CHƯƠNG 19: MA LÀ CÓ THẬT SAO???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đám đi xuống lầu...
Ngọc: tui có chuyện quan trọng muốn hỏi mọi người
Hân: chuyện gì
Ngọc: chuyện này rất quan trọng đến cuộc sống của mọi người
Anh: nói đi
Ngọc: đó là...
Hân: gì?
Ngọc: có thằng nào mắc tò lét ko? Đi với tao i
Anh: quan trọng nhất luôn hả
Ngọc: chứ gì nữa! Ko đi tiểu thì sẽ bị bể ở trong. Bể ở trong là chết. Chết rồi mọi người mất đi 1 đứa bạn, mọi người khóc. Khóc thì sẽ bị đau mắt. Đau mắt thì mua thuốc, mua thuốc thì...
Hân: rồi. Tốn tiền chú gì? Đi lẹ đi. Hồi mày đái trong quần vậy h
Ngọc: tao đã nói rồi mà
Anh: địt mẹ tao đập SML bây giờ. Đi
Ngọc: ai đi với tao?
Hoàng: tao
Ngọc: đéo
Anh: thôi tao đi với mày
Ngọc: bạn tốt
Hân: lẹ đê                                                                                                                                                                                   cả hai đi vào toilet                                                                                                                                                                  ( Lisoo: toilet nữ nha mấy má!!!)                                                                                                                                     Ngọc: đứng đây chờ tao. đi nhanh lắm                                                                                                                        Anh: ừm. tao đứng đây                                                                                                                                                         Ngọc bước vào trong. Anh đứng ở ngoài, nhìn xuống lầu. nhìn ngang qua lớp 12A3.                              Anh: âm u quá nhỉ                                                                                                                                                                  đang nhìn thì bỗng có 1 bóng trắng lướt đi lướt lại ở trong lớp. Anh dụi mắt và nhìn lại. cái bóng trắng vẫn ở đó, cứ lướt qua lướt lại                                                                                                                                 Anh: là chị lúc nãy sao ta? ban nãy nhớ chị về rùi mà? chắc là để quên đồ. nhưng có cần phải chạy qua chạy lại như thế ko?                                                                                                                                           Ngọc: xong rùi nì. đi xuống                                                                                                                                                Anh: ừ                                                                                                                                                                                               hai đứa đi xuống...                                                                                                                                                             Hân: nhanh ha?                                                                                                                                                                        Anh: ê. chị đó đi chưa?                                                                                                                                                          Hân: chị nào?                                                                                                                                                                          Anh thì chị lúc nãy tụi mình gặp đó. hình như mới vô lấy đồ mà                                                                       Hân: có ai đâu. chỉ về lúc mày với Ngọc còn ở đây mà mày nói gì thế Anh?                                                 Anh: ủa sao tao thấy trong lớp có người đi qua đi lại mà nhanh lắm á                                                            Hân: có ai đâu? từ nãy giờ tụi tao đứng trước cửa này có ai ha?                                                                        Ngọc: nói gì thế Anh?                                                                                                                                                            Anh: lúc nãy tao canh cho mày đó, tao nhìn vô cửa lớp 12A3 đó. thấy có ai đó mặc áo trắng chạy đi chạy lại ở trỏng, có vẻ gấp lắm luôn á                                                                                                                       Hoàng: tính ra tao đéo thấy gì luôn á Hân                                                                                                                   Hân: tao cũng có thấy gì đâu mà sao con Anh... hay coi chừng mày bị hoa mát đó Anh à                     Anh: tao dụi mắt chục lần rồi mà nó vẫn ở đó. ko thay đổi. kì vậy ta                                                             ( Lisoo: có hai lần hà má)                                                                                                                                              Long: hok lẽ là ma thiệt                                                                                                                                                       Hoàng: what the con heo? làm gì có? ma còn trên đời này đâu? ngày xưa có người bắt nó nấu cháo ăn rồi.                                                                                                                                                                               Hân: ai kể mày nghe thế?                                                                                                                                                   Hoàng: tao                                                                                                                                                                                Ngọc: ai ăn con ma                                                                                                                                                                Hoàng: tao                                                                                                                                                                                 Ngọc: đù. mày ăn tao luôn đi.                                                                                                                                           Hoàng đồ ra đi rồi tao ăn                                                                                                                                                     Ngọc: bỏ đi                                                                                                                                                                               Hoàng: hiếp trước khi ăn nhỉ                                                                                                                                             Ngọc: địt mẹ mày                                                                                                                                                                   Sơn: mà hồi nãy bà thấy thiệt hả Anh                                                                                                                           Anh: ừm. mà thôi. kệ đi. chắc tui bị hoa mắt thui. đừng lo.                                                                                 Hoàng: nãy giờ cũng có ai lo cho bà đâu                                                                                                                    Anh: hừ ( nhăn mặt)                                                                                                                                                               Ngọc &Hân: giỡn đó. bà bị vậy đương nhiên là lo rồi                                                                                           Anh: đúng là bạn tốt mà                                                                                                                                                     Hoàng: mà thôi quên đi. nhớ làm gì cho tối gặp ác mộng.                                                                                   cả đám đang nói chuyện rất vui vẻ. họ đâu có để ý rằng, phía sau họ luôn có 1 ánh mắt đang rình rập. cũng ko phải là rình, mà hình như có chuyện gì đó muốn nói với họ, nhờ họ giúp đỡ. ánh mắt sưng còn đọng lại những giọt máu oan ức của linh hồn ko thể siêu thoát vì còn 1 nỗi oan chưa thể giải được

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------      hello mọi người. mình đã trở lại rồi đây. viết còn ngắn quá đi. xin lỗi nha, lâu rồi ko viết nên ko có ý tưởng, thông cảm nhé mọi người, mà mình viết hơi lố nhỉ? Đón xem chương tiếp theo nha mn, mãi yêu.........................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC