Chương 13 - Ám Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Vô Nhai cùng Mộ Vân Y Vũ hơi cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào nhãn thần lạnh lùng ngạo nghễ trước mắt.

Trang chủ của bọn hắn vĩnh viễn như thế, kiêu ngạo mà quật cường, một khi đã quyết định sự tình gì sẽ không thay đổi, khi đã nhận định một người liền quyết không cho phép bất luận kẻ nào cùng y tranh đoạt.

"Đi chuẩn bị, một lúc sau khởi hành."

"Trang chủ."

Liễu Vô Nhai suy nghĩ một trận, cuối cùng vẫn đem lời nói áp chế trong lòng thốt ra: "Không cùng Mộ Dung giáo chủ thương lượng một chút sao?"

Ở trong mắt Liễu Vô Nhai, Mộ Dung giáo chủ yêu dị kia là một tồn tại cường đại không người có thể sánh bằng, lại thông thạo bày mưu tính kế.

Nay đi đến Đường Môn một nơi nguy hiểm như vậy, trang chủ lại không có người để nương tựa, điều này không khỏi khiến Liễu Vô Nhai có chút lo lắng.

"Không được cho hắn biết!" Bạch Nhạc lập tức phản bác, không lưu nửa đường thương lượng.

Lần này đi Đường Môn, y vốn có ý gạt Mộ Dung Xung, mới vừa rồi ở trước mặt Trình Phi Ngư biểu lộ ra hờ hững khinh thường chẳng qua là không muốn nàng ta hoa ngôn xảo ngữ đem hành động của y thông báo cho Mộ Dung Xung mà thôi.

Bạch Nhạc nhìn về phía chân trời phương xa, khí tức hiện lên một mạt ám ảnh, "Không cần chờ một canh giờ, hiện tại lập tức khởi hành."

Liễu Vô Nhai cùng Mộ Vân Y Vũ ngẩn ra, trong lòng tuy ẩn ẩn hiện qua lo lắng, nhưng tính tình trang chủ không cho phép bọn họ nhiều lời khuyên bảo, chỉ có thể cung kính cáo lui.

Trình Phi Ngư nhẹ nhàng vượt qua rừng trúc, lướt tới u cốc. Tiểu lục lạc giắt bên hông như tiếng chim oanh nơi thâm cốc, dưới bầu trời quang đãng ngân nga từng đợt âm thanh êm tai.

Lưu quang bốn phía, phượng lâu các, bậc thang bị sương khói bao phủ ẩn ẩn lóe ra kim quang sáng ngời, bóng ảnh nhạt nhòa mơ hồ, mờ mờ nhân ảnh, tồn tại siêu thoát trần thế, thánh khiết không nhiễm một tia dơ bẩn.

Đây là địa phương nàng ly khai gần mười năm, nếu không phải nghĩ không ra biện pháp, Trình Phi Ngư cả đời cũng sẽ không bước vào nơi này nửa bước.

Gần mười năm, nàng che giấu tung tích, cải danh đổi họ, nơi nơi tránh né chỉ vì không muốn bản thân bị nhà giam này trói buộc cấm bế một đời.

Qua nhiều năm như vậy, chưa có sự tình nào có thể làm khó Trình Phi Ngư nàng, nhưng kể từ khi nàng gặp vị nữ tử có hai tròng mắt kỳ dị kia, tất cả mọi việc tựa hồ đã lặng yên thay đổi.

Thường Hi, ngươi hại ta thật thảm. Trình Phi Ngư trong lòng thầm mắng.

Trình Phi Ngư sớm đã quyết định, nếu lần này có thể thành công cứu ra tòa băng sơn mỹ nhân kia, nhất định phải mang theo nàng lưu lạc giang hồ, không cho nàng quay về cái nơi u ám đó nữa, cho dù ép buộc cũng phải đem tòa băng sơn cột vào bên mình cả đời, chậm rãi hòa tan nàng ra.

