Chương 121 - 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

121 - Tổ Long

Khí tức của hai chiếc cổ thuyền hoàn toàn tương phản, khiến cho người ta cảm giác có khác biệt quá lớn. Yến Khuynh Thành âm thầm cắn răng. Nếu không phải là không có biện pháp khác. Nàng tuyệt sẽ không ngồi lên chiếc cổ thuyền này, chỗ này không phải là dành cho nhân loại, rõ ràng là thuyền ác quỷ.

Gần. Lại gần hơn. Quân Vương Thuyền sắp cập bờ. Hình dáng trở nên rõ ràng trong tầm mắt của bọn Tiêu Thần, trên thân thuyền đen kịt trạm khắc đầy đồ án ác quỷ, đám u minh khí vụ bốc lên, lượn lờ chung quanh cổ thuyền màu đen này, ở trên thuyền có một ngọn đèn mờ mờ rất lớn. Phát ra từng tia sáng tà ác, khiến cho cổ thuyền càng thêm vẻ âm trầm đáng sợ.

Quan sát kỹ càng, Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cùng hít một ngụm khí lạnh, lúc đầu bọn họ cũng không nhìn rõ. Đến giờ mới phát hiện ra toàn bộ Quân Vương Thuyền trông giống như một cái đầu lâu lộn ngược đang há miệng ra. Chỉ là cái miệng đang mở ra rất to, có hình tròn giống như một vầng trăng. Mà vầng trăng này đang hướng miệng về phía không trung. Hình thành nửa trên của thân thuyền. Các bộ vị khác của đầu lâu chìm trong biển vàng.

Rất dễ khiến cho người ta có liên tưởng không tốt, có thể nào là chiếc cổ thuyền này được luyện hóa ra từ một chiếc đầu lâu khổng lồ?

Một tia sáng xám ghê rợn từ trên cổ thuyền vắt ngang tới bờ biển, hình thành một cây cầu tử vong, khiến cho người có thể dọc theo nó mà đi lên Quân Vương Thuyền.

"Lên thuyền đi, có lẽ chúng ta còn có cơ hội gặp mặt." Ma Qủy quay về phía Tiêu Thần cười cười. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL

"Đa tạ!" Tiêu Thần hướng về phía Ma Qủy thi lễ.

"Không cần khách khí. Đây là việc ta phải làm, ta đã nói là chắc chắn sẽ trọng báo Kha Kha." Ma Qủy thản nhiên cười.

"Y nha. . ." Kha Kha tựa hồ cũng không cảm kích. Thở phì phò chạy về phía cách đó không xa, trảo nhỏ nhẹ nhàng vung lên, một tia sáng bảy màu hiện lên, đem một đống lớn dừa, dứa, cam, lê tím, táo chất trên bãi biển như một tòa núi nhỏ toàn bộ bao phủ ở bên trong. Rồi sau đó vui vẻ chạy về, đem toàn bộ lên quỷ kiều màu đen, đưa lên Quân Vương Thuyền.

Hiện giờ, cái bụng nhỏ tròn vo của nó đã phình lớn , có thể nói là không có kiêng kỵ gì đối với các loại thực vật. Có rất nhiều loại hoa quả nó rất thích nên cố ý bảo Tiêu Thần hái giùm nó.

Nhìn một đống hoa quả lớn như vậy dễ dàng được đưa lên cổ thuyền, Kha Kha đặc biệt có cảm giác thành tựu. Lộ ra thần sắc vô cùng thỏa mãn.

Ngay khi bọn Tiêu Thần chuẩn bị lên thuyền, phía sau bọn họ bỗng truyền đến từng trận tiếng long khiếu như tiếng sét đánh điếc tai. Tiếng quỷ khiếu vừa dừng, long khiếu lại nổi lên, khiến cho tràng diện có chút kinh nhân.

Tiêu Thần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười cái long ảnh khổng lồ xuất hiện trên bờ biển, hướng về phía này mà rít gào. Chính là mười mạch vương tộc lớn trong Long tộc. Bao gồm Bạo Long, Sư Vương Long, Bát Tí Ác Long, Kiếm Long.... Không nhiều không ít chính là mười con. Chính là mười mạch vương tộc lớn!

"Đây là. . ." Yến Khuynh Thành vô cùng kinh hãi, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một tia sợ hãi, Long tộc cường đại ngay cả Ma Qủy cũng không dám trêu chọc, nếu hiện tại đám man long này phát động công kích. Hậu quả thiết tưởng không cần phải nghĩ.

"Ô. . ." Một trận tiếng rên trầm thấp truyền đến, tiểu long không hề chớp mắt, lưu luyến không rời, chia tay với mười mạch vương hệ lớn trong Long tộc, chính là con tiểu long quật cường xám đen, vô cùng cao ngạo. Là tiểu long luôn không ngừng khiêu chiến chung quanh.

Nó lưu luyến bồi hồi trước mười con Long tộc cấp cao, thủy chung không muốn rời đi.

Mười con rồng cấp cao đã tiến rất gần đến cảnh giới long vương. Tất cả đều tiến lên phía trước sảng khoái vây quanh tiểu long. Bạo Long xanh lục, Sư Vương Long vàng kim, Bát Tí Ác Long bạch kim tất cả đều cúi đầu. Cưng chiều liếm thân thể tiểu long, từng tia sáng mờ ảo mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể tiểu long. Bọn chúng cũng tràn ngập sự không cam lòng.

Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành yên lòng, mười con man long lớn tuyệt đối sẽ không công kích bọn họ. Bọn chúng là đến tiễn tiểu long quật cường.

Ma Qủy lộ ra thần sắc khiếp sợ, ngơ ngác nhìn một đám man long phía trước, khẽ thì thào: "Chẳng lẽ là. . . Điều này có thể sao! Không có khả năng. Nhưng đây là. . ."

Cùng lúc đó. Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cũng nghĩ tới một loại khả năng nào đó. Chỉ là bọn họ đều lộ ra thần sắc khó tin.

"Không phải. Khẳng định là không phải!" Trải qua một hồi ngẩn người sau, Ma Qủy thanh tỉnh lại. Ngay lập tức phủ định phán đoán vừa rồi của nó.

Cùng lúc, Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành cũng phủ định khả năng đó. Bọn họ đồng thời mở miệng nói: "Không có khả năng là tiểu Tổ Long!"

Ma Qủy dùng sức lắc lắc đầu, rồi sau đó nhìn về phía Tiêu Thần nói: "Ta nhớ rõ ngươi từng đã cứu con tiểu long này, xem ra hảo tâm của ngươi sẽ có hồi báo. Con tiểu long này tuy rằng không có khả năng là Tổ Long, nhưng tầm quan trọng của nó đối với Long tộc mà nói. Quyết không thấp hơn long vương. Lúc này, nó rời đi cùng các ngươi. Tất nhiên sẽ đi theo ngươi. Đối đãi nó cho tốt vào. Ta nghĩ, một cái truyền thuyết sẽ nổi lên trong Long tộc, chính là con tiểu long có tiềm lực vô hạn này."

Yến Khuynh Thành ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ cùng đố kỵ nhìn Tiêu Thần, hiện tại bất cứ ai cũng có thể nhìn là ra tiểu long này không hề bình thường, không hề còn là tiểu long ngu ngốc trước kia nữa. Mặc dù không giống như lúc mười một con tiểu long vương kia rời đi, có đông đảo man long trên Long Đảo đưa tiễn. Bất quá, lúc này tuy chỉ có mười con cự long đưa tiễn, nhưng mỗi một con đều đại biểu cho một mạch vương hệ lớn của Long tộc a, rất dễ khiến cho người ta có cảm giác rằng thân phận của tiểu long tựa hồ ngay cả ở trong Long tộc cũng chỉ có một vài con rồng mới biết. Đây là một con tiểu long thân thế tràn ngập sự thần bí.

