1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè tháng 6. Trời nắng nóng như đổ lửa. Năm nay thời tiết thật tệ, trông mong đã lâu rồi mà không có nổi một giọt mưa.

Dinh thự Trương gia nằm im lìm trong khoảng sân rộng với ánh nắng chiếu rọi xuống từng lớp gạch đá được cẩn một cách tinh xảo, khiến cho những đường vân lấp lánh nổi lên, giống như những hạt pha lê bé tí tẹo. Hồ nước với đầy những chú cá Koi bơi lượn vừa được thay sạch hôm qua. Trương tổng cảm thấy rất hài lòng.

Với lối kiến trúc mang đậm chất Paris cổ kính. Dinh thự này được đánh giá là một trong những công trình ấn tượng bậc nhất được xây dựng vào khoảng những năm 90. Tất cả các nhân công, bao gồm cả giai đoạn thiết kế, mất hơn 3 năm để hoàn thành và số tiền được Trương tổng chi lên đến con số nghìn tỷ. Khi được phỏng vấn trên trang nhất của tờ báo danh tiếng, ông chỉ đơn giản trả lời rằng "Tôi muốn vợ tôi - Chu Chi Tâm và con của chúng tôi có được cuộc sống xa hoa, hạnh phúc nhất".

Được biết trước đây, Trương tổng - Trương Chân Lập là một gã đàn ông vô gia cư, không có nơi nương tựa, phải đi làm thuê cho một gia đình người Nhật giàu có, lại tình cờ quen biết được nàng tiểu thư khuê các Chu Chi Tâm, bằng trái tim chân thành và sự làm lụng chăm chỉ, cả hai bất chấp tất cả ngăn cấm của gia đình nhà gái, tiến đến một cuộc hôn nhân và một lễ cưới không hề có khách mời.

Khoảng thời gian dinh thự được xây, gia đình của Chu Chi Tâm trợ cấp cho bà một số tiền lớn, với mong muốn tạ lỗi cùng Trương tổng, hơn nữa đây sẽ là số tiền tiết kiệm dành tặng hai vợ chồng khi con gái họ mang thai.

Chu Chi Tâm hạ sinh được một cặp song sinh, hai bé trai, một theo họ ba, một theo họ mẹ. Tuỳ vào giờ giấc sinh sản của bà, sẽ quyết định ai lớn tuổi hơn.

Đây được xem là một gia đình hạnh phúc, với sự hào nhoáng, giàu sang, và đặc biệt hai anh em đều vô cùng tài giỏi, thành tích học tập rất xuất sắc. Ba là doanh nhân bất động sản trên thương trường, mẹ là bà chủ của một hãng thời trang cao cấp với những bộ trang sức và những bộ quần áo được giới thượng lưu săn đón hằng năm.

Một cuộc sống đáng để mơ ước...

.......

"Oáp. Được rồi, đến đây thôi, hôm nay vậy là quá đủ".

"Nhưng mà cậu còn chưa xong phần vecto...".

"Im miệng. Đến lượt mày lên tiếng hả?".

Chu Chí Hâm đập bàn đứng dậy, ngón tay chỉ vào ngực phải của Lưu Diệu Văn, hai mắt nó trợn lên và đôi môi hồng nhuận mím lại tỏ vẻ bực mình.

Trương Chân Nguyên vẫn còn đang tập trung giải cho xong phần bài tập nâng cao mà Lưu Diệu Văn đề ra, không có thời gian để xem trận cãi vã ở trước mặt.

"Được rồi. Em ấy bảo về thì cứ về đi". Tuy nhiên, anh ta rất ghét những đứa dám chống lại em trai của mình, đặc biệt là Lưu Diệu Văn - một thằng nhóc gia sư được người mẹ yêu dấu của họ thuê đến, với số tiền lương hậu hĩnh trong vòng 3 tiếng đồng hồ.