Ban đầu khi còn cùng Thường Hi đấu khí, Trình Phi Ngư không cảm giác được cái gì, nhưng hôm nay bỗng chốc mất đi, mới biết được đôi mắt kỳ dị kia ở trong lòng nàng đến tột cùng có bao nhiêu trọng yếu.

Một khi động tâm, đã định trước phải thua cuộc. Cho dù cố gắng làm ra vẻ phóng đãng bất kiểm soát, chung quy vẫn chạy trời không khỏi nắng.

Trình Phi Ngư sửa sang lại suy nghĩ của mình, đem một khỏa dược hoàn bỏ vào miệng. Nàng mở ra song chưởng, ba đạo lam ảnh từ trong kinh mạch phóng xuất.

Trong khoảnh khắc, cốt cách cùng thân hình nguyên bản thon dài tinh trí đã xảy ra biến hóa kỳ dị, yến vĩ hoa ngân nơi đuôi mắt biến ảo thành chín ngọn hỏa diễm, nhan sắc rực rỡ trên gương mặt kiều diễm lấp lóe lưu quang.

Làn tóc xõa tung, mũi chân khẽ điểm, cước đạp chân mây nhanh chóng tiêu thất.

Trong lúc đó, một đám tố y nhân mới vừa từ đại sảnh đi ra liền nhìn thấy nữ tử đứng lặng trước mặt bọn họ.

Khí thái cao ngạo mạnh mẽ, tư thái phiên nhiên, dưới ánh mặt trời phủ lên một tầng kim quang khiến người ta khó có thể dời đi tầm mắt.

Không còn là một nữ tử giang hồ lưu lạc, hỏa khí không kiềm chế được, mà là một nữ tử chân chính xinh đẹp thoát tục.

"Thiếu... Thiếu chủ." Tinh Lạc, Tinh Dạ nháy mắt nhận ra nữ tử trước mặt, khó nén trong lòng vui sướng.

"Cái gì? Thiếu chủ?"

"Nàng là thiếu chủ?"

"Thiếu chủ hôm nay đã trở lại?"

"Làm sao có thể, thiếu chủ thế nào sẽ...."

"Là thiếu chủ!"

"Nhanh đi báo cho tam đại trưởng lão, thiếu chủ đã trở lại!"

Tinh Lạc Tinh Dạ quỳ một gối xuống đất, ngọn lửa thêu trên tố y theo gió lay động, "Cung nghênh thiếu chủ."

Nghe tiếng, mấy trăm danh tố y nhân đều quỳ xuống, thần sắc cung kính pha lẫn khó có thể tin tưởng vào lúc này trở thành biểu tình duy nhất của đám người.

Khải Huyền Môn thiếu chủ hơn mười năm không hề bước vào Khải Huyền, cư nhiên hôm nay chợt xuất hiện.

"Các ngươi có nguyện ý nghe ta phân phó?" Trình Phi Ngư xoay người, dung nhan kiều diễm lui đi tiếu ý bất cần đời, thần tình an tĩnh bất biến.

"Ngài là Khải Huyền Môn thiếu chủ, thuộc hạ nhất định nghĩa bất dung từ."

"Tốt."

Trình Phi Ngư thản nhiên nói: "Đi thăm dò hang ổ của Đường Môn càng tỉ mỉ càng tốt!"

"Cái gì?" Tinh Dạ cả kinh, "Đường Môn!"

"Hai canh giờ, nếu tra không ra, từ nay ta vĩnh viễn sẽ không trở về!"

Một tiếng uy hiếp, đám thuộc hạ đã không kịp suy xét, thân hình chợt lóe, trong phút chốc cả đại sảnh rộng lớn không một bóng người.

"Dao nhi đã trở lại?" Một thanh âm hiền từ trầm thấp truyền đến, trong phút chốc, Trình Phi Ngư thật muốn nhanh chân bỏ chạy.

Nàng xoay người, chỉ thấy bạch phát lão giả một thân tố y đứng ở cửa, chăm chú nhìn vào nàng.

Trình Phi Ngư bản tính vạch trần, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Sư....Sư tổ...."

Bạch phát lão giả hừ lạnh một tiếng, "Ngươi còn có mặt mũi quay về?"