"Nó rốt cuộc có thân phận như thế nào, ngươi nghĩ đến loại truyền thuyết nào trong Long tộc?" Yến Khuynh Thành nhìn về phía Ma Qủy, nàng rất muốn biết đáp án.

"Ta cũng không rõ lắm. Chỉ là nhìn thấy một đoạn phỏng đoán được ghi chép lại trên một miếng tàn bi của Long Đảo. Có một con rồng sẽ không rời Long Đảo cùng với các long vương. Nó sẽ độc hành."

"Có thật là tiểu Tổ Long không?" Yến Khuynh Thành hỏi dồn.

"Chắc là không phải đâu. Trên miếng tàn bi đã ghi lại danh xưng là long vương, không có khả năng " một con rồng " như vậy lại có danh xưng là Tổ Long." Tuy nhiên, nói tới đây, Ma Qủy rất không được tự tin. Hắn cảm nhận lực lượng của tiểu long quật cường, lại khẳng định lại: "Nó còn xa mới cường đại bằng bọn tiểu long vương, làm sao có thể là tiểu Tổ Long? Khẳng định là không phải."

Kha Kha chớp động cặp mắt to, tò mò đánh giá đám man long. Nó biết tiểu long quật cường một sừng sẽ đồng hành cùng nó, liền phát ra tiếng hô vui vẻ: "Y nha" vừa kêu vừa về chạy phía trước, không hề e ngại mười đại man long kia.

Tiêu Thần định cản lại thì đã không kịp. Mà Ma Qủy nở nụ cười đầy vẻ thâm trầm, hắn muốn từ phản ứng của đám Long tộc mà phỏng đoán thân thế của tiểu thú này thâm sâu đến mức nào.

Tiểu thú đáng yêu tựa quả cầu nhung trắng muốt không sợ trời không sợ đất, rất nhanh vọt tới bên cạnh tiểu long quật cường xám đen, kêu lên chít chít. Hưng phấn nhảy lên trên lưng tiểu long. Rồi sau đó lại chạy một vòng chung quanh nó, hoàn toàn không để ý đến mười gã vương giả đã tới rất gần cảnh giới long vương.

Tiểu long quật cường phi thường bất mãn, cúi đầu nhìn Kha Kha, phát ra tiếng gầm gừ, bất quá, nó cũng không có quá nhiều địch ý. Dù sao bọn chúng coi như cũng là chỗ quen biết cũ, tựa hồ đã biết tiểu thú nghịch ngợm này vốn trời sinh bướng bỉnh.

Chỉ là. Mười con man long ánh mắt toàn bộ trợn lên . Gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bảo thụ trên đầu tiểu thú trắng muốt. Rồi sau đó toàn bộ ngửa mặt lên trời thét dài, thanh chấn trời cao, bọn chúng giống như nhân loại phát hiện tân đại lục. Gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thú trắng muốt.

Mười con man long tạm thời không ra tay với Kha Kha. Ánh mắt chúng nhìn về phía tiểu thú tràn ngập thần sắc kỳ quái, tựa như hoài nghi, phẫn nộ, khiếp sợ ... các loại cảm xúc.

Cuối cùng, Bát Tí Ác Long hành động đầu tiên. Nó hướng về chiếc mũ bảo thụ trên đầu tiểu thú trắng muốt vung ra một cự trảo như muốn tháo xuống. Xa xa, Tiêu Thần khẩn trương tới cực điểm. Sợ tiểu thú trắng muốt sẽ bị Long tộc giết chết.

Tiểu thú Kha Kha tuyệt không sợ hãi. Nhìn thấy một cự đại long trảo chụp tới chính mình. Nó thở phì phò, trừng mắt nhìn Bát Tí Ác Long, y nha hô lên một cách phi thường bất mãn. Tựa hồ như tức giận mà chất vấn cái gì.

Làm người ta kỳ quái chính là Bát Tí Ác Long tựa hồ hoàn toàn nghe được. Nó do dự chậm lại cự đại long trảo, không lập tức hạ xuống. Nhưng rồi lại phi thường không cam lòng, ở khoảng không trên đỉnh đầu của Kha Kha lắc qua lắc lại.

Các vương hệ man long khác cũng đều do dự. Cuối cùng, con Sư Vương Long có tính cách hung bạo vươn cự đại long trảo lấp lánh vàng kim đến. Mạnh mẽ hướng về Kha Kha ấn xuống, nó giống như quyết tâm đoạt lại thánh thụ Long tộc.

"Y y nha nha. . ." Tiểu thú trắng muốt tựa hồ tức giận tới cực điểm, trừng lớn cặp mắt to tràn ngập linh khí. Ra sức huy động trảo nhỏ, phất ra một tia sáng bảy màu hình cái lồng chụp về phía Sư Vương Long, định lấy cầm cố thuật giam cầm nó.

Chỉ là, Sư Vương Long chính là đã tiếp cận long vương trong Long tộc, tuy rằng bị phong ấn một thân tuyệt thế cường đại thần thông, nhưng thân thể cường hãn vẫn có thể khiến cho ngay cả thần cũng cảm thấy run rẩy, cầm cố thuật thần bí tuy bao phủ lên long trảo khổng lồ của nó, nhưng trong nháy mắt, ánh sáng bảy màu liền vỡ vụn, bị nó dễ dàng phá bỏ.

Xa xa, Ma Qủy thở dài nói: "Long tộc quả nhiên đáng sợ nhất, lợi thế bẩm sinh không phải chủng tộc khác có thể so bì được."

Còn Tiêu Thần thì lại đang lo lắng tới cực điểm. Hắn sợ Kha Kha sẽ chết.

Cầm cố thuật tuy không thể phong tỏa cự trảo vàng kim của Sư Vương Long, nhưng con man long này đã đã tự dừng lại, ánh sáng bảy màu hiển xuất ra cầm cố thuật chính là đại thần thông của Long tộc, trong trạng thái cường thịnh thì sẽ không phải chỉ là một cầm cố thuật đơn giản như vậy mà có thể hủy diệt tất cả trở ngại, càn quét tất cả trở ngại. Mười con man long vương tộc nếu không phải bị phong ấn lực lượng. Bọn chúng đều có thể thi triển ra loại pháp tắc cường hãn này của Long tộc, đây chính là đại thần thông của vương hệ Long tộc.

"Y y nha nha. . ." Kha Kha hào không e ngại nhìn bọn chúng, thở phì phò dùng trảo nhỏ chỉ vào từng tên một, tựa như đang chất vấn cái gì. Điều này khiến cho Tiêu Thần và Ma Qủy ở ngoài xa nhìn nhau, bọn họ không thể đoán, không thể suy đoán nổi là vì sao con tiểu thú lại tỏ dáng vẻ như vậy.

122 - Tình cảnh

Tiêu Thần trong lòng tràn ngập nghi vấn, Kha Kha là một đứa nhỏ bị bỏ rơi. Nó cũng không biết cha mẹ mình là ai. Nhưng hiện tại dường như đang tranh cãi cùng mạch vương hệ của Long tộc? Hơn nữa tựa hồ là còn đang cãi lý , chẳng lẽ nó biết rất nhiều chuyện, điều này rất kỳ quái .

Chợt, Tiêu Thần nghĩ đến cầm cố thuật trời sinh của Kha Kha, có lẽ hết thảy đều là trời sinh truyền thừa. Cũng bởi vậy mà nó biết rất nhiều chuyện. Và nó đã dùng những chuyện đó để cãi lý cùng vương giả Long tộc.

Mười con man long mười cái cự đại long trảo, không ngừng lắc qua lắc lại ở khoảng không phía trên đầu tiểu thú trắng muốt, Bạo Long trảo xanh lục, Sư Vương Long trảo vàng kim, Ác Long trảo bạch kim. . . Dường như bọn chúng đều do dự.

Ma Qủy nhìn hết thảy. Cảm giác rất mất tự nhiên. Hắn nếu bị mười con man long vây khốn. Không có khả năng như Kha Kha không hề e ngại chút nào.

Cuối cùng, mười đại man long tựa hồ thu liễm sát ý. Đều tự thu hồi cự trảo hủy diệt. Khiến cho người ta cảm giác khó tin chính là, thái độ của bọn chúng cũng thay đổi rất lớn . Thần sắc khi nhìn về phía tiểu thú trắng muốt đã có vẻ cưng chiều.

Chuyển biến quá nhanh khiến cho bọn Tiêu Thần cảm giác có chút khó tin. Ngay cả ba bộ xương khô cũng vô thanh vô tức há hốc mồm.

Tiểu thú trắng muốt không chút nào cảm kích. Thở phì phò xoay cái thân thể mập mạp. Không thèm nhìn bọn chúng, nhưng lại vẫy vẫy cái trảo nhỏ với tiểu long quật cường. Tựa hồ như muốn thúc giục nó nhanh lên.

Đây là cảnh tượng khiến người ta không thể nói nên lời.

Cuối cùng, tiểu long quật cường toàn thân bao phủ bởi vảy xám đen không cam lòng, chia tay cùng mười con man long, mỗi bước đi đều ngoái lại. Theo tiểu thú trắng muốt đi về phía bờ biển. Đôi mắt to lấp lánh lệ quang. Đúng là một con tiểu thú rất có linh tính a!

Ma Qủy nhìn chằm chằm tiểu thú trắng muốt trong chốc lát, rồi sau đó lại tập trung toàn bộ sự chú ý trên người tiểu long toàn thân xám đen. Tựa hồ muốn nhìn thấu bản chất của nó. Nhưng tiểu long rất có tính cách, căn bản không để ý tới hắn.

"Các ngươi lên thuyền đi, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió." Ma Qủy vỗ vai Tiêu Thần, nói: "Ta dám khẳng định chúng ta sẽ gặp lại."

U minh khí vụ đã tan đi . Tiêu Thần nâng tấm vải liệm của tổ thần Toại Nhân tiến lên phía trước, bước lên quỷ kiều màu đen. Mặc dù lúc này, bên tai mơ hồ nghe thấy từng trận quỷ âm, nhưng Tiêu Thần trong lòng cũng không hoảng loạn. Bước nhanh về phía trước, tất cả những bất ổn đều biến mất, quỷ khí rút đi, tất cả bọn họ thuận lợi bước lên Quân Vương Thuyền.

Ma Qủy hô: "Một khi người lấy máu triệu hoán Quân Vương Thuyền lên thuyền thì lập tức khởi hành, các ngươi không được chạy loạn trên thuyền, tốt nhất cứ đứng cố định một chỗ, lấy tấm vải liệm của tổ thần làm cờ lớn cắm ở bên cạnh, như vậy có thể đảm bảo các ngươi sẽ bình an không có việc gì. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được một mình chạy loạn ở chỗ sâu trong khoang thuyền, tốt nhất cứ đứng ở trên boong tàu."

Những lời này khiến cho Yến Khuynh Thành trong lòng có chút bất an, nàng nhìn Tiêu Thần, thấp giọng nói: "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Cứ dựa theo lời hắn nói mà làm, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì." Tiêu Thần chắp tay hướng về phía Ma Qủy nói: "Đa tạ, gặp lại."

Yến Khuynh Thành thần sắc phức tạp, vẫy tay chào từ biệt Long Đảo đã khiến cho nàng cả đời khó quên. Ba bộ xương khô cũng vươn cốt chưởng hướng về Ma Qủy vẫy vẫy vài cái.

Kha Kha nhảy lên vai Tiêu Thần. Y nha thì thầm cái gì với Long Đảo, tựa hồ như nói lời cáo biệt, tiểu long quật cường cặp mắt đẫm lệ. Hướng về phía mười con man long không ngừng phát ra tiếng hô. Hoàn toàn khác hẳn tính cách cao ngạo hiếu chiến thường ngày của nó.

Mười con man long ngửa mặt lên trời rống to, bọn chúng nhìn chăm chú về hướng cả nhóm Tiêu Thần đang bước lên Ác Quỷ Thuyền, nhìn bọn họ rời đi.

"Thuận buồm xuôi gió. . ." Ma Qủy lớn tiếng hô.

"Gặp lại!"

"Gặp lại. Gặp lại Long Đảo!"

Cổ thuyền càng lúc càng rời xa, Long Đảo đã trở nên mờ ảo trong tầm mắt. Cuối cùng cũng biến mất.

Đến lúc này, Tiêu Thần mới quay người lại, vô luận là Tiêu Thần hay là Yến Khuynh Thành đều rất cảm khái, ngay cả ba bộ xương khô cũng không ngoại lệ. Cứ lẳng lặng nhìn về phía Long Đảo. Dù sao đó cũng là chỗ bọn chúng sinh ra. Nơi đó có quá khứ của bọn chúng, ba bộ xương khô trông rất khác mọi khi, linh hồn thần quang trong hốc mắt không ngừng lóe lên. Nếu một ngày bọn chúng tu luyện đến cảnh giới tận cùng. Có lẽ sẽ trở lại nơi này, sẽ trở về để tìm hiểu thân phận của bọn chúng.

Trong cả nhóm, có lẽ chỉ có tiểu thú trắng muốt là vô tư nhất. Nó đã vục đầu vào uống nước dừa , tựa hồ không có chút đa cảm gì. Chỉ cần có tiểu thánh thụ ở bên người, nó tựa hồ đi đâu cũng được, không hề cảm thấy lạc lõng cô đơn.

Tiểu long quật cường cao ngạo cũng dần bình tĩnh. Giống như Tiêu Thần, đang lẳng lặng đánh giá Quân Vương Thuyền.

Âm khí tràn ngập thuyền, nếu không có tấm vải liệm bay phất phới ở bên cạnh. E là bọn họ sẽ rất khó trụ lại ở chỗ này. Cổ thuyền phi thường khổng lồ, âm vụ lượn lờ khắp trên khoang thuyền, một chiếc đèn mờ le lói phát ra tia sáng ảm đạm. Khiến cho người ta có cảm giác hết sức bất an.

Tiêu Thần còn nhớ rất rõ những lời của Ma Qủy, hắn hoàn toàn không có ý định đi thăm dò khoang thuyền. Bằng không chỉ sợ sẽ nguy hiểm, hắn tin là Yến Khuynh Thành cũng không làm ẩu, ba bộ xương khô cũng rất an phận, lo lắng duy nhất chính là tiểu thú trắng muốt.

"Kha Kha ngươi ngàn vạn lần không được nghịch ngợm a. Lúc này chúng ta đang mạo hiểm với sinh mệnh khi đi qua vùng biển cấm kỵ, ngươi tuyệt đối không được nghịch ngợm, quyết không thể đi thăm dò chỗ khoang thuyền kia." Tiêu Thần không thể không cảnh cáo nó. Tiểu thú này không phải là kẻ trời sinh an phận. Cảnh báo nó trước mới là tốt.

Nghe những lời này. Kha Kha ngẩng đầu lên nhìn nhìn khoang thuyền, đôi mắt to nhất thời sáng ngời lên.

"Ngươi dừng lại cho ta. Không được làm càn!" Tiêu Thần có cảm giác không tốt, trong lúc vô tình đã vẽ đường cho hươu chạy.

"Y nha. . ." Kha Kha có vẻ ủy khuất gật đầu. Có vẻ như đang lắng nghe. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Tiểu long quật cường, ngươi phải chú ý đến nó thật tốt." Tiêu Thần bố trí một nhiệm vụ cho tiểu long.

Cổ thuyền lướt đi trên biển vàng, từng cơn sóng vàng nhấp nhô uốn lượn, vô cùng diễm lệ. Giống như thần bút phác họa ra thánh cảnh mỹ lệ.

Yến Khuynh Thành đem một quả dứa thử ném xuống biển. Kết quả là quả dứa vừa mới rời khỏi phạm vi mà Quân Vương Thuyền phát ra ánh xám, thì ngay lập tức đã bị ép nát, hoàn toàn biến mất, tựa hồ ngay cả tro bụi cũng không còn.

Đây là một hình ảnh khiến cho người ta có cảm giác khủng bố, nếu nhân thể rơi vào đó, không hề nghi ngờ gì – chỉ có cùng một kết quả.

Tiêu Thần âm thầm cảm thấy may mắn, tuy rằng bỏ lỡ Tổ Long thần thuyền, nhưng vẫn còn Quân Vương Thuyền thay thế. Bằng không một vùng cấm kỵ thần hải như vậy. Ngay cả thần cũng khó có thể vượt qua a.

Biển vàng cũng không tĩnh lặng như khi từ bờ biển nhìn ra, càng tiến vào sâu, bốn bề càng thêm dậy sóng, biển cấm là một dải vàng tươi mênh mông vô bờ, nếu không lo lắng về sự nguy hiểm của nó, thì đây quả là một dải thiên nhiên bao la hùng vĩ vô cùng huyễn lệ, dễ dàng khiến cho người ta mê say.

Dần dần, Tiêu Thần phát hiện một vấn đề, Quân Vương Thuyền tựa hồ càng đi càng chậm, giống như gặp phải lực cản rất lớn, Yến Khuynh Thành cũng phát hiện ra vấn đề này. Mới đầu bọn họ lo lắng không biết có phải là vấn đề xuất hiện từ thân tàu hay không, nhưng cuối cùng lại không phải là vậy, tựa hồ như có lực lượng huyền bí ngăn cản cổ thuyền rời khỏi phiến hải vực này.

So với lúc Quân Vương Thuyền mới được triệu hoán đến thì tốc độ hoàn toàn chậm hơn hẳn. Từ trong hắc ám dường như có một cổ lực lượng thao túng tất cả chuyện này. Dường như biết là cổ thuyền đang chở người hoặc vật trên Long Đảo, bởi vậy mà đã cho lực lượng ngăn trở lại.

Tốc độ tuy chậm lại, nhưng cũng không hoàn toàn dừng lại, cổ Quân Vương Thuyền thong thả lướt đi, tốc độ nhanh hơn một chút so với người đi bộ.

Yến Khuynh Thành nhíu mày nói: "Vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng rời khỏi vùng biển cấm kỵ. Nhưng với tốc độ này, chỉ e sẽ phải đi thêm rất nhiều ngày. Dù sao thì phạm vi của biển vàng cũng cả ngàn dặm."

"Không vội, không cần phải . . . vội vã như vậy." Tiêu Thần cười nhạt, nói: "Nàng không phải . . . lo về chuyện này. Hãy quay lại vấn đề giữa ta và nàng đi."

"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì. Không được tiến lại gần." Yến Khuynh Thành tựa hồ nghĩ tới cái gì. Có chút hoảng sợ lui về phía sau, nhưng cũng không dám rời xa phạm vi tấm vải liệm.

"Nàng nghĩ tới chuyện gì? Chẳng lẽ cho rằng ta sẽ làm cái chuyện đó trước mặt ba gã xương khô và hai con tiểu thú này sao? Ngay cả khi nàng có hứng thú, ta cũng không ham a. Có một số chuyện cần phải có cảm xúc, cũng phải nhìn hoàn cảnh chung quanh nữa."

Yến Khuynh Thành nhất thời tâm tình tức giận.

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Ta đang nghĩ xem có nên giở thủ đoạn tàn nhẫn ra hay không." Nói tới đây, thần sắc Tiêu Thần dần dần lạnh xuống, không hề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net