Chương 23. Vách đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Số lượng Tính Tính đổ vào trong phủ càng ngày càng nhiều, Bách Lý Khoan Nhân và Bách Lý Hoằng Nghị đều phải rút vào trước cửa nội viện, thị vệ lần lượt ngã xuống, hai huynh đệ hắn cả người đều là máu, chỉ có thể khốn khổ chống đỡ. Bách Lý Hoằng Nghị bị chém một đao vào vai trái, quần áo bị xé rách te tua treo ở trên vai, nhưng da thịt trần trụi trong gió tuyết dường như không có cảm giác gì.

"Thời Ảnh... Nghe được không....!" Hắn kêu đã khàn cả giọng, nhưng không dám dừng lại, không kịp nhặt xác Thân Phi, không kịp đếm xem bao nhiêu người còn sống, không kịp cực kỳ đau lòng, không kịp cực kỳ phẫn hận, chỉ máy móc xuất kiếm, lại xuất kiếm, nghẹn ngào lặp đi lặp lại: "Thời Ảnh.... Mau nghe được đi....!!"

Hàn Trừng Tâm giao Trọng Môn cho Bách Lý Diên, cuộn lại tóc, thắt chặt dây lưng, đeo băng tay, lấy ra thanh trường kiếm từ khi sinh con đã không dùng đến, dứt khoát ra nhập cuộc chiến.

Bách Lý Khoan Nhân quay đầu thấy nàng thì lo lắng hét lên: "Trừng Tâm, trở về đi! Trọng Môn không thể không có a nương!"

Hàn Trừng Tâm dùng sức thọc kiếm vào tim Tính Tính, kiên quyết đáp: "Thiếp cũng không thể không có trượng phu!"

Ba người bọn họ mỗi người chiếm cứ một góc nội viện, dẫn dắt một ít vệ binh còn sót lại liều mạng chiến đấu, giữa lúc tình thế nguy cấp lại nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Bách Lý Diên ở đằng sau truyền tới, "Trọng Môn? Trọng Môn!!!"

Ba người đồng thời quay đầu, chỉ thấy Bách Lý Trọng Môn hai chân buông thõng trên không trung, hai tròng mắt trợn trắng, ánh mắt trống rỗng, từ trong phòng chậm chạp trôi ra.

"Trọng Môn!!"

Hàn Trừng Tâm kinh hãi hét lên, chân cũng tiến lên vài bước, lại bị Bách Lý Hoằng Nghị ngăn lại, "Đại tẩu!" Hắn trầm giọng nói, "Đừng qua đó!"

Có một sợi khói đen từ trong chiếc khoá trường mệnh trước ngực Trọng Môn bay ra, dần dần bao vây toàn bộ cơ thể đứa nhỏ, một tiếng cười già nua quỷ dị dường như đến từ trong thân hình bé nhỏ của Trọng Môn, "Ha hả ha hả--- Lại gặp mặt, Ma Tôn đại nhân."

Cùng Kỳ!!

Bách Lý Hoằng Nghị chưa kịp mở miệng, chỉ thấy làn sương đen quanh thân thể Trọng Môn đã chia thành mười mấy nhánh, ào ào trôi xuống mặt đất, một lát sau liền có những con Tính Tính xuất hiện trong sương đen cầm trường đao xông về phía họ.

"Cùng Kỳ!" Bách Lý Hoằng Nghị vươn tay ném một con Tính Tính đi, phẫn nộ gào lên: "Buông Trọng Môn ra! Nếu không ta sẽ giết ngươi!!!"

"Thân thể phàm nhân yếu ớt như ngươi, cũng dám sủa như điên trước mặt bổn vương? A, sinh mệnh này lại tràn đầy linh lực, thể xác nhỏ như vậy, lại là vật chứa tuyệt nhất để chịu tải yêu khí. Ai có thể nghĩ được chứ, cánh cửa mở ra kết giới, lại nằm trong thân thể cháu trai Tôn thượng Bách Lý? Ha ha ha ha ----"

Khi Cùng Kỳ nói, chiếc khoá trường mệnh trước ngực Trọng Môn lại tuôn ra màn sương đen dày đặc hơn, cứ rơi xuống đất liền biến thành Tính Tính. Có thể tốc độ di chuyển của yêu khí quá nhanh, thân thể của Trọng Môn không gánh nổi, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, lại không có cách nào mở miệng kêu cứu. Hàn Trừng Tâm né ra khỏi cánh tay hắn, xông lên muốn ôm lấy Trọng Môn, làn sương đen lại hoá thành lá chắn, đem nàng hất văng ra, đôi tay vừa chạm vào lá chắn lập tức đầm đìa máu.

"Trọng Môn!!!" Sau khi thảm hoạ xảy ra, Hàn Trừng Tâm vẫn luôn bình tĩnh kiên cường, giờ phút này rốt cuộc cũng mất khống chế, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin: "Các ngươi muốn thể xác thì lấy của ta đi! Đừng làm tổn thương con trai ta, cầu xin ngươi.... Cầu xin ngươi!!!"

Trong nội viện nho nhỏ chen chúc đầy những con Tính Tính đang hổn hển thở vì phấn khích, Bách Lý Hoằng Nghị toàn thân đều run rẩy vì tuyệt vọng, "Thời Ảnh..." Hắn nỉ non kêu, "Thời Ảnh!!!"

"Ha hả ha hả----" Giọng nói của Cùng Kỳ lại vang lên lần nữa, "Đường đường là Ma Tôn, thế nhưng lại cầu xin Thần tộc cứu giúp, Chẳng biết Thần giới trong mắt ngươi thiện lương chính nghĩa như thế nào, nhưng lại là kẻ đồng loã với Yêu tộc ta để đạp vỡ Trường An. Y làm sao có thể đáp lại lời cầu cứu của ngươi chứ?"

Bách Lý Hoằng Nghị run rẩy rống lên: "Ngươi chỉ nói hươu nói vượn!"

Cùng Kỳ không hề trả lời, Tính Tính che trời lấp đất vây xung quanh bọn họ, yêu khí còn lại tàn nhẫn xé rách thân thể nhỏ bé của Trọng Môn, Bách Lý Diên nước mắt đầm đìa, bi phẫn đan xen, nhặt lên cây kiếm của thị vệ đã chết, nhìn thấy một con Tính Tính sắp chém vào Bách Lý Khoan Nhân, ông liền xông lên phía trước, dùng kiếm chặt đứt cánh tay của Tính Tính, nhưng mà con Tính Tính dường như không việc gì, dùng tay trái xách cổ ông lên cao, đâm trường đao vào.

"A gia---!!"

Bách Lý Hoằng Nghị nghe thấy tiếng huynh trưởng tê tâm liệt phế gào lên, chỉ cảm thấy tất cả đều rơi xuống vực sâu. Hắn ngơ ngẩn, mặc cho gió tuyệt quất lên trên mặt, trong sự im lặng đến nghẹt thở, cuối cùng cũng hiểu rõ, cuối cùng cũng phải thừa nhận, sẽ không có ai nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của hắn, sẽ không có ai tới cứu vớt bọn họ khỏi địa ngục này.

Thành Trường An, đã bị Thần tộc vứt bỏ.

Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hắn nắm chặt kiếm trong tay, mở to đôi mắt đỏ đậm mà rít gào: "Tư Trinh đâu?! Lôi Sát đâu?!"

Hai luồng sương đen tức khắc xuất hiện bên cạnh hắn, đồng thời còn có ma kiếm kia.

Giọng nói của Tư Trinh vẫn trong trẻo, lạnh lẽo như cũ: "Bách Lý công tử, người tiếp nhận Lôi Sát cũng chính là chúa tể của ta. Ta và Tư Hành sẽ nghe theo mệnh lệnh của Tôn Thượng mà hành sự!"

"Một con cũng không được để lại." Bách Lý Hoằng Nghị giơ tay nắm lấy Lôi Sát, cảm nhận được lệ khí nóng bỏng đang từ trong cơ thể cuồn cuộn trui ra, "Giết hết bọn chúng đi!!!"

Thời Ảnh lần thứ tư đánh bại Việt Ô, nhìn đối phương ngửa mặt nằm trên tuyết, cả miệng lẫn mũi đều trào máu tươi, mà bản thân y cũng lung lay sắp đổ, phải chống Cứu Tiêu mới có thể đứng vững, "Việt Ô đại nhân," y nói, "Để Thời Ảnh rời đi đi... núi Cửu Nghi, vốn không nên tồn tại bán yêu như tại hạ."

Việt Ô vẫn nằm im không nhúc nhích, hình như đang cười, nhưng cuối cùng vẫn không đứng lên. Thân ảnh đỏ rực của Tất Phương từ xa bay tới, Thời Ảnh hơi cúi người, nói: "Đa tạ đại nhân đã thành toàn."

Y xoay người về phía Tất Phương, nhún người nhảy lên, ngồi ở trên lưng Tất Phương mà nôn ra máu. Thời Ảnh dường như không phát hiện ra, dùng vạt áo lau qua loa mũi và miệng, thúc giục: "Tất Phương, nhanh lên!"

Hai quả đan dược hiện ra trước mắt, Tất Phương nói: "Tiểu Ảnh, uống thuốc trước đi."

Thời Ảnh nhận ra trong đó có một viên ngự phong đan, một viên khác khi cho vào trong miệng, dường như có hương vị của sao hải đường.

"Tất Phương...." Trong lòng Thời Ảnh có vô vàn cảm xúc lẫn lộn, "Sao ngươi lại có thuốc?"

"Ta đã đánh cắp nó trong lúc đệ tử của Việt Ô đại nhân bất cẩn."

Lúc này, Việt Ô trầm mặc bò dậy từ trên mặt đất, phun ra một búng máu nhạt, hướng về phía Đế Giang vừa xuất hiện hành lễ: "Thuộc hạ bất tài."

"Thôi." Đế Giang thở dài nói: "Đệ tử của ngươi, cũng không đến mức bị một con chim chui vào chỗ trống mà cướp đi cả ngự phong đan lẫn sao hải đường, là ngươi đã chuẩn bị cho y từ sáng sớm."

Việt Ô im lặng một lát, mới nói: "Hai trăm năm trước, cũng ở trước Vân Quy điện, Thời U cũng nói với thuộc hạ câu nói này.... 'sống hay chết, ta đều muốn ở cùng nàng.' Cho nên thuộc hạ hiểu, kể cả chỉ còn một giọt máu cuối cùng, y cũng sẽ bò về Trường An. Thuộc hạ chỉ là...." Gã tự giễu cười cười, "Nhưng mà đều phí công vô ích."

"Chữ tình này lại là thứ khó hiểu nhất." Đế Giang xoay người đi vào trong điện, "Hai trăm năm rồi, cũng nên để nó qua đi."

Việt Ô vẫn cầm bội kiếm đứng im tại chỗ, ngón cái sờ lên chuôi kiếm có khắc kiếm danh, Hình Thiên sau khi đúc ra thần kiếm đều đánh số, cho nên chữ "Nhập" này cũng là Hình Thiên khắc. Chiến Thần không khắc "hai mươi", lại khắc "Nhập", chỉ vì "Đọc tới cái tên này lại có chút tưởng niệm". 385 năm trước, Thời U và gã đều là đệ tử của Hình Thiên, cả hai đều nhìn trúng thanh kiếm này, cuối cùng Thời U nhường cho gã.

"Ánh mắt của Thần Hoàng thật tinh tường." Gã không ngừng vuốt ve vào chữ "Nhập" phía dưới chữ "U", nhàn nhạt nói: "Rất nhiều việc nhỏ nhặt, thời gian đã qua lâu như thế, thuộc hạ... cũng nên buông tay rồi."

Tất Phương lao ra khỏi những đám mây dày đặc, thành Trường An nhìn từ trên không trung chỉ còn lại sự im lặng chết chóc. Thời Ảnh nằm trên lưng Tất Phương, chân tay đều lạnh lẽo, lồng ngực cũng nghẹn lại, y nhớ đến toà thành ban đêm có đèn dầu lộng lẫy, náo nhiệt phi thường, nỗ lực tìm một tia ánh sáng, nhưng không có, ngoại trừ một mảnh tuyết trắng loá, cái gì cũng không có.

Tất Phương đặt y xuống bên ngoài cửa Đông thành, không lâu trước đây, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn còn đứng ở nơi này cười từ biệt y. Cửa thành đang mở, nhưng trên thành vẫn chưa đốt đèn, dưới cổng cũng không có quân coi giữ, Thời Ảnh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng y rất nhanh đã biết được nguyên nhân.

Tất cả đều đã chết.

Y đi qua xác của những tướng sĩ canh cổng, phát hiện ra trên đường Trường An bao phủ không phải là tuyết màu trắng, mà là màu đỏ tươi, màu của máu.

