Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Điểm danh nào! Bánh có, nến có, quà cũng có nốt luôn

-Đặc biệt là có tụi tao

-Đúng đúng hí hí

-Xuỵt! Tụi bây nhỏ tiếng thôi, Phượng không tỉnh mà bác bảo vệ tỉnh chạy lên là ăn cám cả đám nhé- nhìn cả đám loi choi cười giỡn mà Xuân Trường phải vội ngăn tiếng ồn

-Thôi vào đi- Thanh với tay mở cửa

-Ế chưa, từ từ đã- Trường lại vội ngăn lại

-Sao vậy? Còn chờ gì nữa sao không vô?

-Mới có 23h59 à còn 1 phút. Thắp nến đã hẳn vào

-Ờ nhỉ 0h00 mới bước qua 21 tháng 1 chứ

Thế là trong vỏn vẹn 1 phút ấy cả bọn bắt tay vào vịêc thắp nến lên

Hai chiếc nến An Dy chọn là hai số một và bảy. Chiếc bánh rất đẹp, hình trái tim nè còn có kem bắt sò chạy viền xung quanh nữa. Đặc biệt là đúng vị Công Phượng thích, chocolate đen không ngọt cũng không đắng lắm. Vị thanh vừa phải

Xuân Trường liên tục nhìn vào đồng hồ của mình, anh trông chờ vào ngày này lâu rồi. Rất muốn tặng cho cậu một món qùa nhưng vẫn là chưa có dịp. Và ngày hôm nay chính là cơ hội đấy

Đồng hồ điểm đúng 0h00 phút cả bọn bắt đầu đẩy cửa vào

Dự định cất lên tiếng hát chúc mừng sinh nhật đầu tiên nhưng hình như Công Phượng ngủ mất rồi. Cũng đúng thôi là nửa đêm rồi chứ ít gì

Tay Xuân Trường vẫn đang bê chiếc bánh, anh chuyển sang tay của Trọng Đại

-Mày bê giúp tao, tao gọi Phượng dậy

Thật nhẹ nhàng anh bước đến gần giường của mình, quỳ gối xuống bên cạnh giường anh khẽ lay cậu

Chỉ mới vừa rồi còn trao nhau nụ hôn nồng cháy thế kia mà anh chỉ đi vài phút cậu nhỏ đã ngủ rất say rồi

Anh đánh thức cậu bằng cách hôn lên đôi môi nhỏ. Đây chính là cách đánh thức đối phương vô cùng ngọt ngào của mấy kẻ đang yêu

-Ưm..Chườn- cảm giác nhột nhột và có chút ẩm ướt trên môi làm cho cậu nhỏ dần tỉnh giấc. Đôi mắt mở ti hí rồi dần mở ra to tròn nhìn anh, có thể thấy nó vẫn còn đọng nước. Nhưng tiếc thay thị lực Xuân Trường quá "hạn hẹp" cơ bản là không thể thấy được dòng ngấn nước đó

Nhìn thấy anh, cảm nhận được hơi ấm từ anh Công Phượng vươn tay lên ôm ghì lấy cổ anh kéo về phiá mình

Bỏ lơ bốn con người kia, cậu kéo anh vào vị ngọt môi mình

Bản năng kiềm chế có cao đến mấy Xuân Trường cũng bị hương thơm từ cơ thể và vị ngọt từ đôi môi Công Phượng đánh gục

Cả hai cứ thế mà triền miên hôn lấy nhau tạo ra nhiều âm thanh mút mát mặc kệ có người nào trong phòng đang đỏ mặt hay không

-Ê hõng ấy mình đi về đi- Toàn lên tiếng lẫy

-Đại Đại mắt em khọ chịu

-Ơ khó chịu á, Đại thương thương nha- một tay ôm bánh một tay Đại vuốt ve người thương kéo Đức tựa hẵn vào lòng mình

-Ủa bộ kêu qua đây coi HD hay gì vậy? Ở nhà tui cũng có mà- tiếng Thanh hét lên khiến Công Phượng giật nãy người mà đẩy anh ra

Cậu hoảng hốt vô cùng
-Sao..sao tụi bây..tụi bây ở đây vậy?

