5.Mình về nhà thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vậy là mùa giải ASIAD 2018 đã chính thức khép lại. Sau khi trải qua bảy trận chiến đầy nổ lực và sự mất mác đội quân Việt Nam của chúng ta đã kiên cường giành được giải tư. Quá tự hào rồi đúng không? Làm tốt lắm các chàng trai, mình về nhà thôi!

Toàn đội đã dần di chuyển lên máy bay, Xuân Trường cũng đã chọn được một vị trí ngồi rất tốt. Cạnh cửa sổ là "em bé" của toàn đội Hải Con

Ngay khi Công Phượng dự định ngồi vào vị trí của mình đã bị một lực đạo nào đó đứng ngay phía sau vịnh vai trở lại

-Aaa..thằng nào đấy?-Công Phượng tỏ vẻ tức giận khi bị lôi người trở lại

-Thằng này nè-anh ghé vào tai cậu thủ thỉ. Hơi ấm phả vào mang tai khiến cậu phải sởn người. Giọng nói này, hơi ấm này thì chỉ có một người thôi là...

-A~ Chườnnnn
-Sao anh lại kéo em? Hừ-cậu nhỏ phụng phịu hai má nhìn anh

-Cổ áo em lệch cả rồi kìa
-Yên, ngoan nào anh chỉnh lại cho- nói dứt câu anh liền kéo cậu nhỏ đứng sát vào người mình để cả người cậu đều tựa vào lồng ngực anh

Cúi thấp người Xuân Trường tựa cằm mình vào đỉnh đầu cậu, luồn tay về phía sau anh chỉnh lại cổ áo bị lệch giúp cậu

Hải con ngồi bên cạnh vì đường mật từ vị đội trưởng và đội phó mà muốn chết nghẹn

-Hải- anh lên tiếng gọi Hải khi thấy em bé cứ mở to hai mắt nhìn chăm chăm anh và cậu

-Dạ?
-Ah..Hải còn nhỏ lắm, chưa muốn lớn đâu-Quang Hải liền hiểu ý mà che kín hai mắt lại kiểu như ngại ngùng trông rất đáng yêu khiến cho anh chàng đội trưởng khó tính phải bật cười

-Anh ơi-cậu nhỏ trong lòng anh bỗng nhiên lên tiếng. Nhưng giọng nói cứ làm sao í, có vẻ như có gì đó nghẹn nghẹn. Nghẹt mũi rồi chăng?

-Hửm?

-Liệu có ai đón hạng tư như mình không anh?-câu hỏi đột nhiên thốt ra từ cậu khiến cho động tác anh cũng phải khựng lại. Bầu không khí chùng xuống bao trùm luôn Hải con ngồi cạnh

Nhìn thấy đội trưởng lần này thật sự bị đội phó làm khó rồi. Trong lúc Xuân Trường vẫn đang ú ớ tìm câu trả lời hợp lí nhất để mèo nhỏ nhà anh không phải buồn thì Quang Hải đang nhanh hơn anh một bước mà hét lớn

-Bố Gắt ơi! Hai "chú"này đóng phim người lớn trước mặt Hải nè. Hải chưa muốn lớn đâu bố Gắt ơi-vì bố Gắt của em bé mãi mê dính ngải của ai đó mà đứng tít ở đằng xa khiến cho em bé phải rống đỏ cổ lên

Âm thanh vang vọng khắp nơi làm cho toàn đội lại có cơ hội cười bể bụng

Công Phượng bị chọc đến đỏ gượng cả mặt, hai tay cậu nhỏ ôm khư khư lấy anh. Bao nhiêu nước mắt với nước mũi đều dụi hết nốt vào áo sơ mi của anh. Còn anh đội trưởng thì thôi rồi cười đến "vạch wifi" cũng hiện rõ ra như được mùa


-Đội trưởng..
-Công chúa..
-Cho Tòn ngồi ở đây đi- "cụ" Toàn bỗng dưng từ đâu xuất hiện chen ngang vào giữa hai người đặt thẳng mông vào vị trí anh cất công lựa chọn để được ngồi cạnh cậu

-Mày làm cái gì vậy Toàn? Tại sao lại ngồi chỗ anh?- Xuân Trường ngộ nhỉ? Cười cũng có "wifi" mà đến tức giận cũng có "wifi", cực mạnh nữa là đằng khác

-Anh cho em ngồi ở đây đi
-Túa! Túa ơi Túa cho Tòn ngồi cạnh Túa nha-Toàn liền quay ngoắt sang cậu, lay lay tay cậu ra sức mà năn nỉ

-Không! Phượng của anh mà. Em đi da điiii..

-Hong mà..hong mà..đừng kéo Tòn đi mà..

-Không! Vợ anh mà..em đi da đi..

Mặc cho Toàn Kpop có la hét hay gào khóc kiểu gì anh cũng nhất định phải kéo y ra khỏi ghế ngồi của anh

-Thôi ngay cho tôi! Hai người làm trò gì đấy. Hành động thô bạo như thế trước mặt trẻ con mà coi cho được à?- Phượng vừa nói vừa xoa lấy đầu Hải

-Đúng đúng! Các "chú" nên giữ cái đầu lạnh-Hải con thuận theo lời nói của "chú" Phượng mà gật đầu lia lịa

-Còn Toàn nữa. Sao lại muốn ngồi với tao? Anh Thanhhhh của mày đâu?

