Chương 48 - Tuyết lễ (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Ảnh mơ thấy mẫu thân mình.

Nàng ăn mặc rất giản dị, hầu như không mang theo trang sức, màu da cũng không trắng nõn, dung mạo thật ra kém hơn trước rất nhiều, nhưng khi nàng cười, Thời Ảnh liền lập tức nhận ra.

Nàng đứng giữa một chiếc thuyền gỗ, đang cùng một nam tử rắn rỏi vớt lưới đánh cá trên biển, ở phía sau họ còn có một tiểu nam hài năm sáu tuổi.

Tấm lưới được vớt lên, trên đó có đủ loại tôm cá, tiểu nam hài vừa thích thú vừa tò mò, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười vui vẻ mà trong trẻo.

Thời Ảnh đứng ở phía xa, không nỡ tiến lên quấy rầy, chỉ bình tĩnh nhìn một lát, cảm thấy có chiếc lông vũ phất qua trên mặt, mang theo luồng nhiệt ấm áp, một giọng nói dịu dàng gọi tên y:

"Tiểu Ảnh...."

Thuyền gỗ dần dần trôi ra xa, mẫu thân lại đột ngột đứng dậy quay đầu lại, mỉm cười vẫy tay với y.

Thời Ảnh mở to mắt, nhận ra đó không phải là lông vũ, mà là môi của ái nhân. Bách Lý Hoằng Nghị dùng một cánh tay ôm y vào trong ngực, hôn lên môi, lên mắt, lên khắp gương mặt y, bởi vì y khóc.

"Gặp ác mộng sao?" Thanh niên hôn lên chút nước mắt còn sót lại nơi khoé mắt, nhẹ giọng hỏi.

Thời Ảnh lắc đầu, nói rằng y chỉ mơ thấy a nương.

Thanh niên hỏi: "A nương thế nào?"

"Người rất hạnh phúc." Thời Ảnh nỉ non, "Còn cười với ta, làm ta rất an tâm."

Môi thanh niên lại di chuyển đến sát bên tai y, "Thế còn ngươi?"

"Ta làm sao?"

Một bàn tay to từ phía sau lưng y từ từ trượt xuống đến hõm eo, "Có còn đau không?"

Tai Thời Ảnh đột ngột nổ tung, cả mặt lẫn cổ đều bốc cháy, kéo chăn muốn trốn đi, lại bị Bách Lý Hoằng Nghị tóm được cổ tay.

"Bây giờ lại biết thẹn thùng." Thanh niên bật cười, "Thỏ con tối hôm qua còn khóc lóc không chịu cho ta ra ngoài là ai thế?"

Thời Ảnh đỏ mặt tức giận: "Rõ ràng là ngươi... khiêu khích trước!"

Làm cho y lung tung rối loạn, lăn qua lộn lại mà đi vào tận cùng, còn cắn vào vành tai y mà hồ ngôn loạn ngữ, hỏi y làm như vậy có thể sinh ra thỏ con không. Y rõ ràng biết điều đó là không thể, nhưng vẫn như bị ma ám, nhất định bắt Bách Lý Hoằng Nghị phải bắn vào bên trong, thanh niên không đồng ý thì y lại càng khóc dữ dội, Bách Lý Hoằng Nghị không lay chuyển được, cuối cùng phải thoả mãn y.

Lúc ấy thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhớ lại, Thời Ảnh quả thật xấu hổ và giận dữ muốn chết. Người khởi xướng lại còn cười xấu xa, nhe nhởn hỏi: "Được rồi được rồi, đều là lỗi của ta. Cho nên ngươi có còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Thời Ảnh phồng má nói: "Ta thật sự rất ổn!"

"Tốt lắm." Bách Lý Hoằng Nghị khen ngợi, vui vẻ mà hôn tới, "Vậy làm lại một lần."

"Bách Lý Hoằng Nghị......!" Thời Ảnh hoảng hốt đến mức muốn liều mạng trốn, "Trời sáng rồi, sẽ có người nhìn thấy...."

Ma Tôn đại nhân thản nhiên nói: "Ai dám tới xem, bổn toạ liền giết...."

Lời còn chưa dứt, hai người đồng thời cảm nhận được luồng hơi thở khác thường. Bách Lý Hoằng Nghị quay đầu lại, nhìn thấy một miếng gạch trong điện bị cắt xuyên qua, từ bên dưới lộ ra một cái đầu quen thuộc.

"Tôn thượng, Tiểu Thỏ, buổi sáng tốt lành!" Đường Kiều mang theo gương mặt đầy đất, vẫy bàn chân mũm mĩm cả mình về phía bọn họ, vỗ vỗ đôi tai to một cách tự hào, "Ta đã đào xong cung điện ngầm thứ hai rồi!"

Bách Lý Hoằng Nghị nhanh chóng kéo chăn che lên người y, đến cả bả vai cũng không được lộ ra, còn chính mình thì tuỳ tiện khoác trung y đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Kiều, nắm gáy tiểu gia hoả này xách lên.

"Lâu lắm rồi không được ăn đầu heo, bổn toạ có chút thèm."

Đường Kiều bị doạ đến chết đứng thành pho tượng, một chút cũng không dám động đậy, vô cùng đáng thương nhìn về phía Thời Ảnh, trong mắt chỉ có hai chữ: Cứu mạng.

Thời Ảnh vội vàng mặc quần áo xuống giường, giải cứu Đường Kiều từ trong tay Ma Tôn đại nhân, ôm vào trong lòng mà vuốt ve trấn an. Bách Lý Hoằng Nghị quả thật bị chọc giận đến bật cười, khom lưng trợn mắt với Đường Kiều: "Ai cho phép ngươi đào hang vào trong điện Thuỵ Yên? Còn dám trực tiếp thông vào tẩm điện của bổn toạ!"

"Bách Lý Nhị Lang, đừng hung dữ với nó." Thời Ảnh ra lệnh, ôm Đường Kiều mà hôn xuống, nghiêm giọng dạy dỗ: "Ngươi không thể đào địa đạo đến dưới tẩm điện của Ma Tôn khi chưa được hắn đồng ý, đây chính là đại bất kính."

"Thực xin lỗi, ta sai rồi...." Đường Kiều hổ thẹn cúi đầu, chỉ chỉ tay, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ là muốn lập tức thông báo cho ngươi ngay khi củ cải chín...."

"Ta biết." Thời Ảnh cười nói, "Ngươi có thể đặt một bông hoa Linh Khê bên ngoài cửa sổ. Ta nghe thấy tiếng hát, liền sẽ cùng ngươi đi tìm củ cải, như vậy có được không?"

Đường Kiều đương nhiên đồng ý. Thời Ảnh đặt nó xuống mặt đất, nói: "Vậy ngươi về đi, ta sẽ dùng linh lực đem nơi này khôi phục lại như cũ. Sau này đừng đào vào đây nữa."

Đường Kiều ngoan ngoãn đồng ý, lại cẩn thận nhìn về phía Bách Lý Hoằng Nghị, sợ hãi nói: "Tôn thượng, ta thấy Hi Lung đại nhân đang ở ngoài điện...."

Thanh niên nhướng mày, có vẻ thích thú, "Gã ở ngoài đó làm cái gì?"

"Hình như đang đợi ngài."

"Vừa đúng ngày thứ ba, quả nhiên gã đã trở lại." Thanh niên cười một tiếng, ôm tay nhìn xuống Đường Kiều, "Chỗ ở của Hi Lung trước đây, hình như là bên phải tẩm điện của Tư Trinh, ngươi có biết không?"

Đường Kiều ngơ ngác gật đầu, "Ta biết nơi đó, đã hoang phế từ lâu."

"Bổn toạ sẽ khiến gã trở về đó sống." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Ngươi thích đào hang đúng không? Vậy thì cứ đào vào trong điện của Hi Lung, nếu gã hỏi, cứ nói là do bổn toạ ân chuẩn."

"Vâng, Tôn thượng."

"Lại nói với gã, những năm gần đây Hộ Pháp Tư Trinh vì Ma Vực mà hi sinh rất nhiều, để biểu thị cảm kích, bổn toạ quyết định tự mình tìm kiếm hôn phu cho nàng."

Đường Kiều hiển nhiên không rõ việc này có ý nghĩa gì, cũng không dám hỏi, nửa hiểu nửa không mà gật gật đầu, "Đường Kiều lĩnh mệnh."

Bách Lý Hoằng Nghị cực kỳ hài lòng, lại xách gáy tiểu gia hỏa lên, nhắm ngay chỗ cửa động mà thả xuống, "Ngươi đi đi."

Trong nháy mắt, Đường Kiều rơi vào trong động, dùng tốc độ cao mà trượt sâu vào trong cung điện dưới lòng đất của chính mình.

Thời Ảnh: "....."

.....

Hi Lung đồng ý tiếp nhận chức vụ Chưởng kỳ sử, nhưng đúng như lời Tư Trinh nói, gã tâm cao khí ngạo, chỉ hành lễ chứ không quỳ bái, nhưng mà Bách Lý Hoằng Nghị muốn từ từ thu phục nên cũng không để ý quá nhiều.

Hiệu suất làm việc của Đường Kiều cực cao, chỉ vài ngày sau đã đào xong địa đạo vào trong điện của Hi Lung, đem lời nói của Ma Tôn truyền đạt lại không sót một chữ. Ngày hôm sau trở lại Thuỵ Yên điện phục mệnh, còn kể là Hi Lung nghe xong thì sắc mặt không được tốt lắm, nhưng không nói thêm gì, cũng không đem Đường Kiều ném trở lại động, còn cho phép nó nghỉ ngơi trong điện của chính mình, thậm chí còn cố ý cầm một chiếc chăn nhỏ đắp cho nó khỏi lạnh.

Thời Ảnh không khỏi cảm thán: "Hoá ra gã chỉ hung dữ bên ngoài, bên trong lại là một con ma ôn nhu."

Đường Kiều phát hiện ra sắc mặt Ma Tôn không được tốt lắm, thậm chí còn tệ hơn cả Hi Lung đêm hôm qua, sợ chuyện đầu heo bị nhắc lại, liền kiếm cớ chuồn mất.

Được sự đồng ý của Tư Trinh. Bách Lý Hoằng Nghị liền lập một chiếc lôi đài bên ngoài Thuỵ Yên điện, ngay ở ven hồ Thương Ngô, tự mình chủ trì luận võ chiêu thân cho nàng, quy tắc rất đơn giản, cứ người nào mạnh nhất thì thắng cuộc. Tư Trinh xinh đẹp như thế nào, hầu như nhà nhà trong Ma Vực đều biết, lại có dòng máu thuần khiết, địa vị cao quý nên lượng người hưởng ứng lệnh triệu tập cứ nối liền không dứt. Đường Kiều mỗi ngày đều đến đến trước nhất để tìm vị trí quan sát, chờ Thời Ảnh đến ôm mình cùng xem náo nhiệt, nhưng mà đã năm ngày qua đi, hoặc kiếm thuật hoặc pháp thuật, không có vị nào tham gia ứng tuyển lại thắng được Tư Trinh.

Bách Lý Hoằng Nghị vốn là "Tuý Ông chi ý bất tại tửu"(*), nhưng mà Hi Lung lại chưa từng xuất hiện.

Ma Tôn đại nhân trong lòng đã đem Hi Lung đảo tới đảo lui mắng chửi mấy trăm lần, lại phiền não vì trò khôi hài này thế mà lại hỏng việc, Tư Trinh thất bại.

Đối phương đã hơn hai ngàn tuổi, bộ dạng cũng chỉ bình thường, tuy không tính là vừa già vừa xấu, nhưng Thời Ảnh lại không nhịn được mà liên tục thở dài, Bách Lý Hoằng Nghị lại càng thêm hối hận, đường đường là chi chủ Ma Vực, tất nhiên phải nhất ngôn cửu đỉnh, lúc này mà lật lọng thì không còn uy tín nữa.

Vẻ mặt của Tư Trinh thật ra rất bình tĩnh, sẵn sàng thừa nhận thất bại. Bách Lý Hoằng Nghị không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ đối với Hi Lung, hắn thật sự đã nhìn nhầm?

Cũng may, sự thật chứng minh, Hi Lung chỉ là so với hắn có thể nhẫn nại hơn một chút, trước khi cọng rơm cuối cùng rơi xuống đè chết con lạc đà, cái tên ngạo kiều chết tiệt đã không còn nhẫn nại được nữa mà phải thể hiện chân tình.

Hi Lung chỉ dùng mười chiêu đã khiến cho đại thúc hai ngàn tuổi phải quăng kiếm nhận thua, mà đại thúc này lúc trước đã thắng Tư Trinh, bởi vậy gã và Tư Trinh cũng không cần tái chiến nữa.

