Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến công của Dực chi Đoàn nhanh chóng bay về kinh đô, khiến lòng người hoan hỉ, cùng ca lên bài ca khải hoàn mà chào đón những người lính trở về. Dân chúng không ngớt lời tung hô, đám quý tộc lại chỉ biết nhắm mắt làm ngơ, ngồi ở nơi xa mà vạch lá tìm sâu.

"Chỉ là mấy tên ô hợp, lại khiến trong thành ầm ĩ lớn tới như vậy, thật là không ra thể thống gì cả!" Kẻ kia nhìn cảnh tượng khải hoàn nô nức, cuối cùng chỉ có thể lầm bầm vài câu. "Atula kia còn có lai lịch bất minh, linh thần thể lại không giống người thường, chưa biết chừng là có quỷ kế gì đó."

Nhưng mấy lời đàm tiếu nhỏ nhen ấy cũng chẳng thể ngăn nổi niềm vui chiến thắng của Dực chi Đoàn. Từ trên ngựa, A Tu La có thể nghe thấy tiếng dân chúng hò reo, ngợi ca gọi anh hùng.

"Cũng không tệ phải không, A Tu La?" Đế Thích Thiên quay sang nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

"Ồ? Ngươi trăm phương ngàn kế sắp đặt cho ngày này suốt bao nhiêu năm qua, phản ứng như vậy có phải hơi yếu không?"

"A Tu La! Ngươi nói như thể ta là gián điệp vậy!"

"Ý ta là ngươi kiên nhẫn, bền bỉ, khiến người khác bội phục. Bước kế tiếp là Thập Thiên Chúng, hay là ngươi đã có một kế hoạch nào khác?"

Đế Thích Thiên im lặng, cho rằng bây giờ vẫn chưa phải thời cơ mà y chờ đợi. Dực chi Đoàn vẫn phải nương nhờ vào vật tư và nhu yếu phẩm do Thập Thiên Chúng cung cấp, giờ mà quay mặt thành thù sẽ không có lợi.

"Ngươi thật sự cho rằng Thập Thiên Chúng sẽ làm theo những gì chúng hứa à?"

"Được bước nào hay bước đó thôi." Y nhìn xuống đoàn người chúc mừng, sau đó quay lại nhủ thầm. "Người dân ở Thiện Kiến Thành vẫn nghe theo Thập Thiên Chúng, ta tạm thời không thể đối đầu với họ được. Nếu muốn thay đổi cục diện trước mắt vẫn cần phải thảo luận kỹ hơn."

"Ngươi suy nghĩ phức tạp quá. Quỷ tộc tàn sát Thiên Nhân, Thập Thiên Chúng lại hy sinh đồng tộc, cứ để ta giải quyết!"

Đối với A Tu La mà nói, những thứ vụn vặt mà Đế Thích Thiên lo ngại là điều hắn không cần phải trăn trở. Hắn tin rằng sức mạnh tuyệt đối có thể hủy diệt tất cả những thứ mục ruỗng, kể cả ngôi vị đứng đầu kia. Một khi gặp phải chướng ngại vật thì việc loại bỏ đối với hắn là điều tất yếu.

"A Tu La, đối với Thiên Nhân, hủy diệt không phải là lựa chọn tốt nhất. Việc bài trừ dị kỷ, ra trận giết địch giao cho người; những việc khác thì để ta." Đế Thích Thiên rũ mắt, rõ ràng không đồng ý với ý kiến kia.

Cuộc đối thoại tạm thời kết thúc ở đó, sứ giả của Thiên Nhân đã tới, ngỏ ý mời cả diện kiến Thập Thiên Chúng.

"Khoan đã, các vị đại nhân nói Thần Điện là nơi thuần khiết, không cho phép dị tộc bước vào. Hai vị đằng sau không cần phải theo."

Hai vị đằng sau cũng không có ý định vào theo, chẳng qua nghe thế cũng không vui vẻ gì cho cam.

"Hừ! Thập Thiên Chúng gì chứ, rặt một lũ có mắt không biết Thái Sơn! Lũ chúng bây có quỳ xuống cầu xin thì ta và bạn thân cũng không thèm vào đâu!" Tỳ Mộc Đồng Tử bực bội nói.

"Thật sự xin lỗi, Tửu Thôn Đồng Tử, Tỳ Mộc Đồng Tử. Hai vị hãy đợi ta và A Tu La một chút. Sau khi đàm phán xong, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn." Đế Thích Thiên quay người, xin lỗi hai người phía sau.

"Cũng được thôi, chúng ta không có hứng thú xen vào chuyện trong tộc các ngươi, đợi tại đây vậy." Quỷ Vương dừng lại. "Chúc các ngươi được như ý!"

Thần Điện rộng lớn của Thiên nhân vẫn luôn huy hoàng và tráng lệ như thế, quả thực có thể xứng danh là nơi thuần khiết nhất của cả tộc. Tiếng chuông ngân vang khắp đại điện rộng lớn, hoà với lời nói của người đứng đầu Thập Thiên Chúng - Thiện Pháp Thiên.

Đế Thích Thiên hơi cúi đầu, lịch sự lắng nghe. A Tu La bướng bỉnh bất tuân, nhìn thẳng vào Thiện Pháp Thiên.

Gã nói dông nói dài, gì mà trong chiến trận, Dực chi Đoàn đã giúp đỡ quân chính quy. Rồi thì dưới sự lãnh đạo của quân chính quy, đã gặt hái được nhiều thắng lợi vẻ vang. Trải qua thương nghị, Thập Thiên Chúng quyết định trao cho bọn họ danh hiệu quân chính quy. Từ nay về sau sẽ trở thành một phần trong đội quân dưới cờ Thập Thiên Chúng, đạt được vinh quang của quân chính quy.

Mắt thấy A Tu La vẫn chăm chăm nhìn mình, chưa khắc nào cúi xuống, gã tức giận:

"Đây chính là vinh dự cao nhất tộc Thiên Nhân. Thiện Pháp Thiên đại nhân đích thân trao tặng, sao còn không biết lễ phép mà quỳ xuống?!"

"Chúng ta đến đây để đàm phán, không phải để các ngươi chiêu an." Hắn lạnh lùng đáp lại.

"A Tu La, Dực chi Đoàn chúng ta thành lập là để đánh bại quỷ tộc, giành lại cố thổ, có gia nhập quân chính quy hay không cũng không quan trọng. Chư vị đại nhân Thập Thiên Chúng, chúng ta có cùng mục tiêu, vì sao không thể bắt tay hợp tác?" Y cố xua tan bầu không khí ngột ngạt trong Thần Điện, mềm dẻo nhận lời.

"Ha ha, trao cho đám bình dân nghèo khổ các ngươi cơ hội trở thành quý tộc đã là ân huệ cao nhất. Các ngươi không có tư cách đàm phán cùng chúng ta!" Thiện Pháp Thiên cười lớn.

"Quỷ tộc là giặc ngoài. Nếu muốn giải quyết chúng, Thiên Nhân phải đoàn kết lại. Ta muốn quý tộc các ngươi phân phát của cải cho bình dân ngay lập tức!"

"Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt... Thứ cuồng vọng, xem ra các ngươi vẫn chưa nhận ra tình thế của mình. Trước khi trị giặc ngoài thì phải dứt thù trong. Các ngươi - những kẻ nuôi binh làm loạn, muốn đoạt quyền từ tay chúng ta - chính là thù trong. Người đâu! Bắt hai tên phản tặc này cho ta!" Gã gằn giọng, tay nâng pháp trượng lên trịch trọng gõ xuống, âm hưởng cho mệnh lệnh tối cao.

Mệnh lệnh ban ra, hàng trăm binh lính xông ra, bao vây A Tu La và Đế Thích Thiên.

"Tiếp nhận chiêu an hoặc bị xử tử. Các ngươi không có lựa chọn thứ ba!" Thiện Pháp Thiên cao giọng.

"Phục tùng hoặc chết. Đó là lời của ta mới đúng!" A Tu La cũng chẳng chịu thua, triệu hồi linh thần thể khủng bố ra uy áp.

Đôi mắt lạnh lùng của hắn giương lên, Linh Thần Thể nhào về đám lính như một cơn mưa tên. Chỉ trong chớp mắt, binh lính biến thành vụn thịt, Thần Điện bị nhuộm bởi màu máu đỏ tươi.

"A Tu La! Dừng tay!" Đế Thích Thiên sửng sốt trong phút chốc, sau đó luống cuống ngăn lại.

Nhưng hắn như không nghe thấy mà vọt đến chỗ Thiện Pháp Thiên. Thập Thiên Chúng cuống cuồng nhổm dậy, vội vàng lui về sau.

"... Ngươi... ngươi tạo phản! Gọi thêm lính đến đây!" Gã ta run rẩy, chỉ tay loạn xạ.

Càng nhiều binh lính tới tấp ùa vào như bức tường bằng thịt che chắn trước Thiện Pháp Thiên. Nhưng cũng chẳng có ích lợi gì. Xúc tu của A Tu La dễ dàng gạt họ ra, bắt lấy Thiện Pháp Thiên treo lủng lẳng trên cao, xiết gã đến mức nghẹt thở.

"Xin ta tha chết cho rồi đồng ý điều kiện của ta. Nếu ta vui thì sẽ tha cho mi một mạng, để mi đến vực sâu kéo dài hơi tàn."

Thiện Pháp Thiên đến chết cũng chỉ nhả ra chữ phản tặc.

Những tưởng tên vua cao ngạo kia sẽ chết ngạt trong xúc tu của A Tu La thì có người lính hấp tấp chạy vào.

"Báo cáo Thập Thiên Chúng đại nhân! Trinh sát ở tiền tuyến báo tin, đội quân quỷ tộc đột nhiên tiến tới xâm lăng, e rằng hiện giờ đã tập trung đến dưới thành! Dường như... là quân cảm tử tạo thành từ tàn đảng quỷ tộc." Cậu ta nói không ra hơi, vẻ mặt sốt sắng vô cùng.

"Cái gì?!"

"Nghe thấy chưa... Mau... Kẻ thù chân chính của ngươi không phải chúng ta mà là quỷ tộc ngoài thành! Lửa sém lông mày mà còn lục đục, đây chính là anh hùng được ca tụng sao!" Gã luống cuống bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

"Ta sẽ tự tay làm thịt đội quân quỷ tộc, cũng sẽ tự tay giết ngươi trước đó!"

A Tu La nhìn xung quanh. Năm cái xúc tu vươn ra, ép sát những kẻ còn lại trong Thập Thiên Chúng, đẩy bọn chúng tránh ra xa khỏi phiên tòa định tội này. Một cái còn lại hóa thành gai nhọn, chuẩn bị đâm xuyên cổ họng Thiện Pháp Thiên.

"Buông ông ta ra, A Tu La!" Đế Thích Thiên vội la lên.

"Đế Thích Thiên?" Hắn nhìn y, dường như không thể tin nổi người kia lại ngăn mình lại vào đúng khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà cả Dực chi Đoàn đã mong mỏi.

"Buông ông ta ra." Y lặp lại, không để ý đến ánh mắt khác thường.

Xúc tu chậm rãi đặt Thiện Pháp Thiên xuống. Gã ta vuốt cổ ho sù sụ liên tục, Thập Thiên Chúng thì như được đại xá, lén lút náu mình.

Bấy giờ, y mới tiếp lời:

"Quỷ tộc đã thừa cơ tập trung binh lực lúc Dực chi Đoàn đến cầu viện. Trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của tộc ta, ta khẩn cầu chư vị buông bỏ vũ khí, cùng nhau hợp tác chống kẻ thù!"

"Đế Thích Thiên! Sao ngươi có thể thỏa hiệp với chúng? Lũ quý tộc hoang dâm vô độ, bóc lột trăm họ này mới là những kẻ khiến tộc ta rơi vào Quỷ Vực, phải chinh chiến không ngừng cùng Quỷ tộc. Ngày nào Thập Thiên Chúng còn, cho dù dẹp yên Quỷ tộc, cũng sẽ có trăm nghìn tộc khác kéo đến!"

"Nhìn rõ thế cục đi A Tu La! Nếu hôm nay ngươi giết Thập Thiên Chúng thì thế nào? Một khi họ chết đi thì đô thành sẽ đại loạn! Nếu thành phá, tộc vong thì ngươi ta chính là tội đồ của toàn bộ tộc Thiên Nhân!" Y thấy hắn cao giọng cùng hung hăng đáp lại.

A Tu La tóm lấy cổ áo Đế Thích Thiên, hai người gần như kề sát vào nhau. Lửa giận bừng bừng trong mắt hắn chiếu thẳng vào y, bắt gặp chính cái giận dữ ấy trong con ngươi màu xanh lục.

"Tội đồ của tộc Thiên Nhân vẫn luôn là lũ quý tộc ăn không ngồi rồi chỉ biết hưởng thụ! Đế Thích Thiên, quý tộc như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được!"

Y vẫn im lặng chẳng đáp, duy trì bầu không khí ngập tràn khói súng.

"Khụ khụ... Chúng ta có thể không so đo âm mưu làm phản của Dực chi Đoàn. Chuyện quân trang cũng có thể từ từ thương nghị. Chỉ cần các ngươi có thể đại phá đội quân quỷ tộc, cứu đô thành khỏi tai họa..." Thiện Pháp Thiên giả bộ hoà nhã, tay vẫn không ngừng xoa vết hằn trên cổ họng.

"Nếu vậy thì lập tức đầu hàng, đồng ý điều kiện của ta, chia đều của cải, giao binh quyền cho A Tu La ta!"

"Chúng ta mới là lãnh đạo của Thiên Nhân, Dực chi Đoàn phải quy thuận chúng ta, nghe theo quân lệnh chúng ta. Thủ lĩnh của liên quân cũng nên do chúng ta bổ nhiệm. Người ấy không phải là A Tu La ngươi, mà là Đế Thích Thiên!"

"Dực chi Đoàn sẽ không nghe theo lũ vô sỉ các ngươi!"

Nhưng khi A Tu La quay đầu lại, hắn thấy Đế Thích Thiên bước về trước với vẻ mặt nghiêm trang. Y im lặng một chốc, sau đó bỗng quỳ một chân xuống trên Thần Điện, thành kính cúi đầu.

"Đế Thích Thiên bằng lòng tiếp nhận sự bổ nhiệm của Thập Thiên Chúng, dẫn quân nghênh chiến quỷ tộc!"

"Đế Thích Thiên! Ngươi đừng bị bọn chúng lừa gạt! Chúng đang muốn chia rẽ chúng ta!" Hắn nhìn y với vẻ không thể tin nổi.

"Nếu ngươi đã biết vậy thì sao còn chấp nhận bị chia rẽ? Đây là quyết định của bản thân ta, là đáp án trong lòng ta."

Lửa giận như nghiệp hoả không ngừng bùng cháy trong thâm tâm A Tu La như bị nước dập cho tắt ngúm. Hắn không còn giận dữ, chỉ là vẻ xa cách, lạnh lùng đến thấu xương đã bao lấy gương mặt chiến thần. Hắn dường như đã chấp nhận đáp án này, không còn gì để vương vấn, chỉ cảm giác thất vọng tột cùng.

"Nếu quả thật là vậy thì ngươi không còn là Đế Thích Thiên mà ta biết nữa." Từng tiếng khó nhọc thoát ra khỏi lồng ngực, chìm xuống tiếng chuông của đại điện.

"Lòng ta trước giờ chưa từng thay đổi."

"Vậy e rằng ta đã nhìn nhầm ngươi ngay từ đầu. Chúng ta tuyệt giao ở đây, Đế Thích Thiên."

Nói xong hắn quay người, từ đầu chí cuối đều không một chút lung lay, rời đi cũng ánh nắng buổi chiều tà, để lại cái bóng dài dưới đất. Đơn độc lạ thường.

Hắn bước ra khỏi Thần Điện, lững thững đi, cảm giác giá buốt đã lấp đầy cõi lòng. Thất vọng, thất vọng đến não nề.

"Sao chỉ có mình ngươi đi ra? Đế Thích Thiên đâu rồi?" Có tiếng Quỷ Vương hỏi với theo, A Tu La cũng chẳng màng giải thích điều gì.

" Đừng nhắc đến tên hắn trước mặt ta." Hắn đã chán ghét cái tên này tới cực điểm. "Chốc nữa hắn ra cũng đừng nói các ngươi đã thấy ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net