"Sư tổ, Quân Dao có việc, hai canh giờ sau sẽ trở lại hiếu kính lão nhân gia ngài."

Bí lâm bên ngoài Tục Vũ Môn sớm đã là một mảnh phế tích.

Một bạch y nam tử thản nhiên đứng lặng dưới một gốc cây, bạch bào như tuyết trắng giữa trời, trong khu rừng hoang vắng phá lệ rõ ràng.

Khinh sa che mặt, giấu đi dung nhan yêu mị tuyệt dị, chỉ có đôi mi thanh lãnh tản ra hàn khí u lãnh.

Liễu Vô Nhai cùng Khúc Nhiễm đều mang theo bạch sắc đấu bồng, cung kính đứng ở phía sau bạch y nam tử.

"Thường Hi là ở nơi này bị người mang đi?"

"Đúng vậy."

Bạch y nam tử xoay người, con ngươi đảo qua mặt đất. Một thanh trường kiếm nhiễm huyết găm vào cát bùn, ẩn ẩn nhiều điểm đen như mực.

"Các ngươi tránh ra."

Nương theo thanh âm lãnh lệ, một đoàn hỏa mang hừng hực trong lòng bàn tay nháy mắt ngưng tụ. Bạch Nhạc nâng tay, ngọn lửa yêu hoặc bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên một trận gió xoáy, hướng bầu trời lướt đi.

Liễu Vô Nhai cả kinh, chỉ thấy quang mang bay về phía chân trời giữa không trung như sao băng phô tán. Từng điểm nhỏ rải rác tại Đông, Tây, Nam, Bắc các phương chung quanh, tráng lệ mà đẹp mắt, dưới ánh mặt trời phần phật thiêu đốt.

Khúc Nhiễm ngưng mắt nhìn lại, ngọn xích diễm hướng về phía Tây bay đi bỗng nhiên chuyển thành băng lam, so với ba ngọn hỏa diễm ở các phương vị còn lại màu sắc bất đồng, dưới bầu trời quang đãng càng trở nên rõ ràng.

Đây là....

"Trang chủ." Khúc Nhiễm tựa hồ ý thức được điều gì.

Bạch Nhạc nhìn về phía dị hỏa băng lam sắc phía Tây, đáy mắt xẹt qua một tia kỳ dị mơ hồ.

"Đi hướng Tây."

Bạch Nhạc phi thân lên ngựa, tay áo theo gió vũ động, phiêu dật xuất trần.

"Đó là cái gì?" Khúc Nhiễm khó hiểu.

"Truy phong giả."

Liễu Vô Nhai nâng mắt, nhìn về phía diễm mang băng lam dần biến mất trên không trung, rốt cuộc thông thấu.

Nguyên lai trang chủ sớm đã hạ trên người Thường Hi Truy phong hương.

Truy phong hương là độc môn hương liệu của Tịch Phong sơn trang, vô sắc vô vị, cực kỳ mẫn cảm, gặp phải Minh hỏa sẽ chuyển màu.

Cho nên phàm là địa phương Thường Hi đi qua đều sẽ lưu lại dấu vết, chỉ cần dùng Minh hỏa phân biệt liền biết được phương vị cuối cùng của Đường Môn.

Minh hỏa, là dị quang mà chỉ người nào luyện qua Ám Nhiên Tiêu Hồn mới có thể sử dụng nội lực ngưng tụ. Nói cách khác, trong thiên hạ, Bạch Nhạc là người duy nhất có được Minh hỏa, kết hợp với Truy phong hương, những người kia sẽ không phát hiện đã lưu lại dấu vết.

Liễu Vô Nhai cùng Khúc Nhiễm nhìn theo thân ảnh dần rời xa, trong lòng bội phục cùng sùng kính càng tăng chứ không giảm.

Bất quá, Bạch Nhạc cư nhiên không sử dụng gián điệp của Tịch Phong sơn trang tại Trung Nguyên mà dùng Truy phong hương đến tra xét nơi ẩn thân của Đường Môn, xem ra hành động bí mật lần này sớm đã được lên kế hoạch từ trước. Thường Hi bị mang đi, hẳn là cũng nằm trong dự kiến của Bạch Nhạc.