Nghe bảo gia cảnh của cậu ta không được tốt cho lắm, sống với một người ba đang làm công nhân ở công trường, lương bổng bấp bênh, còn mẹ thì làm lao công cho một trường tiểu học. Chỉ là có chút danh thủ khoa đầu vào của trường cấp 3 Nghệ Thuật Bắc Kinh, đã lên mặt muốn dạy dỗ hai anh em họ, đúng là không tự lượng sức.

"Nghe chưa? Bye bye. Không tiễn". Chu Chí Hâm cười mỉa mai, nghiêng đầu khoanh tay nhìn Lưu Diệu Văn đang có vẻ ấm ức, thế nhưng nó chẳng quan tâm đến thằng nhóc đối diện cảm thấy như thế nào đâu, nó quá giàu sang và thượng lưu để phải mất thời gian đồng cảm với những đứa nghèo hèn như vậy.

"Vậy, cậu tranh thủ làm xong phần vecto đi nhé, ngày mai tôi lại đến kiểm tra sau". Lưu Diệu Văn rất sợ Trương Chân Nguyên nổi giận, nên cũng chẳng còn muốn đôi co qua lại tiếp tục, cậu ta thu dọn sách vở vào trong chiếc túi tote cũ, đứng lên rời khỏi phòng tự học của dinh thự.

Đi xuống đến phòng khách, ngoài ý muốn nhìn thấy Chu phu nhân và Trương tổng đang cùng nhau xem tivi, họ cũng nhìn thấy cậu ấy, Lưu Diệu Văn lễ phép cúi đầu chào, vốn định ra về thật nhanh, tránh để cho Chu Chí Hâm còn thấy cậu ta lởn vởn trong căn nhà sang trọng của nó thì lại gây khó dễ cho cậu, Chu phu nhân đã đứng lên đi về phía của cậu trước.

"Con ở đây chờ một lát, cô có cái này muốn đưa cho con". Chu Chi Tâm nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của Lưu Diệu Văn, sau đó quay vào bên trong thư phòng làm việc riêng của mình.

"Mày còn chưa về nữa?". Biết ngay, chạy trời không khỏi nắng, tránh vỏ dừa gặp vỏ sầu riêng, Lưu Diệu Văn rủa thầm trong bụng.

Thằng "hoàng tử" chết tiệt!

Chu Chí Hâm vẫn là cái điệu bộ cũ, nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, nụ cười khinh luôn thường trực trên môi và hai cánh tay khoanh lại, nó bước từng bước thật chậm nhưng đầy ngạo nghễ, rồi kề sát mặt mình vào mặt của Lưu Diệu Văn.

"Biến đi. Trước khi tao kêu bảo vệ lôi mày ra khỏi đây đấy". Nó gằn giọng, với hai hàm răng đã nghiến chặt, ở trước mặt Trương tổng không có chút kiêng dè nào.

"A Chu. Tránh xa khỏi cậu bé ấy đi. Ba chỉ nói đúng một lần thôi". Trương Chân Lập liếc mắt sang đứa con trai út của mình, tông giọng đều đều, bằng một thái độ bình tĩnh điềm nhiên nhưng xen lẫn đầy sự cảnh báo trong câu từ và lời nói, ông đã kéo được Chu Chí Hâm đến ngồi ở sofa với mình.

Lưu Diệu Văn bật cười thật khẽ, hống hách được cái vẻ ngoài, chứ sợ phụ huynh thì vẫn sợ như thường thôi. Đồ "hoàng tử" nhát gan.

Chu phu nhân lúc này mới trở ra, nên không tận mắt chứng kiến được một màn "dẹp loạn" của Trương tổng, bà tiến đến gần, đưa cho Lưu Diệu Văn một cái túi giấy với chất giấy rất mịn, bên trên còn có in tên của một thương hiệu cao cấp.

Louis Vuitton.

Lạy Merlin! Có chết tan thành tro bụi, Lưu Diệu Văn cũng không bao giờ nghĩ người phụ nữ giàu có này lại đưa cho mình một cái túi đắt tiền như thế.

