Chương 19 : Bán tỷ đệ Cố Vân Đông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Quýt.

Sao lại nặng ?

Bước chân của ông cụ đột nhiên dừng lại, vội vàng đi đến bên người Bác hai Vu rồi mới nói : "Đúng rồi, cô bé kia trước khi đi có nói với cha là quay về nhớ nhìn xem sọt tre, con nhìn thử?"

Bác hai Vu cùng con trai mình liếc mắt nhìn nhau một cái, đem sọt tre buông xuống, lấy bộ quần áo đang đậy phía trên ra.

Ngay sau đó, mấy người liền nhìn thấy một cái túi lạ mắt được đặt ở bên trong.

Trong lòng ông cụ có suy đoán, đẩy đứa con trai đang lề mà lề mề qua một bên rồi đưa tay mở túi đồ ra , liền thấy bên trong túi chứa rất nhiều khoai lang đỏ cùng khoai tây.

Ba người ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, Ông Vu nhanh chóng đóng đem túi vải cột chặt lại, run run rẩy rẩy lấy bộ quần áo khi nãy đậy kín lại.

"...Cha." Bác hai Vu không dám tin nuốt nuốt nước miếng. "Đây là của cô bé kia..."

"Suỵt." Ông Vu vội nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai chú ý tới phía này , mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Con bé đây là báo đáp chúng ta có lòng tốt nói tin tức cho nó, con bé là người ân oán rõ ràng, chúng ta nhận cũng đã nhận rồi , đừng để ai phát hiện, sau này nếu có cơ hội gặp lại thì cảm ơn con bé một tiếng."
Hai cha con liên tục gật đầu, đôi mắt có chút tỏa sáng. "Cha, chúng ta hiện tại có những đồ vật này, vậy có thể đi đến phủ Vạn Khánh rồi ."

"Đúng vậy, đi chúng ta đi phủ Vạn Khánh ." Trên mặt ông cụ mang theo nụ cười vui vẻ, không còn mang vẻ mặt nặng nề ảm đạm như lúc chiều. Tuy rằng từng này đồ ăn cũng chỉ có thể chống đỡ bảy tám ngày, nhưng trên đường đi đến phủ Vạn Khánh  tất nhiên vẫn có thể kiếm được đồ ăn.

Ba người rất nhanh xác định được lộ trình , bắt đầu xuất phát hướng tới phủ Vạn Khánh mà đi.

Chỉ là trong lòng đều có chút nghi hoặc - cô bé kia rốt cuộc đã đem lương thực nhét vào giỏ tre nhà họ từ lúc nào vậy nhỉ ?

Cố Vân Đông cùng với gia đình Vu gia một trước một sau rời khỏi cửa thành, mà bọn họ chân trước mới vừa đi, thì sau đó lại xuất hiện mấy kẻ đàn ông lạ mặt lén lút liền lặng lẽ đi đến nơi lúc trước Cố Vân Đông nghỉ tạm.

Nhưng mà, nơi đó hiện giờ đã không còn một bóng người nào .
Mấy người đó tìm xung quanh một vòng cũng không tìm được, trong đó có một tên túm chặt cổ áo của một người đàn ông khá trẻ tuổi quát : "Người đâu? Ngươi không phải nói cháu trai cháu gái ngươi đều ở đây sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi kia tên là Phó Minh, là chồng của Cố Thu Nguyệt, lúc này cũng mang vẻ mặt oán hận . Chỉ là khi đối diện với đối phương là một gã hung thần sát ác, hắn lập tức mở miệng nịnh nọt. "Tiền gia, ta không lừa ngươi, người thật sự ở đây. Cháu gái nhỏ của ta mới lên ba tuổi, đứa cháu trai cũng chỉ mới năm tuổi, ngoại hình lớn lên đều xinh đẹp, ngươi mang về dạy dỗ thật tốt , về sau khẳng định có thể giúp ngươi kiếm tiền. Còn đứa lớn mười ba tuổi, đã nảy nở. Chúng ta đi lục soát quanh đây xem, nhất định sẽ tìm thấy."

Một đám người Tiền gia này đều là bọn côn đồ của sở quán Tân Lâu trong thành , biết trong khoảng thời gian này ngoài thành nhiều lưu dân , bán con trai con gái cũng nhiều, có một số người chỉ cần mấy củ khoai lang đỏ cũng có thể dứt khoát bán con ruột của mình.
Trong tay Tiền Gia đã tìm kiếm được không ít bé trai bé gái, đều là nhưng gương mặt xinh đẹp,ưa nhìn để ở trong thanh lâu bồi dưỡng thật tốt , tương lại chắc chắn có tác dụng lớn.

Phó Minh biết được nhóm người này đều là nghe Cố Thu Nguyệt nói, nghĩ đến việc đem bán cháu trai cháu gái lấy tiền , rồi để Tiền gia đưa một nhà bọn họ vào thành. Cháu trai cháu gái của hắn đều có gương mặt dễ nhìn, lại có tận ba đứa vậy là đủ rồi.

Tiền gia nói muốn mấy đứa có gia cảnh rõ ràng, không có chỗ dựa, tốt nhất chính là loại nếu có bị hành chết ở hang cùng ngõ hẹp cũng không có người quan tâm ấy, bọn họ đều không muốn sau này sẽ phải gặp phải rắc rối.

Ba chị em nhà Cố Vân Đông này không phải là rất phù hợp với yêu cầu này sao? Cố Vân Đông dù trên tay cầm chùy thủ thì đã làm sao ? Nó cũng chỉ là dọa được một số người, gặp được nhóm người đông như Tiền gia, cũng chỉ có thể mặc người chém giết mà thôi.
Nhưng hiện tại,quan trọng là người đâu? Không phải là biết được tin tức nên bỏ trốn chứ?

Đang suy nghĩ, liền thấy Cố Thu Nguyệt vội vội vàng vàng chạy tới: "Ta thấy mấy người Cố Vân Đông đi về hướng bên kia rồi, mau đuổi theo đi ."

End chương 19 .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net