Song, Bạch Nhạc thiên toán vạn toán, sử hết lực lượng dưới tay đem hành động lần này phong bế, không lộ ra chút tin tức, thậm chí che lấp dung nhan, chung quy vẫn không thể giấu diếm được một người.

Giục ngựa chạy về phía trước, vạt áo theo khinh sa che mặt lay động. Trên đường đi qua phiến rừng phong, một đạo thân ảnh mị tử bỗng nhiên lăng không đáp xuống, chấn nát lá phong bay lả tả khắp khu rừng.

Bạch Nhạc còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thắt lưng bị một cánh tay cường kiện hữu lực nháy mắt ôm lấy. Thân thể vừa nghiêng, theo lực đạo của người kia cùng nhau hạ xuống trên lưng một con ngựa khác.

Hương thơm trầm ấm quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi, hơi thở ấm áp tản ra, thanh âm ôn hòa mà khiêu khích vang lên sát vành tai, "Tiểu Bạch của ta, ngươi đây là muốn đi đâu?"

Ngón tay thon dài ve vuốt dải khinh sa che mặt, khẽ cười, "Che kín như vậy, là đang trốn ta sao?"

Vân mi Bạch Nhạc chợt nhíu chặt, khi vừa nghe đến thanh âm từng khiến y tâm động giờ phút này làm y thập phần chán ghét kia, y chỉ hận không thể đem người đang ngồi phía sau ném xuống ngựa.

"Ngươi dám ở sau lưng ta làm chuyện ngu xuẩn, nên làm thế nào trừng phạt ngươi mới hảo?" Nâng lên cằm của người trong lòng, tiếu ý tà mị mang theo chút nghiền ngẫm suy tư hiện lên.

"Đại ma đầu ngươi, như thế nào...." Bạch Nhạc còn chưa nói xong, bên hông đã bị ngón tay mang theo lực đạo ngoan tuyệt không lưu tình ngắt một cái. Thân mình nguyên bản chưa kịp nghỉ ngơi rốt cuộc chịu không được sức ép, hoàn toàn xuội lơ.

Vó ngựa phi như bay trên con đường bằng đá ẩm ướt, ngưng mắt nhìn lại, dòng sông theo bức tường thành cổ lão uốn lượn chảy qua. Vô số họa thuyền trôi nổi đạp thủy du đãng, mặt nước dập dờn phản chiếu núi non nguy nga xanh ngắt, những lầu câu cá bên bờ. Hình ảnh dưới màn khói mông lung thong thả lay động, ngay cả làn gió nhẹ cũng mang theo hương vị cổ xưa mà thần bí.

"Qua con sông này là đến Tây Lam thành." Mộ Dung Xung ôm chặt thắt lưng của người phía trước, khống chế cương ngựa, thanh âm du dương như lưu thủy chậm rãi chảy trong khe suối, an ủi vỗ về lòng người.

"Ngươi thế nào biết?" Bạch Nhạc kinh ngạc, bị màn mưa li ti nhuộm đẫm một tầng mờ ảo, như si như túy.

Bạch Nhạc đã tận lực hành động cẩn thận, giấu diếm đám tai mắt của Mộ Dung Xung nhưng không ngờ vẫn để lộ dấu vết.

Mộ Dung Xung đột nhiên tăng thêm lực đạo nơi tay, hung hăng siết chặt bạch y nam tử dán sát lồng ngực mình.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua vành tai của người trong lòng, hương thơm ấm áp xâm nhập vào hơi thở, khơi mào một mạt tiếu ý tà nhiên.

"Ta còn chưa hỏi ngươi vì sao gạt ta, ngươi cư nhiên quay sang chất vấn?"

Bạch y nam tử bị cánh tay chế trụ căn bản không thể nhúc nhích nửa tấc, hơi thở nóng rực của người phía sau khiến hắn khó có thể kiềm chế, "Đại ma đầu ngươi mau thả ta xuống!"

"Vì sao?" Mộ Dung Xung có ý châm chọc, liền từ thắt lưng Bạch Nhạc nhéo một cái.

Con ngươi lấp lánh lưu chuyển quang hoa câu hồn người "Ta còn chưa hỏi tội ngươi. Lại ở đâu giơ vuốt mèo muốn cào ta?"

Vân mi khẽ nhíu, Bạch Nhạc vừa định tháo xuống khinh sa che mặt, chuẩn bị phản đòn một lần, Mộ Dung Xung nháy mắt đã chế trụ cổ tay hắn.

"Tiểu Bạch của ta thật nóng tính. Lại muốn ở nơi đông người thế này đánh ta." Mộ Dung Xung vén lên vài sợi tóc rơi rụng trên cổ Bạch Nhạc.

"Đem gương mặt câu nhân này của ngươi che cẩn thận cho ta dám để lộ ra, ta tối nay nhất định không để cho ngươi sống khá giả!"

Bạch Nhạc hừ lạnh một tiếng, "Dung nhan tà mị của đại ma đầu ngươi cũng không khá hơn ta chút nào!"

Gió thu ôn hòa mang theo hơi mát nhè nhẹ, xao động suối tóc của hai người, dây dưa uốn quanh, lưu chuyển quang mang sáng bóng mị nhân.

Mái tóc tự do phiêu nhiên vũ động, gợi lên tuyệt thế phong hoa. Vạt áo mỏng manh lượn lờ rủ xuống, yêu mỵ kinh diễm.

Hai nam tử cao ngất đứng đó, phong tư khuynh thế tuyệt nhiên cao quý cùng thần thánh không cho phép khinh nhờn nháy mắt khiến hết thảy cảnh sắc chung quanh đều trở nên mờ nhạt.

Song hai nam tử này tạo ra cảm giác có chút bất đồng.

Một người tà mị mỉm cười, dung mạo tuấn mỹ như tiên mặc dù khiến người ta mê đắm, nhưng một thân tà khí yêu dị làm cho không ai dám đến gần.

Mà nam tử còn lại mang khinh sa che mặt chỉ lộ ra đôi mắt hổ phách như sao, nhưng mục quang lãnh khốc băng hàn đến tận cùng đó khiến người ta không có đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào y.

Đây rốt cuộc là hai nam tử tuyệt thế ra sao?

Cực hạn phong hoa tuyệt đại, cực hạn phong tình mị hoặc, cũng là cực hạn khiến lòng người run rẩy sợ hãi.

Chỉ có thể đứng ở xa quan vọng mà không cách nào lại gần.

"Đêm Thất tịch, nhìn quanh ngắm giai nhân, quả thực mỹ nhân như họa."

Thanh âm trong trẻo từ chiếc họa thuyền bên kia truyền tới, một ngọc diện thiếu niên vận thanh y tay cầm chiết phiến, dựa vào lan can mà đứng, tướng mạo thanh thuần, tư thái tao nhã thong dong.

Ngọc diện thiếu niên khóe môi mỉm cười, không giống những người khác cung kính với hai nam tử, không chút e dè đem cảnh tượng tuyệt mỹ khó gặp phía trước thu hết vào đáy mắt. Tiếu dung tinh thuần mang theo một phần quyến rũ, vài phần linh khí.

Bạch Nhạc thập phần bất mãn cau mày, căn bản khinh thường liếc mắt nhìn xem ngọc diện thiếu niên, mà Mộ Dung Xung chỉ nở nụ cười tà mị, khép mắt không nói.

Ngọc diện thiếu niên cổ tay vừa lật, đem chiết phiến thu hồi. Tiếu dung quyến rũ hiển lộ tư thái phong lưu bất cần, tiếng cười du dương như chuông bạc vang khắp họa thuyền.

Tiếng cười khiêu khích uyển chuyển ẩn ẩn nồng đậm vui thích theo họa thuyền truyền ra. Lời nói phong lưu phóng đãng như vậy từ trong miệng ngọc diện thiếu niên lại thong dong tao nhã khiến người ta cảm thấy bình thường không có nửa điểm đáng chê trách.

"Ai?" Ngọc diện thiếu niên thở dài một tiếng, hai tròng mắt trong suốt như hàm lệ nhu tình, "Khó gặp được tuyệt thế mỹ nhân một lần, lại không để ý nhân gia, không biết qua nơi này biết tìm đâu một hồi 'phong hoa tuyết nguyệt'."

Hai chữ sau tựa hồ nhấn mạnh vài phần, ngọc diện thiếu niên hơi nâng mâu, nhìn về phía Mộ Dung Xung cùng Bạch Nhạc cách đó không xa, theo sau cúi đầu than nhẹ, mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Thanh âm có chút u oán như oán phụ đáng thương bị vứt bỏ, làm cho người ta không khỏi thương hại vài phần.

Ánh mắt Mộ Dung Xung hơi nheo lại, khóe môi tà mị nhếch lên, thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng truyền vào trong tai ngọc diện thiếu niên, "Ngọc diện kiều lang, quả đúng là tật xấu đến chết cũng không đổi."

"Khó có được một người để ý đến ta."

Ngọc diện thiếu niên bật cười ra tiếng, mang theo vài phần khoái ý, lại mơ hồ có chút khiếp đảm, "Ta vẫn là nên rời đi mới hảo, tránh cho mỹ nhân bên cạnh ngươi hủy cốt, đoạn mệnh, tuyệt hồn, đây chẳng phải là rất vô tội."

Con ngươi hổ phách càng thêm nhíu chặt, Bạch Nhạc không cần nhìn thiếu niên không biết chết sống kia cũng đã rõ ràng thân phận của hắn.

Giang hồ long xà hỗn tạp, một người lời lẽ bừa bãi, tính tình cổ quái, phong lưu cực hạn, lãng đãng không sợ chết, không phải 'Ngọc diện kiều lang, ẩn xuyên quỷ y' Lục Lệ Thành còn là ai ở đây.

Trên đời này, người mà Lục Lệ Thành hắn không dám làm, không dám nói, không dám đắc tội quả thực không nhiều lắm.

Song, nói hắn phong lưu chưa hẳn đã đúng, cùng Tô Dược Ca, hàng đêm sênh ca, theo Giang Nam hoa khôi nâng cốc ngôn hoan, khuynh tẫn phong lưu say bảy ngày nhưng không tùy tiện cùng nữ tử âu yếm.

Bảo hắn tính tình cổ quái cũng không sai, lão gia tử Bạch gia giang hồ thế gia hao phí bao nhiêu vàng bạc châu báu, cầu hắn xuất thủ chữa trị bệnh chứng của Bạch gia tam thiếu gia, hắn vô tâm vô phế ra vẻ đau buồn: "Tiểu y tài sơ học thiển, không cứu được thiếu gia.", kết quả không quá ba ngày, hắn lại khởi tử hồi sinh cho một tên quái đạo giang hồ, không thu chút thù lao.

Hắn từng nói qua, hắn chỉ chữa cho ba loại người:

Người so với hắn mạnh hơn, người cùng hắn đối tửu thưởng nguyệt, mỹ nhân.

Cho nên, phàm là muốn Lục Lệ Thành cam tâm tình nguyện chữa bệnh, nhất thiết phải mạnh hơn hắn, tướng mạo làm cho hắn nhìn vừa mắt, tối trọng yếu là nguyện ý cùng hắn làm những điều trên.

Có người nói, 'Ẩn xuyên quỷ y' Lục Lệ Thành không có bản lãnh thật sự, chữa người không khỏi thì hắn nói tâm tình không tốt, lời đồn đãi về tính cách ác liệt của hắn nhiều vô số kể, nhưng Lục Lệ Thành vẫn thờ ơ hờ hững, như trước mỗi ngày tầm hoan tác nhạc, phong tình nguyệt ý.

Gió thu thanh lãnh phất qua mặt sông, dập dờn nổi lên gợn sóng. Phía cuối thuyền hoa, đó là Tây Lam thành.