"Hi Lung đại nhân." Bách Lý Hoằng Nghị nói, "Ngươi đã đi lên lôi đài, chắc hẳn biết được chiến thắng có ý nghĩa gì. Bổn toạ hỏi ngươi, ngươi có cam tâm tình nguyện không?"

Hi Lung không để ý tới hắn, chỉ đi về phía Tư Trinh, chuyên chú nhìn vào đôi mắt nàng, trịnh trọng hỏi: "Ngươi có nguyện ý gả cho ta không?"

Trong mắt Tư Trinh lấp lánh ánh lệ, nhưng không khóc, chỉ gật đầu.

Hi Lung nắm lấy tay nàng, cùng nàng xoay người lại, hướng về phía Bách Lý Hoằng Nghị mà quỳ xuống hành lễ.

"Tạ ơn Tôn thượng thành toàn." Hi Lung cúi đầu trên mặt đất, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định, "Thuộc hạ cam tâm tình nguyện."

Hôn lễ dự định tổ chức vào hai tháng sau, trong lúc đó Bách Lý Hoằng Nghị lại lần nữa đưa Thời Ảnh trở lại Trường An, lần này còn có cả Đường Kiều.

Không ngoài dự đoán của hắn, Trọng Môn vừa nhìn thấy Đường Kiều đã thích, không hề quấn lấy hắn và Thời Ảnh, chỉ suốt ngày chạy phía sau mông Đường Kiều. Tiểu nam hài ba bốn tuổi vẫn tràn đầy tinh lực, lại đang được nghỉ học, từ sáng đến tối đều chơi rất điên cuồng. Đường Kiều bị lăn lộn đến đỉnh đầu đều bốc khói, bụng cũng xẹp đi, tự nhiên không còn sức để tìm Thời Ảnh chơi đùa.

Bách Lý Hoằng Nghị một mũi tên bắn trúng hai con chim, cực kỳ đắc ý, mỗi ngày đều có thể cùng Thời Ảnh ngủ đến lúc mặt trời lên cao, không có ai quấy rầy, hưởng thụ hết thú vui chốn khuê phòng.

Đến nỗi đại hôn của Tư Trinh cũng lại lên kế hoạch. "Chuyện khác thì không nói, nhưng đại gia đình nhị thúc và tam biểu cữu của Đường Kiều nhất định phải đến." Hắn nói với Thời Ảnh, "Toàn bộ đều phải đến phòng tân hôn, làm cho tam biểu muội phải chui vào trong lòng Tư Trinh mà ngủ, tất cả những con heo khác đều nằm dưới đất."

Trường An đã vào xuân, nhưng thời tiết vẫn rất thất thường, trời lại đổ tuyết trước bình minh, đôi tình nhân trốn trong chăn bông ấm áp mà cọ cọ. Thời Ảnh bị hắn chọc cho đến khi cười khanh khách, "Đường đường là Ma Tôn, hoá ra lại ghi thù như vậy."

Bách Lý Hoằng Nghị khịt mũi, "Ngươi khen hắn ôn nhu, ta phải nhớ cả đời!"

Thời Ảnh cười rộ lên, cánh tay đặt trên eo hắn nhẹ nhàng cào cào vào mạng sườn, ánh mắt dường như mang theo nước mùa thu nhìn vào hắn, "Nhị Lang, ta muốn ăn củ cải năm màu, món này thực sự rất giòn."

Bách Lý Hoằng Nghị lại không lập tức đáp ứng, "Gọi ta một tiếng 'phu quân', ta liền làm cho ngươi."

Thời Ảnh tuy ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng đang ở trong phòng ngủ, đỏ mặt thì thầm: "Phu quân."

Chờ đến khi Bách Lý Hoằng Nghị rời giường ra khỏi cửa đi mua củ cải, đã là một canh giờ sau.

Đường Trường An vẫn bao trùm một lớp tuyết mỏng, trên không trung vẫn có bông tuyết rơi xuống, Thời Ảnh lại hứng thú bừng bừng, cùng hắn đi ra chợ mua rất nhiều rau dưa thịt cá.

Trên đường trở về, Thời Ảnh chỉ vào ven đường vui vẻ nói: "Cửa hàng canh thịt cừu vẫn mở chỗ cũ!"

Bách Lý Hoằng Nghị có chút kinh ngạc, bởi vì hắn chưa từng mang Thời Ảnh đi uống canh thịt cừu, vì thế liền hỏi: "Ngươi tự mình tới lúc nào?"

"Ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên chính là ở chỗ này. Ngày đó ta ngồi ở sau lưng ngươi." Thời Ảnh nắm tay hắn, giọng nói đột nhiên lại nhỏ đi, "Sau này.... Đêm Yêu tộc tập kích Trường An, ông chủ đã chết...."

Hắn siết nhẹ bàn tay Thời Ảnh, cười nói: "Vậy qua uống một chén thì thế nào?"

Hương vị vẫn quen thuộc như cũ, chủ tiệm là một thiếu niên trẻ tuổi, dung mạo cũng có vài phần tương tự ông chủ trước đây, vừa hỏi thì quả nhiên là phụ tử.

"A gia không còn nữa, nhưng tay nghề tổ tiên truyền lại thì vẫn còn." Thiếu niên xấu hổ cười cười, nghe thấy bọn hắn hỏi thăm phụ thân, biết là khách hàng cũ, liền tự mình bưng hai chén lớn đến nói: "Sống chết của con người, cũng giống như mặt trời mọc rồi lại lặn, đều là chuyện không thay đổi được."

Canh thịt cừu đã uống được một nửa, bàn bên cạnh lại tới một nhà ba người, quần áo hoa lệ, còn mang theo vài người hầu, hiển nhiên là một gia đình phú quý. Tiểu nam hài vốn được nhũ mẫu ôm, lúc này lại đòi xuống đất, bước chân không được vững, lẫm chẫm đi đến trước mặt Bách Lý Hoằng Nghị, nắm lấy vạt áo hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị thấy đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh, cực kỳ đáng yêu, liền nghĩ đến bộ dáng của Trọng Môn hai năm trước, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt bầu bĩnh của đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Thật đáng yêu." Đứa nhỏ vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn hắn cười. Bách Lý Hoằng Nghị không biết vì sao, cảm thấy đứa nhỏ này rất thân thiết, dường như rất lâu rất lâu trước kia đã gặp qua.

Hắn dường cảm nhận được, lại nhìn sang Thời Ảnh, ở trong mắt ái nhân thấy được ánh cười ấm áp.

Uống xong canh thịt cừu, hai người nắm tay nhau đạp lên tuyết trở về nhà. Đường Trường An trắng như được điêu khắc trên băng trên ngọc, ánh sáng chói mắt, cầu vồng bảy sắc lập loè. Trước đây, mỗi ngày tuyết rơi ở Trường An sẽ cực kỳ lạnh, nhưng hôm nay Bách Lý Hoằng Nghị lại không cảm nhận được, có lẽ là do nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trên tuyết đọng, biết được mặt trời sắp lên.

Không ngừng có bá tánh lướt qua bên người bọn họ, khuôn mặt dù quen thuộc hay xa lạ, nhưng đại đa số đều mang theo tươi cười. Bọn họ đỡ trưởng bối, kéo bạn lữ, ôm hài tử, ở trong chốn nhân gian rộn ràng nhốn nháo, nỗ lực để có thể nắm tay nhau qua hết tháng ngày.

Còn đối với những người thiện lương đã ra đi từ trước, Bách Lý Hoằng Nghị nghĩ, giống như phụ thân, Thân Phi và Việt Ô đại nhân, sẽ luân hồi chuyển thế, có được cuộc đời rất dài và tốt đẹp, lúc này đây, bọn họ đều sẽ có người sủng, có người thương, phúc khí tràn đầy.

"Nhị Lang."

Hắn nghiêng đầu, đón nhận đôi mắt sáng trong veo như ngọc.

"Ngươi xem." Thời Ảnh ngẩng đầu nhìn lên không trung, khoé môi tràn ra ý cười, "Tuyết đã ngừng rơi rồi."

==============

Tuý Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian

(Tuý Ông đình ký - Âu Dương Tu)

(Ý "say" trong tên hiệu đó không phải vì rượu mà say vì sơn thuỷ )

Trong đoạn trích này cũng có nghĩa là Lời của Bách Lý Hoằng Nghị thì như thế, nhưng thực ra lại không phải thế.

(Toàn văn hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net