-Thở hết đi rồi nói-Toàn không nói thì thôi nói câu nào lại "thâm" câu ấy

Công Phượng ngượng đỏ chín cả mặt, Xuân Trường chỉ biết vuốt vuốt ngực cậu để nhịp thở cậu dần điều hơn

-Nến chảy hết cmnr!-Văn Thanh đi đến bật công tắc điện lên căn phòng sáng trưng để lộ rõ Công Phượng ngồi trên giường tóc tai rối tung, áo thì xộc xệch cả lên

Văn Toàn chạy ngay đến bên cậu đẩy Xuân Trường sang chỗ khác

-Ối giồi ôi, thương thế cơ chứ. Mới có chút xíu đã tàn thế này lỡ mà đá hai hiệp chính rồi hai phụ chưa kể luân lưu nữa. Không biết còn thế nào cơ- Toàn vừa châm chọc nhưng tay lại vừa vuốt đầu tóc cậu lại rồi lại chỉnh đốn các cúc áo cho cậu

Mọi người thấy thế cũng đi nhanh vào gần với cậu

Trọng Đại chià ổ bánh ra trước mặt cậu
-Ước đi!

-Còn nến đâu mà ước-Xuân Trường chen ngang vào một câu

Thanh Toàn và Đại Đức liền đồng thanh mà lườm Trường
-LÀ TẠI AI MÀ CÒN ĐÒI HỎI?

-Thôi kệ em ước đỡ nhé- thấy tình hình có vẻ căng Xuân Trường chuyển hướng sang Công Phượng vuốt ve lưng cậu

Công Phượng nhìn anh cậu cười một cái thật tươi, nhìn vào chiếc bánh kem có khắc dòng chữ

Chúc mừng sinh nhật em yêu

Gịot nước mắt liền rơi xuống, ấy mà là gịot nước mắt của sự hạnh phúc. Cậu đã quên bén hôm nay là sinh nhật mình, chẳng thể ngờ chỉ một lần cậu viết sổ liên lạc anh nhìn thấy ngày sinh mà lại nhớ mãi đến gìơ

Đưa tay lên cậu nhỏ bó chặt lại mà ước

"Hi vọng tất cả quyết định sắp tới đây đều sẽ đúng!"

Ước xong cậu nhỏ vờ như cúi xuống thổi phù phèo vào chiếc bánh

-Đây này quà của mày đấy. Khuya rồi..oáp..tụi tao về ngủ nha- Thanh vẫn như thế rất "thẳng"

Ra đến cửa Văn Thanh còn tinh nghịch ló đầu vào nhắn nhủ một câu
-Yên tâm, mai tao sẽ nói cô tụi bây ăn bánh sinh nhật bị trúng thực nên cần nghỉ ngơi. Vô tư đi nhé!- nói rồi Thanh khép cửa lại và cả bọn bắt đầu rời đi

Xuân Trường chuyển ổ bánh vào tủ lạnh, anh lại lần nữa quỳ xuống chân cậu, rút trong túi mình ra một chiếc hộp xinh xinh

-Em mở ra đi- cậu nhỏ cười tươi nhận lấy và mở ra

Là một chiếc nhẫn nhưng khi kéo lên nó lại đính kèm thêm một sợi dây bạc

Cậu như ngớ người ra nhìn anh. Anh thấy thế liền gãi đầu cười thẹn
-Xin lỗi em nhé! Anh định mua nhẫn cặp cơ nhưng mà anh hết tiền mất rồi. Nên tạm thời anh xỏ vào dây cho em đeo

-Thế sao không để em đeo luôn mà xỏ vào dây chuyền để làm gì?

-Bởi vì từ vị trí tay lên với trái tim xa hơn là từ ngực. Anh muốn mình được gần nhất có thể với tim em

"Không cần gần vì anh vẫn luôn trong trái tim em"

Cậu như múôn bật òa lên khóc. Cậu sợ mình lại lần nữa tổn thương anh. Khi tổn thương anh cậu vẫn người đau nhất! Nhưng đôi khi làm tổn thương nhau lại là giải pháp tốt nhất để mở ra cho nhau một con đường mới

-Đeo cho em đi- Xuân Trường cầm lấy sợi dây chuyền đeo vào cổ cho cậu, đeo xong anh lại tặng cậu một nụ hôn nhẹ nhàng vào môi

-Chúc mừng sinh nhật em, bé con của anh- anh ôm chầm lấy cậu

Cậu cũng ôm chầm lấy anh, tựa đầu mình vào vai anh cậu khó nhọc nói từng chữ một

-Mình chia tay Trường nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net