Cậu ta nhìn lấy Chu Chi Tâm, với mái tóc màu vàng nâu dài mượt xoã xuống ngang ngực, chiếc đầm ngủ bằng lụa bóng màu hồng phớt, khoác thêm chiếc áo voan mỏng bên ngoài, thật kiêu sa và tinh tế. Phải rồi, bà ấy đang được xem là "tượng đài thời trang" của Bắc Kinh bây giờ kia mà.

"Cô ơi, cái này....".

"Không. Con cứ cầm lấy, cô mua cho cả con và ba mẹ con. Xem như là quà cảm ơn của gia đình cô vì con đã phí mùa hè đến dạy cho Tiểu Nguyên và A Chu học". Gò má góc cạnh thon đẹp cùng nụ cười hiền hoà của thân ảnh đôn hậu ở trong tầm mắt giờ đây, Lưu Diệu Văn khó lòng mà từ chối.

"Mày thích quá thì đừng có ra vẻ, cứ cầm về đi". Chu Chí Hâm vắt chéo hai chân chễm chệ trên chiếc sofa trải thảm lông mịn, vừa nhai miếng táo tươi trong miệng vừa liếc ra sau nói.

"A Chu. Đừng vô lễ". Chu phu nhân quay sang giáo huấn.

Mẹ nó đúng là có tấm lòng độ lượng từ bi, nhân đức không sao kể hết, Chu Chí Hâm cũng quá quen thuộc rồi, nên nó không ý kiến gì thêm.

"Về cẩn thận nhé con". Trương tổng đứng dậy, tiến đến vỗ vai của Lưu Diệu Văn như hai người đàn ông với nhau. "Sau này nhờ con giúp hai đứa nhà chú".

"Dạ vâng. Con xin phép về đây ạ". Lưu Diệu Văn cúi đầu chào hai người lớn, rồi gấp gáp đi khỏi, cậu được quản gia trong nhà tiễn đến tận cửa, còn cho xe đưa cậu về nhà.

"Anh!". Chu Chí Hâm không thể ngấm nổi mấy bộ phim gia đình Hàn Quốc sướt mướt mà ba mẹ đang xem, nên bỏ vào phòng tự học tìm Trương Chân Nguyên. "Xong chưa vậy?".

"Rồi. Đang giải quyết cho em đây". Bàn tay của Trương Chân Nguyên vừa thoăn thoắt viết chữ trên mặt giấy, vừa dùng giọng trầm thấp đáp lại cậu em trai. "Mẹ tặng quà cho nó à?".

"Ừ. Anh biết tính mẹ rồi, tốt với cả thiên hạ, chỉ có nghiêm khắc với hai anh em mình thôi". Chu Chí Hâm ngồi xuống chiếc ghế xoay, khoanh tay lại, ngả đầu ra miếng đệm phía sau, nó nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Trương Chân Nguyên chỉ đơn giản phô ra một nụ cười khẩy. Lưu Diệu Văn rất biết cách nịnh bợ lấy lòng bằng cái điệu bộ hiền lành thông thái của nó.

"Ba thì thương mẹ, nên chẳng nói gì hết, ban nãy còn dạy em trước mặt nó nữa". Thằng nhóc "hoàng tử" nuốt không trôi cục tức trong người.

"Những đứa thấp hèn luôn dùng sự thấp hèn của mình để lấy lòng thương hại của người giàu tốt bụng như ba mẹ chúng ta". Trương Chân Nguyên giải bài tập của em trai xong, nhẹ nhàng gấp lại.

"Anh". Chu Chí Hâm đột nhiên bật người dậy, chạy sang ngồi với Trương Chân Nguyên. "Hay ngày mai...không học?".

"Mới có 1 tuần em đã đòi nghỉ 3 buổi rồi, thằng nhóc đó sẽ báo với ba mẹ đấy".

"Ngày mai ba có lịch công tác ở Ireland, mẹ phải đến công ty chuẩn bị cho sự kiện ra mắt bộ sưu tập mới. Không có ai ở nhà đâu".

"Em định làm gì?".

"Cúp học chứ làm gì. Chỉ cần đưa cho Lưu Diệu Văn một số tiền, bảo nó im miệng là được".

"Nó sẽ nhận của em à?".

"Không thì kéo nó đi chung. Mẹ có gọi hỏi cũng có mặt nó làm chứng". Đúng là đứa trẻ thượng lưu tinh quái, chuyện khỉ gì nó cũng có thể nghĩ ra được.

Trương Chân Nguyên ngược lại không đáp, anh trầm tư suy nghĩ một lúc lâu.

"Được".

Không có thứ gì có thể trái lại em trai của anh.

.......

Ba mẹ và Lưu Diệu Văn thay vì dùng cơm, thì bây giờ họ lại đang ngồi nhìn chằm chằm vào những món đồ được cậu nhóc lấy ra từ trong cái túi giấy sau khi trở về từ toà dinh thự.

"Con trai à, những thứ này....". Lưu Diệu Tâm quay sang nhìn đứa nhỏ bên cạnh, vừa mới tắm rửa xong, trên cổ ông ấy vẫn còn choàng một chiếc khăn bông, nhân tiện lấy chiếc khăn ấy lau mấy vệt mồ hôi trên trán.

"Thật là phu nhân nhà ấy tặng con sao?". Ba vừa ngập ngừng xong thì mẹ Đào Ngọc Thi đã tiếp lời.

"Vâng ạ. Con muốn trả lại nhưng cô ấy vẫn muốn con mang về". Cậu ta chỉ còn biết gật đầu, không còn có thể nói gì thêm.

Dứt câu, mẹ cậu đã nhanh chóng gom gọn mọi thứ vào trong túi, sau đó đem cất trên chiếc bàn để vật dụng gia đình.

"Ngày mai con mang những thứ này trả lại cho gia đình đó đi. Nếu họ không chịu, con cứ nhân lúc nhà không có ai mà để lại, chúng ta không nhận nổi những món xa hoa như thế này". Đào Ngọc Thi nắm lấy bàn tay gân guốc của con trai, giọng khàn khàn mà tràn ngập sự sâu sắc.

"Đúng vậy đó con. Con làm gia sư cho con trai nhà họ, tiền lương thôi đã quá nhiều rồi". Ông Lưu cũng đồng tình.

"Dạ. Con biết rồi".

Cả nhà Lưu Diệu Văn không tập trung vào cái túi giấy và mấy món quà ở trong đó nữa, quây quần lại bên chiếc bàn tròn cùng nhau ăn cơm. Hôm nay mẹ Đào nấu rất nhiều món mà con trai thích, trong suốt bữa ăn cứ liên tục gắp thêm cho cậu.

Lưu Diệu Văn đang ngồi ở trong phòng học bài, sẵn tiện soạn luôn bài vở cho buổi dạy thêm ngày mai thì có tin nhắn đến từ laptop.

Là Chu Chí Hâm!

Zhi_xin1119: "Ngày mai off một buổi".

Lưu Diệu Văn khó chịu cau mày, cậu ta buông bút xuống, mười ngón tay gõ một cách thành thạo trên bàn phím.

LilWen_2309: "Cậu đã off 3 buổi trong 1 tuần rồi, chúng ta chậm tiến độ lắm đó".

Zhi_xin1119: "Bận rồi. Nếu mà không tin thì muốn đi theo không?".

LilWen_2309: "Việc bận là chuyện của cậu, tôi đi theo làm gì?".

Zhi_xin1119: "Thì bảo tao cố ý trốn học còn gì nữa? Cho mày đi theo tận mắt chứng kiến, hay muốn tao nói thẳng luôn?".

LilWen_2309: "Cậu nói luôn đi, để tôi không phải mất thời gian bắt xe bus đến rồi đi về".

Zhi_xin1119: "Ngày mai tao có hẹn với đám bạn ở quán cà phê, lên lịch rồi, ở tận ngoại ô".

LilWen_2309: "Được. Làm thêm 2 file bài tập nữa, bây giờ tôi gửi file qua, hôm sau kiểm".

Zhi_xin1119: "Được".

Nói là làm ngay, Lưu Diệu Văn gửi qua laptop của Chu Chí Hâm đúng 2 file bài tập, nhưng mỗi file gồm có 3 trang A4, mỗi trang A4 có 2 mặt, mỗi mặt có tới hơn cả trăm câu trắc nghiệm bao gồm tất cả các môn, trong đó môn Toán nhiều hơn tổng số.

"Mẹ mày giỡn mặt với tao hả?!". Chu Chí Hâm hét toáng lên, đến mức bên dưới, cả ba người kia đang cùng nhau ăn trái cây cũng phải ngó lên tầng 2 để nhìn về phía căn phòng đang đóng chặt cửa của nó.

Trương Chân Nguyên biết là có chuyện rồi, liền xin phép ba mẹ lên trên để xem em trai.

"Sao vậy?". Anh ta mở cửa phòng, xoay người đóng lại, đã thấy Chu Chí Hâm đầu tóc rối xù, siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình. Sau đó nó nhấn số gọi.

"Alo".

"Thằng chó! Ý mày là sao?! 2 file của mày đó hả?!". Lưu Diệu Văn vừa trả lời, nó đã không ngần ngại mà xổ một tràng vào mặt cậu ta, ngược lại ở đầu dây bên kia, cậu ta rất bình tĩnh mà tiếp chuyện với nó.

"Đúng rồi. 2 file, tôi đâu có bảo là 2 mặt".

Chu Chí Hâm chống một tay lên hông mình, hàm răng va vào nhau ken két, cổ họng nó nóng tới mức có thể thét ra lửa ngay bây giờ, nó đi qua đi lại, thở càng lúc càng mạnh.

"Mày cố ý chơi tao đúng không?!".

"Không hề, cậu nghỉ quá nhiều buổi rồi, nếu không làm thêm bài tập có thể vào năm học cậu có cố bao nhiêu cũng chết chắc thôi. Tôi đang giúp cậu đấy".

Trương Chân Nguyên giật lấy điện thoại từ tay của em trai mình.

"Bọn tôi sẽ làm. Như cậu muốn". Anh ta khẳng định bằng giọng chắc nịch, sau đó tắt máy.

Đêm đó, Chu Chí Hâm ngồi ở phòng tự học, hí hoáy chép đáp án từ trong vở của Trương Chân Nguyên sang vở của mình, nếu để thằng khốn kia thấy hai nét chữ giống nhau, nó sẽ có cớ trêu chọc cậu ta.

"Anh. Ngày mai nhớ đúng giờ". Chép bài xong xuôi, nó mở cửa phòng của Trương Chân Nguyên đang chăm chú đọc sách, nhắc nhở về buổi hẹn ngày mai.

"Ừm". Anh ta đeo kính, chiếc kính gọng tròn góc cạnh bằng bạc tinh xảo, đôi mắt dán vào từng trang sách đang lật trên tay, nhỏ giọng đáp lại Chu Chí Hâm.

Nó ngồi trên giường, tựa lưng vào chiếc gối được bọc bằng vải lụa thượng hạng, hai ngón tay không ngừng lướt trên bàn phím.

Zhi_xin1119: "Tao thật sự đang rất bực mình đấy".

Zu_abcdfe (Thương Vũ): "Sao đấy bro?".

Yue_0203 (Vân Nguyệt): "Chắc lại là chuyện của thằng nhóc họ Lưu đúng không? Hiếm khi thấy mày bực mình nhiều như khi mày ở cạnh nó đấy".

Zhi_xin1119: "Đúng vậy đấy, tao đã gọi điện cho nó, và bảo ngày mai tao có hẹn với bọn bây, sau đó nó gửi cho tao 2 file bài tập. Mẹ kiếp!".

Chu Chí Hâm nhanh nhảu gửi 2 file vào trong nhóm chat trên điện thoại.

Xing_ran (Tinh Nhiên): "Woah! Thằng nhóc đó đúng là muốn khó dễ mày rồi".

Zu_abcdfe: "Đúng đấy, nó cố tình làm vậy để cà khịa mày cái chuyện mày cúp mất 3 buổi học với nó".

Zhi_xin1119: "Nó đúng là một thằng khốn mà!".

Xiaoling (Tiểu Linh): "Nó muốn giúp mày phổ cập kiến thức đấy hahahahaha".

Zhi_xin1119: "Bọn mày nghĩ tao sẽ dễ dàng chịu thua nó sao? Còn lâu".

Yue_0203: "Tất nhiên rồi, người sống trong nhung lụa như bọn tao hiểu quá rõ cái tính cạnh tranh hơn thua của mày".

Chu Chí Hâm không nhắn gì thêm, chỉ tắt điện thoại rồi nằm xuống, nó kéo chăn đắp ngang ngực, trong lòng thầm cười cợt Lưu Diệu Văn.

"Mày nghĩ rằng mày sẽ có đủ khả năng để thắng tao sao?". Nó lẩm bẩm. "Vẫn còn nhiều trò vui cho mày lắm đấy. Thằng nhãi".

.........

Do không cần phải dạy thêm vào buổi sáng tại dinh thự, nên Lưu Diệu Văn đã có thời gian ghé vào cửa hàng tiện lợi, cậu ta ngoài việc làm gia sư ra thì còn làm nhân viên part-time tại cửa hàng gần nhà, phụ giúp ba mẹ vài đồng tiền nho nhỏ.

Chị gái làm cùng ca với cậu - Tâm An đã đến từ khi nào, nhân lúc cửa hàng còn vắng khách, chị ấy đang tranh thủ sắp xếp lại mấy món ăn nhanh trên kệ tủ đông.

"Chào chị ạ". Lưu Diệu Văn vui vẻ tươi tắn đẩy cửa vào, tông giọng nâng cao hơn bình thường một chút.

"Chào em. Hôm nay mới thấy em đến đó, chị tưởng em chuyển ca luôn rồi". Tâm An trông thấy cậu em đáng yêu thì rất vui mừng chạy ra đón, còn không quên ôm cậu một cái.

"Dạ vâng. Nhưng hôm nay em không phải dạy thêm, đã chuyển ca tối qua rồi ạ".

"Em vào thay đồng phục đi".

Lưu Diệu Văn nhanh chân vào bên trong WC thay đồng phục của cửa hàng, cậu ta đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mặc tạp dề cùng tông, dáng người cao, rắn chắc, khoẻ khoắn cùng nước da màu bánh mật sáng lên dưới cái nắng của bình minh, trông rất năng động sảng khoái.

Tầm khoảng 8 giờ hơn, có một người phụ nữ với dáng vẻ khá vội vã chạy vào bên trong cửa hàng, cô ấy tay xách nách mang, trước mặt là một chiếc laptop màu xám rất to cùng với vài tập tài liệu ngổn ngang chất chồng trên bàn, cô ấy gọi một cây xúc xích nướng cùng một cốc cà phê nóng.

Sau khi chị Tâm An hâm nóng xúc xích và Lưu Diệu Văn pha xong cà phê, cậu cẩn thận bỏ chúng lên khay, dọn ra trước mặt cô gái ấy.

"Cảm ơn cháu". Cô ấy có mái tóc màu đỏ rượu nổi bật, tóc cô ấy dài, uốn lọn thật nhẹ ở phần đuôi, một bên tóc được vén sang, để lộ gò má trắng và gương mặt thanh tú, trên người vận trang phục công sở tối giản lịch thiệp, nhìn qua mấy bản vẽ hình như là một nhà thiết kế thời trang.

Người phụ nữ lấy điện thoại ra, bấm gọi vào một số máy nào đó, gương mặt toát lên sự lo lắng vô cùng.