-Huhu đừng ai nhắc về anh ấy nữa- Toàn hai tay ôm lấy mặt vờ bù lu bù loa lên

-Sao thế? Hai bây cãi nhau à? Vừa nãy còn móm táo cho nhau ăn mà

-Tại Tòn lỡ dại kí tên cho gái lại còn để cho gái chụp hình chung nên mới bị anh Thanh lườm
-Lúc nãy bước lên máy bay anh Thanh còn bảo chút nữa sẽ xử Tòn đấy. Nên Túa phải bảo vệ cho Tòn đấy nhé!-Văn Toàn vừa kể lể vừa khịt khịt mũi, hai tay thì bấu lấy cánh tay của Phượng mà làm nũng

-Thôi thôi thương nhé đừng khóc nữa. Cứ ngồi ở đây đi anh sẽ bảo vệ mày mà-Công Phượng vì thông cảm cho phận "nằm dưới" mà lo lắng ra mặt, một mực bảo vệ cho Toàn. Cậu cúi người ôm lấy Toàn vào lòng, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng y, miệng thì không ngừng "thương thương" an ủi

Chứng kiến "của" nhà mình đi rải đường cùng "của" nhà người khác ngay trước mặt mình. Kèm theo đó là cảm giác bị hất hủi khiến cho một làn khói đen u ám dày đặc bao trùm lấy vị đội trưởng

"Em hay lắm Phượn..mới vài giây trước còn nằm gọn trong lòng anh. Vài giây sau đã gian rộng vòng tay chào đón một thằng khác.."

-Phượng!

-Thôi Tòn nín đi..Phượn thương thương

-Phượng!

-Ừm Phượn hiểu mà..thương thương

Ngó lơ vị đội trưởng Công Phượng cậu vẫn mải mê "thương thương" với Toàn

-Thương thương cái củ cải!
-Em bỏ tôi vào cái xó nào rồi?- Xuân Trường vì tức giận mà gầm gừ

-Ơ Chườn
-Anh vẫn đứng đây à?- cậu nhỏ vì giật mình mà ngước nhìn anh và thốt lên một câu hỏi hết sức ngơ ngác

-Em thật sự bỏ lơ anh sao? Người ta chạy đến cướp chỗ anh trắng trợn đến thế mà em còn ở đó mà thương thương

-Thôi mà..bé Tòn đang bị tổn thương mà. Để em an ủi nó cái

-Thế anh ngồi ở đâu?

-Anh ra băng sau ngồi với Thanh đi

-Không chịu muốn gần em cơ

-Ngay phía sau đây còn gì

Tuy vẫn rất bực và không mấy chịu nhưng cãi vợ còn hơn cãi trời nên thôi anh đành nghe vậy


Toàn đội đã di chuyển lên hết máy bay và mọi người cũng dần ổn định chỗ ngồi

-Túa ơi~

-Làm sao?

-Tòn buồn ngủ quá à

-Thì mày ngủ đi. Réo anh làm gì?

-Không có điểm tựa

-Uiss mệt quá! Tựa vai anh này- nghe cậu mở lời Văn Toàn liền cười tươi rói mà tựa ngay vào vai cậu

Tưởng đâu tìm kiếm được bờ vai vững chắc sẽ đánh được một giấc thật ngon nhưng tiếc thay cho Toàn

Một nước không thể có hai vua cai trị!

-Phượng!- Xuân Trường từ băng ghế phía sau ngồi chồm hẳn về phía trước

Văn Toàn, Công Phượng, Quang Hải đều giật mình ngước đầu nhìn về phía anh

-Hả?- tranh thủ khi cậu nhỏ vừa hé miệng anh lớn liền cúi người xuống chiếm lấy môi cậu. Lần theo khoảng trống từ chữ "hả" đầu lưỡi anh nhanh chóng khuấy đảo trong khoan miệng cậu. Cắn mút không ngừng khiến cho dòng nước bọt ứa ra bên mép miệng cậu

-Ấu mài gót- Văn Toàn há hốc mồm vì hành vi quá "bạo lực" của đội trưởng

-Í hai "chú" đóng 18+ luôn rồi. Hải nói rồi Hải còn bé lắm,Hải chưa muốn lớn đâu- Hải con vẫn luôn "nghe lời" bố Gắt dạy bảo, đụng đến "Trưởng thành" là bé liền che mắt lại

Nụ hôn đã không được báo trước còn nằm trong tư thế hiểm khiến cho Công Phượng không còn cách nào khác ngoài "bám víu" vào tay anh để làm điểm tựa

Hôn đến khi cậu ngạt thở mới thôi. Trong lúc Phượng còn "mắc" thở thì anh đã quay sang hỏi Toàn một câu xanh rờn

-Anh nghe nói Toàn cần phải có điểm tựa mới ngủ được nhỉ?

-Dạ không ạ. Em tự ngủ được mà. Không cần tựa đâu hihi đội trường yên tâm nhé!

-Thế thì tốt

"mày biết điều đấy em ạ"

Luyến tiếc anh xoa lấy đầu cậu, thơm lên đấy mới cái mới chịu thôi

-Ngoan ngủ đi!
-Anh vẫn luôn trông đấy nhé!- dùng ánh mắt sắc bén như khi dọa trẻ uống sữa nhưng với Công Phượng lại rất hiểu quả. Cậu nhỏ liền nghe lời mà gật đầu lia lịa

-Phượn biết rồi ạ..

-Phượng ngoan- thấy bé con nghe lời anh liền nở nụ cười hiền hòa trở lại với bé



-----
Lâu quá không chăm con rồi. Em vẫn mặn mà chứ ạ?😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net