Y đi dọc theo đường Trường An về phía trước, muốn chạy lên, nhưng thân thể dường như đông cứng lại. Trên đường chất đầy tử thi và chân tay đã bị cắt cụt, có cả Tính Tính, nhưng càng có nhiều người, quá nhiều quá nhiều người chết.

Y thấy được người bán bán túi tiền nằm trên chiếc xe đẩy bằng gỗ của chính mình, ngực có một lỗ thủng lớn, những chiếc túi tiền đầy màu sắc nằm rải rác xung quanh, nhuốm đầy máu.

Y thấy được ông chủ bán canh thịt cừu, mấy tháng trước y và Bách Lý Hoằng Nghị từng quay lưng về phía nhau ngồi ở nơi này, tận hưởng sự hiếu khách của ông chủ, bây giờ ông chủ đang nằm ngửa trên tuyết, nửa người dưới cũng không thấy đâu.

Y thấy được đôi vợ chồng bán đồ ăn kia, bọn họ từng ngược gió tuyết dựa sát vào nhau đi qua y, cười nói trong tuyết, nói rằng cùng nhau đầu bạc. Hiện tại trượng phu vẫn đem thê tử ôm vào trong ngực, một cây trường đao xuyên qua thân thể khiến bọn họ ở cạnh nhau.

Y thấy được cha con người mãi nghệ trên phố, thấy tiểu muội bán kẹo hồ lô ngào đường, thấy lão nhân nặn những con búp bê bằng đất sét, thấy được rất nhiều người xa lạ đã nở nụ cười nhân hậu với y... Bọn họ phần lớn chỉ nằm trong tầng dưới của bá tánh, cuộc sống khốn khổ, nhưng vẫn lạc quan, giọng nói sang sảng, ánh mắt sinh động, bây giờ.... Bọn họ đều đã biến thành băng lặng, thậm chí còn không có được thi thể hoàn chỉnh.

Thời Ảnh nâng chân lên, tận lực chạy về Bách Lý phủ. Y bị thương rất nặng, linh lực đã không đủ để ngăn cản lại gió tuyết, mặc dù đã ăn sao hải đường, nhưng không có cách nào để vết thương có thể khỏi hẳn trong một thời gian ngắn, cho nên khi đuổi tới nơi, tuyết đã bao trùm cả hai vai, nhưng Thời Ảnh không quan tâm, tiền viện đã không còn người sống, y hốt hoảng đến mức hét lên: "Bách! Bách Lý!!"

Đi qua chính sảnh, nội viện càng thêm hỗn loạn, thi thể người chết và Tính Tính chồng chất như núi. Bách Lý Khoan Nhân quỳ trên mặt đất, ôm lấy thi thể của Bách Lý Diên mà khóc thảm thiết. Thời Ảnh còn chưa kịp nhìn về nơi khác, đã bị Hàn Trừng Tâm với gương mặt đầy máu nắm lấy cánh tay.

"Thời đạo trưởng...." Nàng chảy nước mắt khẩn cầu: "Xin ngài cứu lấy con trai ta.... Cứu Trọng Môn... Cầu xin ngài....!"

Thời Ảnh vội vàng cúi người nhìn về phía Bách Lý Trọng Môn, sắc mặt của tiểu gia hoả tái nhợt, trên người cũng không có miệng vết thương. Thời Ảnh ôm hi vọng ngồi xuống, nhưng chỉ cần xem xét mạch cổ thì tim như dao cắt, yên lặng thu tay lại, mặc cho nước mắt lăn xuống.

"Phu nhân...." Lời nói gian nan lắm mới thoát được khỏi yết hầu, "Trọng Môn đã.... Đã...."

Hàn Trừng Tâm ôm lấy thân thể nho nhỏ kia mà gào khóc, tiếng khóc khiến người ta không đành lòng được. Thời Ảnh quay mặt đi, rốt cuộc cũng từ trong đống thi thể nhìn thấy Bách Lý Hoằng Nghị.

Thanh niên quay lưng về phía y, quỳ trong tuyết lạnh, bên cạnh là Ma kiếm Lôi Sát. Thời Ảnh bước tới hai bước, lại không tự chủ được mà dừng lại. Bách Lý Hoằng Nghị cũng đang ôm một người.

Đó là.... Thân Phi.

