giận nha.

Tiểu Hạo thật khó dỗ nha.

Tại Trung u buồn sờ sờ cái đầu xù lông của Pudding, suy nghĩ một hồi, cầm quyển sách trên bàn trà, cũng ngồi lên sofa, sau đó nhích lại gần Trịnh Duẫn Hạo, làm bộ nghiêm túc đọc sách, sau đó lặng lẽ nhìn Trịnh Duẫn Hạo. Mỗi khi Trịnh Duẫn Hạo lật tờ báo sang trang khác hoặc hơi có chút cử động, cậu sẽ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, ngẫu nhiên còn hoảng hoảng loạn loạn đọc lên hai câu, lắp bắp lộ ra vài phần ngây ngốc đáng yêu.

"Sushi mua cho em đặt ở trên bàn, trước khi ngủ chỉ có thể ăn một nửa."

Trịnh Duẫn Hạo nhìn Tại Trung lộc cộc chạy vào bếp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nếu tiểu đáng thương còn không đi, chắc hắn sẽ bị ánh mắt kia đánh bại.

Sao hắn lại lưu lạc đến nước này.

Trịnh Duẫn Hạo để tay lên ngực tự hỏi, lại không có kết quả, vừa lúc Viên Vĩ Thư gọi điện thoại tới, nói là có văn kiện muốn hắn xem, vì thế hắn lên lầu mở máy tính, nghĩ đến hình ảnh Tại Trung nhão nhão dính dính dán sát bên người, lại ôm máy tính xuống lầu.

"Anh, làm việc hả?"

Tại Trung cầm sushi hộp trở về, thấy Trịnh Duẫn Hạo đang cọc cọc gõ máy tính liền hỏi.

"Ừ, rửa tay chưa?"

"Rửa, rửa rồi!" Tại Trung duỗi tay cho Trịnh Duẫn Hạo xem, sau đó tiến lại gần nhìn màn hình đầy chữ, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Xem, không hiểu."

Nếu là ở ngày thường, lúc Trịnh Duẫn Hạo làm việc, cậu sẽ ngồi xem tivi một mình, hoặc là chơi với Pudding, nhưng hôm nay Tại Trung còn đang theo đuổi mục tiêu "dỗ dành tiểu Hạo", vì thế tiết mục xuất sắc trên tivi cũng không có tâm tư xem. Lúc Pudding ăn xong cắn ống quần cậu muốn cùng nhau chơi, cậu còn nhỏ giọng lẩm bẩm với nó:

"Không cần, không cần nháo... mình, đang bận nha."

"Gâu gâu!"

"Là chuyện, rất quan trọng... xong việc, mới có thể... chơi với cậu."

......

Trịnh Duẫn Hạo đang xem văn kiện không có chú ý đến phần giao lưu thân thiện xuyên biên giới của Tại Trung và Pudding, thậm chí khi có thứ gì đó đưa đến bên miệng, bên tai nghe thấy mệnh lệnh "A, há mồm", hắn cũng theo bản năng mở miệng, sau khi liên tiếp được đút một số thứ như vài lát cá sống, thịt lươn, tôm linh tinh, Trịnh Duẫn Hạo mới ngừng động tác đánh máy, quay sang nhìn Tại Trung, cậu đang vừa "chóp chép" ăn cơm trong sushi, vừa vùi đầu gỡ miếng sò Hokkigai trong sushi ra.

"A..."

Tại Trung ngẩng đầu lên, không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn cậu, vì thế tự mình hoảng sợ, chữ "ăn" tiếp theo cũng quên nói, chỉ giơ miếng sò đút vào miệng Trịnh Duẫn Hạo.

"Em làm gì vậy?"

"Ăn, sushi nha."

"Ăn cơm không?"

"Cơm... cũng ăn ngon," Tại Trung nghiêm túc giải thích cho Trịnh Duẫn Hạo nghe, "Nhưng mà, thịt... càng ngon hơn, cho nên cho anh, ăn!"

Nói xong cậu lại bổ sung một câu: "Về sau... ăn ngon, đều cho, anh ăn!"

Trịnh Duẫn Hạo không biết vì sao đột nhiên lại có ảo giác được tổng tài bá đạo sủng nịch.

Nhìn tiểu đáng thương vui vẻ gặm cơm nắm cười với hắn, Trịnh Duẫn Hạo biết bản thân không thể tức giận nổi nữa, hắn thở dài, có điểm bất đắc dĩ lại có điểm buồn cười, biết rõ Tại Trung ngây thơ mờ mịt, bản thân còn muốn giận dỗi, thật là càng sống càng ấu trĩ.

"Tại Trung..."

Hắn đang muốn mở miệng, không ngờ Tại Trung có vẻ như hiểu lầm nguyên nhân hắn thở dài, có chút khẩn trương đặt cái hộp trong tay xuống, nhào qua ôm cổ Trịnh Duẫn Hạo, vội vội vàng vàng nói: "Anh đừng... anh đừng tức giận."

Tuy Tại Trung gầy, nhưng vì cậu đột nhiên lao tới, Trịnh Duẫn Hạo bị bất ngờ, không kịp phòng ngừa ngả ra sau, theo bản năng duỗi tay ôm eo Tại Trung, hai người cùng nhau ngã xuống sofa.

"Biết anh tức giận?"

Người trong lòng ngực gắt gao dán lấy hắn, trên người thơm thơm, nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải áo hơi mỏng truyền tới, giọng nói Trịnh Duẫn Hạo không tự chủ được mềm đi vài phần.

"Ừm," Tại Trung rầu rĩ lên tiếng, ồm ồm rầm rì, "Biết, biết đến."

Trịnh Duẫn Hạo ôm chặt eo Tại Trung, hừ một tiếng không nói chuyện, Tại Trung nghe vậy ngẩng đầu lên, ủy ủy khuất khuất nhìn qua, thấy Trịnh Duẫn Hạo cũng nhìn cậu, vì thế cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, ngữ khí lấy lòng lại mang theo vài phần cầu xin: "Không tức giận... Không tức giận, được không?"

"Lại hôn một chút."

Tại Trung lại "chụt" một cái hôn lên mặt Trịnh Duẫn Hạo.

"Lại một chút."

Tại Trung lại ngoan ngoãn tiến lại gần hôn lên mũi Trịnh Duẫn Hạo.

"Lại một chút."

Tại Trung nghe lời chu môi hôn lên trán Trịnh Duẫn Hạo.

"Tại Trung," Qua một hồi lâu Trịnh Duẫn Hạo mới mở miệng, không phải giọng điệu thiếu kiên nhẫn như ngày thường, thậm chí còn mang theo một chút mệt mỏi, "Anh cũng sẽ sợ hãi, giống như em sợ anh sẽ không thích em, sợ anh sẽ chết, anh cũng sợ em rời khỏi anh, sợ em không thích anh, sợ đến không biết phải làm gì."

"Hôm đó lúc không tìm được em, anh liền nghĩ, tương lai phải thế nào, cứ tiếp tục như vậy còn có ý nghĩa gì sao..."

Trịnh Duẫn Hạo chưa từng yếu thế với bất kỳ kẻ nào, cho dù là khi còn nhỏ cha mẹ còn sống, hay là sau này một mình đối mặt với ác ý của thế gian, hắn cũng chưa bao giờ biểu đạt nội tâm yếu ớt và bất an như vậy. Hắn biết rõ trên thế giới này không có gì cái gọi là chúa cứu thế, cho nên chỉ một mình cắn răng chống đỡ đến hiện tại.

Tại Trung nghiêng đầu nhìn hắn, như là nghe hiểu, lại như là căn bản không hiểu gì cả. Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay vuốt vuót phần tóc bị nhếch lên của cậu, cảm thấy bản thân nói những điều này với Tại Trung thật là ngây ngốc. Lúc hắn đang muốn nói với Tại Trung hắn không tức giận, tay còn chưa kịp rút về lại bị nắm chặt.

"Em," Tại Trung chậm rãi mở bàn tay, nghiêm túc đan xen với bàn tay Trịnh Duẫn Hạo, nắm thật chặt, đến khi không còn khe hở mới lại chậm rãi nói, "Lôi kéo anh... đi."

"Cùng nhau đi."

Đại não đột nhiên giống như không nghe theo điều khiển, Trịnh Duẫn Hạo ngơ ngác nhìn hai bàn tay nắm gắt gao, hắn không biết Tại Trung có hiểu những gì hắn nói hay không, nhưng vẫn chậm rãi cúi người xuống, vùi đầu vào cổ cậu, đôi mắt có chút ướt át, hồi lâu mới thấp giọng nói:

"Vậy em đừng bao giờ buông ra."

"Được," Tại Trung đưa một tay khác lên sờ đầu Trịnh Duẫn Hạo, cậu mở miệng, giọng nói vẫn mềm mại, nhưng nhả chữ rất rõ ràng, "Không buông!"

Nói chuyện xong, Trịnh Duẫn Hạo cũng không còn căng như trước, ôm Tại Trung cùng nhau xem phim, hôn hôn sờ sờ ôm ôm, cuối cùng phim thì chẳng xem được bao nhiêu, lại thăm dò khắp thân thể Tại Trung một lần, phóng thích hai lần trong cơ thể cậu mới kết thúc. Xong việc tất nhiên không thể không cùng nhau tắm rửa một cái. Bởi vì phải đem thảm bị làm dơ ném vào máy giặt, nên đến khi Trịnh Duẫn Hạo mang thảm ra ban công phơi rồi trở lại phòng ngủ đã rất muộn, hắn cho rằng Tại Trung hẳn là ngủ rồi, rón ra rón rén xốc lên chăn lên lại thấy Tại Trung đang cố gắng mở to hai mắt nhìn hắn.

"Sao còn chưa ngủ?"

"Chờ, chờ anh nha," Tại Trung dụi dụi mắt, rúc vào lòng ngực Trịnh Duẫn Hạo, miệng nói, "Anh, thật sự... không tức giận sao?"

"Ừm," Trịnh Duẫn Hạo vỗ vỗ lưng Tại Trung, kéo chăn lên cho cậu, thuận miệng nói, "Nếu anh còn giận, em tính làm sao bây giờ?"

"Ưm..." Sau một hồi vận động đã buồn ngủ đến không chịu nổi, Tại Trung mồm miệng không rõ hàm hồ nói, "Thì... tiếp tục, dỗ anh nha."

Trịnh Duẫn Hạo bị cái chữ "dỗ" này làm cho cứng đờ, da gà cũng nổi lên, biệt nữu quả thật muốn mắng người, nhưng rồi lại nhịn không được nghĩ:

Hóa ra tư vị được người khác dỗ dành là như vậy.

Giống như, cũng không tệ lắm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net