Chương 1: Mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chim yến bay lượn trên nền trời xanh thẳm, từng sợi nắng mùa xuân dịu dàng giăng trên mái ngói, trong sân viện rách nát dường như phủ thêm một màu sắc hy vọng diệu kỳ.

   Yến Lan khó nhọc đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ nhỏ như lòng bàn tay, trong phút chốc không kìm chế được mà xúc động đến rơi mắt. Đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, lại không được ăn uống đầy đủ nên vô cùng gầy yếu, xanh xao. 

   "Kèn kẹt" một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ mở toang, ánh sáng rực rỡ tràn khắp căn phòng. Một nội thần cầm phất trần bước vào, lạnh lùng đặt chén rượu xuống bàn, truyền đạt ý chỉ của thái hậu rồi rời đi.

    

   Nàng nhìn bàn thức ăn thịnh soạn được đem đến từ sớm cuối cùng cũng thông suốt mọi chuyện. Hôm nay nàng nhất định sẽ chết.

   Sẽ chết chính là sẽ chết, thôi thì làm một con ma no vẫn tốt hơn. Yến Lan nghĩ vậy bèn bình tĩnh kéo tay áo rách nát lau khô nước mắt, ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến. Như có linh cảm gì đó, nàng quay ra phía sau, quả nhiên phát hiện một đôi mắt long lanh đang nhìn mình chăm chú. 

  

   Một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đứng bên ngoài quan sát, thấy nữ nhân xa lạ kia đột nhiên quay lại liền giật mình ngã ra đất. 

   "Tiểu muội! Không sao chứ?"

   

   "Không sao."

   Thiếu nữ cúi gằm mặt như đang nhận lỗi, nàng ý thức được rằng hành động của mình là sai trái, vả lại nàng nhớ cha đã từng nói nhìn trộm người khác là rất xấu.

   "Tỷ tỷ! Xin lỗi." Thiếu nữ nhỏ giọng, thành thật sám hối.

   Yến Lan không để tâm đến chuyện nhỏ đó lắc lắc đầu ý bảo không sao. Sau đó, một trong, một ngoài trò chuyện rất vui vẻ. Hỏi han qua lại ít lâu, Yến Lan mới nhớ ra giờ Ngọ sắp đến, lục lọi trong đầu tìm cách để thiếu nữ rời đi.

   "Muội muội, tỷ muốn nghỉ ngơi, muội mau về đi."

   Nàng cầm chén rượu độc uống cạn, rượu đi qua cổ họng đắng đắng, cay cay, mơ hồ còn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ thành chén thấm vào da thịt. Khoảnh khắc khi Yến Lan ngã gục xuống, một tia nắng nhỏ bé len lỏi vào khung cửa nhỏ cho nàng chút ấm áp cuối cùng.

***********

   Hồng y thiếu nữ ra sức chạy về phía trước, đến khi nhìn thấy ba chữ Chiêu Văn quán được khắc trên tấm bảng gỗ đã thở không ra hơi. Đúng lúc này một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai nàng: "Ân Nhi! Sao giờ mới đến chứ?"

   "Trên đường gặp chút chuyện." Thấy y không phản ứng gì nàng nói tiếp, "Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi."

   "Đi đâu?" Y hỏi.

   "Đến khu rừng trúc phía Nam."

   Rừng trúc phía Nam là một trong những địa danh đẹp nhất ở kinh thành. Mùa đông tuyết phủ, mùa xuân suối chảy róc rách, cảnh vật nên thơ, là đề tài làm hao tốn không biết bao nhiêu là giấy mực của thi nhân.

   Ân Nhi cũng từng bị cha nàng ép làm một bài thơ về đề tài này, kết quả là khu rừng trúc xinh đẹp bị văn chương lủng củng của nàng bóp méo. Trường hợp của nàng rất đúng với câu cha làm thầy con đốt sách. Gì mà: 

   Mùa đông cây trúc lạnh cóng

   Mùa xuân cây trúc xanh lè

   Trúc mọc nhiều như tóc

   Bứt thế nào cũng không hết.

   Bài thơ vừa đọc xong, tất cả những người có mặt  trong Chiêu Văn quán đều bật cười thành tiếng. Cha nàng nén giận quát đám học trò bên dưới lại quay sang nhìn nàng, trong ánh mắt ngập tràn sát khí. 

   Quả nhiên tối hôm đó nàng bị phạt quỳ ngoài hành lang. Đó là lần đầu tiên nàng được trò chuyện cùng y. Biết nàng bị phạt, y lén đem đến cho nàng hai cái bánh bao, từ đó về sau hai người trở thành bạn tốt. 

   Y là thái tử Minh Viễn, từ nhỏ đã được quản giáo vô cùng nghiêm ngặt. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày văn ôn, võ luyện chưa từng lơi lỏng. Nhưng hôm nay là sinh thần mười sáu tuổi của nàng, y phá lệ một  lần, quyết định trốn học đưa nàng đi ngắm cảnh. 

   Suối nước chảy trên đá êm như sáo thổi. Từ xa, một thiếu nữ xinh đẹp vận hồng y chạy đến trước mặt y cười cười, nom đáng yêu khó tả. 

   Y rút cây trâm gỗ cài lên tóc nàng, cất tiếng nói ôn nhu: "Muội thích không?"

   Ân Nhi bước đến một vũng nước đọng soi soi mình trong đó: "Rất đẹp, cảm ơn điện hạ." Nàng mỉm cười nhìn y, y cũng mỉm cười trìu mến đáp lại. 

   "Ân Nhi! Sau này ta đăng cơ sẽ đón nàng vào cung bầu bạn."

   Lời còn chưa nói hết nàng đã xấu hổ chạy đi, không quên nói to: "Được, điện hạ không được quên đấy nhé!"

   Y trông theo bóng dáng bé nhỏ của nàng càng chạy càng xa, mất hút sau hàng trúc xanh xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC