Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vực sâu Quỷ vực, ranh giới thiên nhiên giữa Thiên vực và Quỷ vực, đã hiện rõ trước mắt Dực chi Đoàn. Mà bên kia chính là Long Sào Thành của Già Lâu La, xây dựng trên vách núi dựng đứng, đắp vàng đắp bạc đến chói mắt.

Muốn đi qua vực sâu đầy rẫy Ma thần cùng ác quỷ đấy, chỉ có duy nhất một cây cầu đá cheo leo.

"Nếu chúng ta đặt chân lên cầu sẽ lập tức lọt vào tầm mắt của Kim Sí Ô, đánh vao ý thức lãnh địa của bọn chúng, đến lúc đấy sẽ khó mà quay về." Hắn suy nghĩ.

"Vậy thì tấn công chính diện quả là bất khả thi, hèn chi Đế Thích Thiên mới nghĩ ra kế sách này, dùng Dực chi Đoàn làm nghi binh."

"Vậy còn Tửu Thôn Đồng Tử, không phải ngươi muốn điều tra vực sâu sao, có nhận xét gì không?"

"Trước khi gặp hai ngươi, ta cũng từng đi ngang qua khu vực gần vực sâu, nhưng có lẽ vì không quen thuộc địa hình nên đã lòng vòng một hồi lâu... Hôm nay nhìn rõ mới thấy địa hình Long Sào Thành khác xa so với tưởng tượng của ta. Hẳn là vì lúc ấy ta bị vây trong sương mù mờ mịt." Quỷ vương quan sát vực sâu hồi lâu.

"Địa hình ở vực sâu vốn rất lộn xộn, tìm đường đi lạc là điều đương nhiên."

"Nói vậy thì ta cũng bị lạc ở khu vực này rồi mới bị tấn công. Ta nhớ khi ấy cũng bị cuốn vào sương mù, sau đó không còn phân biệt được phương hướng nữa." Tỳ Mộc nhớ lại quang cảnh khi đó.

"Lại là sương mù sao? Trùng hợp nhỉ?"

"Sương mù có vấn đề gì sao?" Đế Thích Thiên nghe quỷ vương nói vậy thì hỏi lại.

Tửu Thôn mập mờ đáp lại, đại khái nói có kẻ đang âm mưu giở trò. Nó dấy lên trong lòng y cảm giác kì quái, nhưng rồi đã bị lời nói tiếp theo của kẻ kia cuốn đi mất.

"Chừng nào bắt đầu công thành?"

"Ta phải đợi Quang Minh Thiên dẫn quân tơi vị trí định sẵn rồi báo tin, khi ấy sẽ lập tức công thành."

"Hy vọng khi ấy trời quang mây tạnh, không bị sương mù cản trở."

Vừa lúc ấy, sứ giả của Quang Minh Thiên chạy tới, truyền lệnh sáng mai dẫn nghi binh xuất phát, trong vòng nửa ngày sẽ có quân tiếp viện. Đế Thích Thiên có lòng mời sứ giả ở lại nghỉ ngơi, anh ta lập tức từ chối rồi rời đi.

Lúc này y đứng bên vách núi cheo leo, nhìn về phía Long Sào Thành. Trên mặt y cái bình tĩnh, nhu hoà thường ngày đã nhường chỗ cho vẻ nghiêm trọng hiếm thấy.

"Đế Thích Thiên, ngươi không cần lo lắng, trận chiến ngày mai dù có ra sao ta cũng sẽ bảo vệ ngươi bình an trở về!"

Y lắc đầu:

"Ta không lo việc này, chỉ lo Quang Minh Thiên. Hắn không đáng tin, chúng ta nhất định phải chuẩn bị vẹn toàn, không để sơ sót nào xảy ra." Y nắm chặt tay. "Đến quân chính quy bọn chúng còn coi như quân tốt thí... Ngày mai, nhất định phải vào được thành lúc trời tối, bảo vệ cây cầu đá."

"Già Lâu La sẽ ra lệnh huỷ cầu ngay khi cảm thấy bị đe doạ, chỉ có thể để kị binh nhanh chóng vượt qua."

"Vậy hãy để t dẫn kị binh mở đường."

"Không, cho dù là tử chiến, ta cũng không để ngươi phải hi sinh!"

Lời khẳng định ấy làm lòng y bỗng vơi đi nỗi lo lắng. Y tin người anh hùng của y, tin hắn có thể bảo vệ y chu toàn, chiến thắng trở về.

Sáng hôm sau, trước cây cầu đá ở Vực sâu, A Tu La lần nữa dặn dò những người lính của mình. Dực chi Đoàn được chia làm ba đội: kỵ binh, bộ binh và thuẫn binh. Sau khi có lệnh xung phong, hắn sẽ tự mình suất lĩnh kỵ binh tinh nhuệ làm quân tiên phong mở đường lên cầu, mở lưới sắt, ngăn cản cung binh từ Long Sào cho đội quân phía sau.

Tiếp theo là thuẫn binh, Linh Thần Thể của họ sẽ biến thành khiên để phòng ngự trước không binh Kim Sí Ô, vừa bảo vệ đồng đội vừa mở đường. Bộ binh sẽ lập tức nối gót theo sau.

Phân phó xong xuôi, hắn mới quay lại hỏi:

"Kỵ binh tuy tinh nhuệ nhưng cũng gặp nhiều nguy hiểm nhất. Cho dù kế này có thành công, các ngươi rất có thể sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn...Vậy nên các vị trong đội kỵ binh phải cân nhắc thật kỹ. Một khi lên đường, các ngươi sẽ không thể quay đầu lại. Để bảo vệ quân chủ lực của Dực chi Đoàn, chúng ta thà chết không sờn!"

"Chúng tôi quyết đi theo A Tu La đại nhân! Thà chết không từ!"

"Thà chết chứ không đầu hàng!"

"Chư vị, chúng ta hẹn gặp lại nhau ở đầu cầu bên kia!" Hắn lên ngựa, nghênh ngang thúc cương, dẫn theo kỵ binh tiên phong hướng về Long Sào Thành.

Khi kỵ binh Dực chi Đoàn đến giữa cầu, cung binh quỷ tộc đã dàn trận trên khắp tường thành Long Sào Thành. Cung căng lên, hàng vạn mũi tên rời dây lao phầm phập vào đoàn quân phía dưới. Chỉ trong chớp mắt, đã có mười mấy kỵ binh đi đầu ngã ngựa.

Chiến mã của A Tu La cũng ngã xuống, tắt thở giữa những thi thể khác. A Tu La vội ổn định lòng quân, leo lên một con ngựa vô chủ khác, tiếp tục lao lên dẫn dầu đại binh. Xúc tu của lao ra, che chắn cho những người còn lại, giục họ qua cầu.

Binh sĩ Dực chi Đoàn nhanh chóng tiến đến đầu cầu, căng lưới sắt. Đế Thích Thiên từ đầu bên kia thấy lưới sắt được căng lên, dẫn theo thuẫn binh và bộ binh đặt chân lên cầu.

Kim Sí Ô thấy cung binh chẳng còn tác dụng với lưới sắt, nhanh chóng nghênh chiến, y đồ muốn vứt những người lính ra khỏi cầu, ném xuống vực sâu.

Thuẫn binh dùng Linh Thần Thể tạo thành lớp khiên bảo hộ, bộ binh theo sát phía sau theo hình đường chéo, bước lên cây cầu đá được đội kỵ binh dùng mạng sống để mở đường. Cùng lúc đó, Đội quân Kim Sí Ô tụ tập lại như những đám mây đen ngòm, lao vun vút xuống đội quân Dực chi Đoàn.

"Địa ngục chi thủ!" Quỷ diễm của Tỳ Mộc Đồng Tử cũng giúp đỡ phần nào cho Dực chi Đoàn, thiêu rụi kẻ địch. "Thứ vướng víu, muốn cản đường thì phải hỏi Tỳ Mộc Đồng Tử ta có cho phép không đã!"

Tỳ Mộc ra oai như thế, quay lại giục bạn thân y, lại thấy một quỷ vương lặng yên suy nghĩ:

"Ủa? Sao bạn thân tự dưng đứng yên vậy, có chuyện gì không ổn ư?"

"Chuyện gì không ổn? Không, hoàn toàn ngược lại, tất cả đều đang diễn ra rất hợp lý. Hợp lý đến mức... tao muốn thử xem... nếu không làm theo lẽ thường thì sẽ thế nào."

Lại nói về thành chủ còn lại của Thành Lưu Ly, bấy giờ vẫn còn bị giam trong Long Sào Thành. Già Lâu La loanh quanh bên cạnh, hết lời khuyên nàng mau ăn chút gì đi. Đổi lại, gã ta chỉ nhận được một ánh nhìn khinh thường từ nàng.

Gã vẫn rất giàu nghị lực, vẫn tiếp tục mời mọc:

"Đây là bánh xốp hoa sen ta mua ở Thiện Kiến Thành, nàng nhìn xem có muốn ăn thử 1 miếng không?"

"Mua về? Ta thấy là ngươi đi ăn cướp về thì đúng hơn!"

Nghe thế, gã ta liền xù lông, giận dữ quát Tô Ma:

"Ta đường đường là Chủ Tịch của Long Sào, chẳng nhẽ có mấy cái bánh xốp nho nhỏ này mà cũng phải đi cướp sao? .... Tô Ma, nàng đừng có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!"

"Không ăn là không ăn, ngươi..."

Có lẽ đối chất với tên này thôi cũng mệt, nàng thấy trước mắt mình tối sầm lại, suýt chút nữa khuỵu xuống. Nếu không phải tinh thần lực vẫn luôn gắng gượng chống đỡ, nàng hẳn đã ngã xuống từ lâu.

Già Lâu La thấy vậy càng cố mời mọc nàng, ý đồ để nàng ăn món bánh mà hắn đã cất công đi "mua".

"Sao hả, Tô Ma, nàng thấy chưa, nàng gắng gượng sắp không nổi nữa rồi."

"Nếu không phải vì bị tên tiểu nhân như ngươi ám hại, ta còn lâu mới..."Nàng gắt.

"Ầy, cái nồi này ta không đội nổi đâu." Gã xua xua cánh, tỏ vẻ vô tội. "Nàng cho rằng chỉ có mỗi Long Sào của ta thèm khát Lưu Ly Thành của nàng thôi sao? Thập Thiên Chúng sớm đã nhăm nhe các nàng như hổ đói rồi. Chỉ là ngại chưa có lý do thuyết phục, nên mới chậm trễ hành động thôi. Ta dại gì mà bỏ qua cơ hội này chứ."

Rốt cuộc, toàn bộ sai trái đều là do Thập Thiên Chúng cả.

"Tô Ma à, sắp tới đây sẽ nổ ra 1 cuộc đại chiến, chí ít nàng phải sống mà nhìn chủ nhân Long Sào đánh bại Dực Đoàn chứ!"

"Tự cao tự đại gớm! Ta thấy không phải ngươi đánh Dực Đoàn tan tác, mà là ngươi bị họ đánh cho một mảnh giáp cũng không còn!" Nàng châm chọc.

Lần này gã không tức giận gì cả, chỉ bỏ lại đồ ăn cho nàng rồi vừa cười lớn vừa rời đi. Gã bước đến cổng thành, nhìn cây cầu đá cheo leo trước mặt. Vẫn còn phân nửa binh lính Dực chi Đoàn vẫn còn ở trên cầu.

Gã quan sát hồi lâu rồi lao xuống cùng tiếng kêu muốn rạch ngang cả trời đất. Già Lâu La vốn là một con quái vật nửa người nửa chim, toàn thân có lông vũ đen tuyền điểm xuyết, phủ trên hai đôi cánh dài.

"Tên chiến sĩ màu đen suất lĩnh quân tiên phong và tên màu trắng thống lĩnh đại quân trên cầu kia hẳn là lãnh đạo của chúng. Nếu muốn chặn đường tiến, tuyệt đối phải giết hai tên này."

Gã lao xuống. Sát ý nồng đậm của Già Lâu La làm A Tu La chú ý. Khi hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một thanh trường đao sáng loáng vút qua, lao về phía Đế Thích Thiên. A Tu La vội nhảy lên lưng gã.

"Đế Thích Thiên! Coi chừng!"

"Không dám đối đầu ta mà lại ra tay với Đế Thích Thiên, ngươi sợ bị ta vặt trụi hai đôi cánh này chứ gì? Chẳng trách sao ngươi chỉ để lũ lính hỗn tạp canh giữ trên tường thành, hô hoán mãi mới chịu ló mặt ra!" A Tu La cố tình kích động Già Lâu La, muốn làm mất phương hướng của gã.

"Ha ha ha, chỉ có lũ Thiên Nhân thấp kém mới bị cầm tù dưới đất. Dực Tộc chúng ta sinh ra đã được tự do sở hữu bầu trời. Ngươi nói những lời ngụy biện ấy ra làm gì? Chẳng lẽ ta muốn giết ai trước còn phải nghe lệnh ngươi? Xem đao!"

Trong thời khắc hung hiểm ấy, Đế Thích Thiên không kịp kìm ngựa lại, tưởng như đã bị lưỡi kiếm sắc lẹm chạm tới, A Tu la vội gạt cánh tay đang cầm kiếm của gã qua, khiến đường kiếm đi chệch đi, chém vào chiến mã y cưỡi.

Đương lúc binh lính hốt hoảng khi chủ tướng ngã ngựa, đồng thời e sợ trước sức mạnh khó người địch nổi của Già Lâu La, y đã lên tiếng trấn an:

"Ta không sao, phải nhân lúc A Tu La đang ngăn chặn Kim Sí Ô mà tiếp tục hành quân! Bọn chúng đã rơi vào thế hạ phong rồi, chúng ta chỉ cần thừa thắng xông lên là có thể toàn thắng!"

A Tu La và Già Lâu La bất phân thắng bại hồi lâu trên trời cao, một bên vỗ cánh, một bên vung xúc tu.

Bốn cánh đối đầu sáu xúc tu, lông vũ đen tuyền và máu tươi đỏ rực văng đầy trời.

"Buông ta ra! Ngươi làm gì đấy!" Gã phát giác đôi cánh của mình đã bị xúc tu trói lại, kêu lên.

"Ha ha ha ha... Cảm giác bị buộc cánh lại thế nào hả? Bốn cánh thì sao, xúc tu của ta dư sức gô cổ ngươi. Để ta xem vua Dực Tộc bị buộc cánh lại rồi thì làm được trò trống gì đây."

"Đừng nhổ lông vũ của ta!"

Gã bỗng nhiên tung một hạt châu vàng óng lên không trung. Nó không ngừng xoay tròn bay lên, mở bừng ra như tròng mắt, tỏa ra thứ ánh sáng vàng quỷ quái. Ánh sáng ấy chiếu đến đâu, Linh Thần Thể của các binh sĩ Thiên Nhân vụt tắt đến đó.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Linh Thần Thể của ta tự dung biến mất?"

"Khiên phòng ngự biến mất rồi, chúng ta không chống đỡ nổi!"

A Tu La nhíu mày, vẫn còn phân nửa binh sĩ chưa kịp qua cầu, trong số đó có cả Đế Thích Thiên.

Già Lâu La nhân lúc hắn mất tập trung, hất hắn ra khỏi lưng mình. Hắn muốn gọi Linh Thần Thể ra, rốt cuộc gọi thế nào cũng không được. Chỉ có thể để bản thân cứ thế rơi xuống.

"A Tu La! Bắt lấy tay ta!" Đúng lúc ấy y vươn tay ra, nắm lấy hắn.

" Xin lỗi, ta đã hứa với ngươi... nhưng lại khiến ngươi thất vọng rồi."

"Đừng nói vậy A Tu La, ta vĩnh viễn đều không thất vọng về ngươi. Ta sẽ kéo ngươi lên, chỉ cần chúng ta còn, Dực chi Đoàn còn, nhất định có thể tấn công Long Sào Thành." Y gượng cười, nhưng sắc mặt rất xấu.

Tình thế thay đổi bất ngờ, các binh sĩ Thiên Nhân mất đi Linh Thần Thể bị Kim Sí Ô đồn đến vách núi rồi đẩy xuống, nếu có người định bám vào núi bò lên thì bị Già Lâu La bay đến chém đầu.

Gã vuốt ve thủ cấp trong tay, vung chân đá thi thể xuống vực, cười ha hả:

"Truyền lệnh của ta, đánh sập cầu đá Long Sào, chôn vùi đội quân của bọn chúng dưới đáy vực!"

Mấy chục tên Kim Sí Ô vác theo một tảng đá lớn bay đến cổng thành, vứt xuống quân đội Thiên Nhân bên dưới. Trong tiếng nổ ầm vang và tiếng rên rỉ của người chết, chân cầu nứt toạc, rung động vài cái rồi hoàn toàn sụp đổ thành ngàn vạn mảnh nhỏ.

Có người nuôi hi vọng về viện binh. Nhưng rốt cuộc cả trăm năm nay đều chưa từng thấy viện binh nào cả, chỉ có những người đi mãi không về.

A Tu La thử lay gọi Đế Thích Thiên, lại phát hiện y đã bị đánh ngất, đành vừa ôm lấy y, vừa tìm cách cứu những binh lính còn lại.

Lưới sắt khi nãy dùng để che mưa tên vẫn còn đó, đang rơi xuống cùng họ. Hắn tiện tay nắm thanh trường đao của y, dùng nó cố định một góc. Góc còn lại thì dùng thanh đoản kiếm của mình. Tấm lưới được căng ra, đón lấy những người khác lại chẳng đỡ kịp A Tu La.

"Ta ra lệnh cho các ngươi lên trên đợi ta!"

Hắn luồn ra sau lưng Đế Thích Thiên, dùng thân thể che chở cho bạn mình, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net