"Ta cho rằng ngươi sẽ không tới." Thanh niên hơi nghiêng đầu, nhưng không quay đầu lại, giọng nói giờ phút này còn lạnh hơn cả sương tuyết trên mặt hắn, "Ngươi là phụng mệnh Thần Hoàng, đến để nghiệm thu thành quả sao?" Thanh niên đặt Thân Phi xuống mặt đất, động tác cực kỳ cẩn thận, đứng dậy, quay đầu lại, "Như vậy, thành quả trước mắt, Thần Hoàng có hài lòng không?"

Máu và nước mắt đan xen trên mặt thanh niên, làm cho gương mặt trẻ tuổi anh tuấn kia trở nên xa lạ, mà ánh mắt thanh niên nhìn về phía y, dường như đang nhìn một người hoàn toàn không hề quen biết. Bọn họ chỉ cách xa mấy bước, nhưng trên mặt đất bằng phẳng dường như đã âm thầm nhô lên hàng ngàn vách núi, cả cuộc đời này cũng không có cách nào có thể vượt qua.

"Bách Lý.... Ta không biết...." Y vô lực biện bạch, "Trước đó ta thực sự không biết...."

"Được, ta tin tưởng ngươi." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Cho nên Yêu tộc có thể thuận lợi đột phá kết giới, đi vào Trường An, thật ra là Thần giới âm thầm giúp đỡ, đúng không?"

Thời Ảnh suy sụp cúi đầu, gắt gao nắm chặt nắm tay, trầm mặc không nói.

"Ta sẽ coi như ngươi thừa nhận." Thanh niên chậm rãi đi đến trước mặt y, túi tiền thỏ ngọc y đưa vẫn còn đeo trên đai lưng, vươn tay vuốt ve khuôn mặt y, lòng bàn tay lạnh băng mà cứng rắn, "Thời Ảnh," thanh niên nói, "Ta sẽ báo thù, ta sẽ giết Cùng Kỳ, cũng sẽ giết cả sư tôn của ngươi, Thần Hoàng Đế Giang."

Khoảng cách gần như vậy làm y nhìn thấy bờ vai trần của thanh niên, trên vai trái có một vết thương màu đỏ nhạt, đó là dấu răng của uyên phù. Thời Ảnh nhắm mắt lại, nước mắt chảy qua đầu ngón tay của thanh niên, Bách Lý Hoằng Nghị vẫn bình tĩnh như cũ: "Là ta mang ngươi đến Trường An, cũng là ta mang ngươi vào Bách Lý phủ. Ngươi có vô số lần đụng vào khoá trường mệnh của Trọng Môn, thế nhưng lại không hề phát hiện ra cửa vào ở đó. Thần giới, Yêu giới muốn mạng sống của ta, cứ cầm đi là được, tại sao lại xuống tay với Trọng Môn? Nó mới chỉ là một đứa bé ba tuổi." Hận ý trong mắt thanh niên mãnh liệt đến doạ người, giọng nói lại vô cùng hoảng hốt, dường như đến từ một nơi nào đó rất xa, "Ngươi đã cứu ta rất nhiều lần, ta không muốn hận ngươi, cũng không muốn làm tổn thương ngươi, nhưng ta không muốn nhớ nữa, bởi vì như thế thật sự quá đau. Cho nên, cầu xin ngươi, hãy lấy đi ký ức từ khi ngươi xuất hiện."

Từng câu từng chữ, giống như lưỡi dao sắc bén nhất, đâm phập vào tim. Thời Ảnh mở to mắt, nhìn vào trước kia thâm tình như nước, bây giờ chỉ còn lại sự kiên quyết lạnh lùng, cùng một mảnh tro tàn vô vọng.

"Thất hứa với ngươi, ta thực sự xin lỗi, ta chỉ là...." Thanh niên lau đi nước mắt trên mặt y, động tác vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, "vĩnh viễn không muốn nhớ đến ngươi."

---------------------

Lời tác giả ( 3/3 )

Trọng Môn không sao cả, sẽ được Tiểu Ảnh cứu trở về.... ...😭

Tỷ đệ Tư Trinh đã giết sạch yêu quái trong Bách Lý phủ, nhưng bên ngoài vẫn còn. Chương sau Cùng Kỳ sẽ lại đến tìm đường chết, linh lực của Bách Lý mới hoàn toàn thức tỉnh. Quyển thượng sẽ kết thúc ở chương 24.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net