"Chị à. Em vẫn chưa thể hoàn thành bản thiết kế ngay được, vẫn còn pantone màu rất khó phối, chị bảo các nhân viên chờ em một chút, em sẽ qua công ty ngay". Giọng người phụ nữ thuộc tông nữ trung, cũng khá dễ nghe, nhưng nó nghẹn ngào giống như sắp khóc vậy.

Lưu Diệu Văn đang xếp hàng hoá lên kệ, thỉnh thoảng để ý đến cô ấy.

"Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức, em cảm ơn chị, chào chị". Người phụ nữ tắt máy, sau đó nhìn mấy tấm bản vẽ trên bàn đến rối trí. "Làm sao đây? Phối không kịp mất".

"Cô ơi, cô thử phối pantone trắng - xanh sẫm - xanh ngọc lại xem sao ạ?".

Nghe có tiếng nói, người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang chăm chú vào mấy tấm bản vẽ trắng đen của mình, cô ấy có phần ngơ ngác.

"Cháu biết về những thứ này à?".

"Dạ không. Chỉ xem trên tạp chí thôi ạ, ban nãy cháu thấy các tone màu và các phông nền cô phối rất đa dạng theo màu sắc chủ đạo là màu ấm, nhưng nếu như để kích thích thị giác hơn thì cháu nghĩ chúng ta cần tone trung tính hoặc tone lạnh ấy ạ". Lưu Diệu Văn đứng nghiêm chỉnh trước mặt người phụ nữ, trình bày hết các ý tưởng của bản thân. "Cô có thể xem xét".

"Vậy còn cái này". Cô ấy đưa cho cậu ta một bản vẽ với hoạ tiết polka dots, Lưu Diệu Văn nhìn nhìn một hồi, rồi cầm cây bút chì vẽ thêm một số chi tiết nho nhỏ.

"Hoạ tiết polka dots mặc dù là hoạ tiết đơn giản và được vận dụng hầu hết trên các bộ trang phục, tuy nhiên thì nếu như phối không đúng cách sẽ dẫn đến việc làm cho người nhìn bị rối mắt và model mặc lên cũng không được đẹp, cháu nghĩ với chiếc đầm này, cô nên phân làm ba mảnh tương ứng với ba tà hoặc ba lớp như thế này, mỗi một tà hoặc một lớp sẽ được biểu diễn theo dạng hình học khác nhau, hoạ tiết đan xen". Bàn tay cậu ta cầm cây bút chì, tỉ mỉ hướng dẫn một bản nháp cho người phụ nữ. "Hoạ tiết polka dots cần nhiều version màu, đúng form và đúng vải, thế nên cô có thể chuyển đổi giữa các loại vải khác nhau cho các tà áo để phù hợp hơn ạ".

"Cháu học ở trường nào vậy?". Bỏ qua sự ngỡ ngàng đến mức cạn hết lời nói, cô gái cất giọng hỏi Lưu Diệu Văn.

"Dạ cháu vừa trúng tuyển vào trường cấp 3 Nghệ Thuật Bắc Kinh".

"Vậy sao? Trùng hợp quá, con gái cô cũng vừa trúng tuyển vào đó. Cảm ơn cháu, hi vọng có thể gặp lại cháu lần nữa, cháu thật sự rất có tài". Cô ấy nắm lấy tay của Lưu Diệu Văn.

Cậu ta chỉ biết đưa tay gãi nhẹ sau gáy vì ngại.

"Cháu có ước mơ trở thành một nhà thiết kế không?".

"Vâng, có ạ".

"Đúng lúc hoa sẽ nở, hơn nữa cháu lại còn là một bông hoa rất thơm. Cô có việc gấp đi trước, cảm ơn cháu nhiều lắm nhé".

Người phụ nữ lấy ví ra, bỏ tiền lên bàn rồi nhanh chóng ôm mọi thứ chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, leo vào một chiếc xe Ford màu bạc rồi phóng đi.

"Em giỏi đấy". Chị Tâm An giơ ngón cái lên.

Lưu Diệu Văn chỉ biết bật cười.

Hi vọng cô ấy nói đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net