Chương 5: Ta yêu ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luống cuống tay chân hắn không biết người đang nằm trong lòng mình đang bị cái gì. Thấy lòng ngực y không phập phồng nữa, hắn đưa tay lên mũi y. Y không còn thở nữa. Hắn hoảng đến không biết làm gì chỉ biết lây người y bảo y đừng chết.

"Ta nói người không được chết! Tỉnh lại cho ta!"

Hắn cố gắng bình tĩnh lại, sơ cứu cho y. Nhấn nhấn ngực y mười mấy cái y cũng chẳng có dấu hiệu gì của việc thở lại.

"..."

Hắn nhìn nhìn xung quanh, chắc rằng không có ai. Rồi nhìn y, từ từ cúi xuống. Hắn hô hấp nhân tạo cho y. Cứ như vậy vài lần. Mặt mày y xanh xao do thiếu khí, môi y khô nứt chạm vào có chạm giác nhột nhột môi hắn.

"Hộc..Khụ Khụ Khụ.." cuối cùng Sư Thanh Huyền cũng đã thở lại. Vừa tỉnh dậy y hít lấy hít để không khí. Cơ thể chưa kịp hồi sức mà dựa vào lòng hắn.

Khi tỉnh lại hẳn rồi, y vội rời khỏi vòng tay đó. Đứng dậy nói:

"Đa tạ huynh!" Nói như hét vào tai hắn.

Do vội đứng lên, chân tay luống cuống chưa kịp cầm theo cây gậy để chống mà một lần nữa ngã xuống. Ngã thẳng lên người hắn.

Hoảng hốt Thanh Huyền vội muốn chống vào cái gì đó để đứng dậy, nhưng chỉ có một tay sinh ra chút khó khăn. Một lần nữa đập mặt vào ngực hắn.

Lần này y nói thầm trong đầu: Thôi rồi tiêu thật rồi! Ca ơi đệ chuẩn bị đến với huynh rồi đây!

Y sợ đến mức không dám nhúc nhích nữa, nằm đó luôn. Hắn cũng bị bất ngờ mà để đó cho y nằm lên.

"..."

"..."

"Định nằm đến bao giờ?" Cuối cùng vẫn là Hạ Huyền lên tiếng trước.

"Ta xin lỗi! Nhưng..." Ta không đứng dậy được. Chưa nói ra thì y đã được hắn đỡ ngồi dậy.

Hắn đứng dậy, đi lụm cây gậy rồi ném về phía Sư Thanh Huyền. Y chụp lấy.

Cảnh tượng này có phải là quá quen mắt rồi đi? Hắn cũng đã từng ném cây quạt cho y như thế. Đuôi mắt có chút phím hồng. Lần này không thể để hắn đi một cách như vậy nữa. Vội túm lây tay hắn.

"...Minh...Hạ Huyền công tử. Ta..ta có chuyện muốn nói."

Hạ Huyền nhíu mày, hắn  y vừa định kêu hắn bằng cái tên Minh Nghi đó. Cũng cảm thấy đầu nổ lớn vì tiếng "Hạ Huyền công tử" vô cùng xa lạ của y.Tuy vậy nhưng bước chân cũng đã dừng lại, lưng vẫn quay về phía y.

"...Đa tạ công tử về chuyện cây quạt và hồi nảy..."

Không nhắc thì thôi, nhắc đến hắn liền cảm thấy ngưa ngứa nơi cánh môi. Trong lòng nhộn nhạo kịch liệt.

"...cũng xin lỗi công tử về việc trước kia. Vẫn chưa thế nói với công tử một câu xin lỗi đầy đủ nào, bây giờ có thể nói rồi, nhưng trong bộ dạng đáng chê cười này...Vẫn mong công tử chấp nhận......"

Im lặng hồi lâu, y nói tiếp:

"...Sau này...có thể nào sống tốt, đừng thù hận nữa được không?...Ta không phải đang cầu sống. Mà là...ta mong công tử đừng ràng buộc mình phải sống trong quá khứ nữa..."

Từng tiếng công tử, cổng tư của y như cứa vào lòng hắn, khiến hắn thật đau, thật phát bực.

"Sống? Ta chết cách đâu lâu lắm rồi. Còn cái kia thì không cần ngươi quan tâm." Hắn cắt ngang. Giọng điệu giận dữ, lãnh đạm vô tình, nhưng trong hắn đang rất chua xót.

Người này bị cái khỉ gì vậy. Chứng kiến hắn người mà y xem là 'bạn thân tốt nhất' giết anh ruột của mình. Y không những không hận, không tức giận khi gặp lại hắn...Mà còn...mà còn cảm ơn hắn? Kêu hắn đừng ràng buộc bản thân nữa?

Hắn quay lại liếc nhìn y một cái. Giật mình. Những giận dữ kia liền biến mất.Hắn thấy khoé mắt y đang đỏ lên, tay đang nắm tay hắn cũng đang run lên. Y lại đang thở một cách khó khăn, cả thân thể như sắp quỵ xuống thêm một lần nữa.

"Ngươi...từ nảy đến giờ...sao vậy?" Hai tay nắm lấy bả vai y, đỡ y đứng lại đàng hoàng.

Y không trả lời, tay càng siết chặt tay hắn. Miệng mấp mấy. Hắn thô bạo túm lấy miệng y, nói:

"Bình tĩnh lại, thở bằng mũi đi. Hít vào...thở ra...hít vào...thở ra..."

"Ột~" Khi dần bình tĩnh lại, bụng Sư Thanh Huyền đột nhiên kêu lên.

Y ngất đi luôn, không biết là ngất vì khó thở hay vì đói...hay vì ngại nữa. Cũng vì thế mà hắn biết y chưa kịp ăn uống gì đã vội đuổi theo hắn đến đây. Con người này luôn như thế...

Hắn bế y lên, bay nhanh về căn nhà đã mua ở hoàng thành. Đặt y nằm trên giường, hắn đi nấu cháo cho y ăn có sức trước rồi mới định chữa trị tay chân cho y.

Cháo này hắn cố y nấu lõng một xíu để y dễ ăn, còn cho thêm linh dược vào để y mau khôi phục.

Hắn lúc làm những thứ này, thật không biết bản thân rốt cuộc bị gì mà lại làm thế.

Bưng cháo vào phòng, y đang ngủ, hơi thở đã ổn đỉnh. Hạ Huyền cẩn thận đỡ y dậy, thổi ấm, đút từng muỗn cháo cho y ăn. Trong mắt hắn chứa đầy ôn nhu. Đây cũng không phải lần đầu hắn đút cháo cho y ăn.

Cách đây mấy trăm năm, Sư Thanh Huyền từng bị trọng thương do làm nhiệm vụ. Lúc đó trong lòng hắn hận thù đầy ngập, nhưng vì để qua được mắt của vị Thủy Sư kia, hắn vẫn diễn cho tròn vai người bạn tốt. Lúc ấy, hắn đút cháo cho y ăn mà không cần thổi, cứ thể để y gần như bỏng lưỡi.

Nhưng lần này, hắn không muốn người này bị thương nữa. Hắn muốn quan tâm, bảo vệ chăm sóc người này.

Hắn chấp nhận rồi. Hắn chấp nhận việc mình yêu y.

Hắn, Hạ Huyền yêu Sư Thanh Huyền.

Cách đây vài ngày hay chỉ mới hôm qua thôi, hắn còn chối bỏ không muốn giải quyết cái mớ bồng bông trong lòng. Hắn còn không muốn gặp y, hôm nay vì sợ gặp y nên muốn đi nhanh về nhanh. Nhưng cuối cùng vẫn là gặp y.

Còn nói chuyện với y nữa. Hắn chọn quay lưng với y khi đó, vì hắn sợ hắn nhìn trực diện y, lúc y nói những câu đó. Hắn chỉ sợ mình sẽ không kiềm lòng được, mà chạy đến ôm người này. Nói với y:

"Không cần cảm ơn ta. Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi. Ta đã trả xong thù hận rồi. Ta không hận ngươi, ta...ta yêu ngươi."

Nhưng chưa kịp nói, cũng chưa kịp quay lại. Thì y đã ngã quỵ xuống, lúc y ngã xuống là lúc con tim hắn cũng rơi xuống theo.

Hắn lúc đó hận không thể đem cốt của mình đến, chỉ cần y thực sự không thở nữa, không tỉnh dậy nữa, không mở đôi mắt trong veo đó ra nhìn hắn ôn nhu thêm một lần nào nữa, không còn hihi haha cười với hắn nữa...Hắn sẽ đem cốt của mình hủy. Để có thể tan biến cùng y.

Hắn lại cẩn thận đặt y nằm lại xuống giường. Nhìn ngắm hồi lâu, vẫn là cảm thấy ốm đi hơn rất nhiều. Nắm lấy bàn tay y, hắn cảm thấy đôi bàn tay này lúc trước nào có những vết chai sần như thế. Nhìn gương mặt này đi, lúc trước nào có gầy gò lem luốt bụi bẩn như thế?

"Lão Mộc."

"Có lão nhân."

"Phiền ông sai vài người tắm rửa, thay quần áo, chữa trị và băng bó lại vết thương cho người này."

"Rõ."

Nhìn gương mặt đang nằm ngủ yên liềm trên giường thêm lần nữa, rồi hắn mới rời đi.

Lão Mộc nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu. Lại nhìn Sư Thanh Huyền nằm trên giường, thầm nghĩ: Sau này có vẻ nhìn mặt vị Sư Thanh Huyền này nhiều hơn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net