Đêm Thất tịch, ngân hà như toái ngọc lưu sa, trong đêm tối lưu lại dấu chân, nhen nhóm lửa tương tư của vô số nam nữ si tình. Ngọn đèn giấy theo nước sông bồng bềnh trôi về phương xa, mùa thu mát mẻ nhuộm đẫm Tây Lam thành một mảnh mông lung.

Hoa sen lặng yên nở rộ, Bạch Nhạc ngẩng đầu, nhìn sao trời lấp lóe trên cao, con ngươi băng hồng bình lặng như nước.

"Bên trái là Ngưu Lang, bên phải là Chức Nữ." Thanh âm biếng nhác lướt qua bên tai, mang theo hơi thở quen thuộc âm thầm tỏa khắp.

"Không đúng." Ánh mắt khẽ nhếch, lóe lên một tia nghi ngờ, "Ngôi sao bên trái là Chức Nữ, ngôi bên phải mới là Ngưu Lang."

Mộ Dung Xung ôm lấy vòng eo mềm mại của Bạch Nhạc, cách một lớp y bào cảm giác nhịp tim đập của đối phương, "Tiểu Bạch của ta, ngươi có biết sao Ngưu Lang Chức Nữ có ý nghĩa gì không?"

Bạch Nhạc đẩy lên cổ người trước mặt, bàn tay nhu nhuyễn lướt qua phần gáy, chạm đến xương quai xanh khêu gợi, "Đương nhiên biết."

Mộ Dung Xung nở nụ cười, nhìn người trong lòng khó có được bộ dáng thanh thuần, con ngươi lấp lóe, siết chặt cánh tay, thanh âm trêu cợt nỉ non, "Bổn giáo chủ hôm nay mới biết được, nguyên lai Bạch trang chủ ngay cả sao trời cũng phân không rõ."

Cánh môi nóng cháy nháy mắt ngậm lấy đối phương, Bạch Nhạc mặc kệ cái gì sao Ngưu Lang Chức Nữ, vươn tay ôm Mộ Dung Xung, kéo hắn đặt dưới tàng hoa đào, hôn nhẹ lên gương mặt yêu dị của người dưới thân, vẫn không quên phản bác, "Ngươi mới không phân biệt rõ ràng!"

Mộ Dung Xung cười khẽ ra tiếng, nhìn bộ dáng cố chấp quật cường của ái nhân, cảm giác được độ ấm như lửa trên mặt, gấp gáp ôm chặt bạch y nam tử, thực hận không thể đem y giam vào trong lồng ngực, mãi mãi cưng chiều bảo hộ.

"Tiểu Bạch gần đây rất chủ động đó nha."

"Đều là ngươi bức ta!"

"Thật vậy sao?" Mộ Dung Xung nâng lên cằm của người trong lòng, ánh mắt bày ra dáng vẻ làm như vô tội, "Ta nào có bức ngươi?"

"Là ngươi bức!"

"Nói! Ta làm sao bức ngươi?" Mộ Dung Xung ngăn lại động tác vội vã của Bạch Nhạc, nâng mặt y lên, tiếu ý tà khí hiện rõ.

"Vậy ngươi nghe cho rõ." Bạch Nhạc buông ra bàn tay yêu tà nam tử, vùi đầu liếm hôn vành tai của người dưới thân, hơi thở mị hoặc truyền vào trong tai Mộ Dung Xung, "Bức ta không kìm lòng được muốn hôn ngươi, lại luôn hôn không đủ; bức ta không kìm lòng được muốn thượng ngươi, lại thượng bất thành; bức ta không có lúc nào là không nhớ tới ngươi, lại luôn."

Mộ Dung Xung nháy mắt ngậm lấy cánh môi Bạch Nhạc, xoay người đặt y dưới thân. Đôi mắt tà mị động tình khó nén, ẩn ẩn thoáng hiện bất mãn, "Nếu không lúc nào không nhớ đến ta, còn dám sau lưng ta một mình đi Đường Môn?"

"Hai chuyện này khác nhau!"

"Tiểu Bạch của ta, ngươi thật không biết hối cải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net