Chương 22 : Xe đẩy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Quýt

Cố Vân Đông quay trở lại chỗ Dương thị đang ẩn núp, đem cái sọt trên mặt đất vác trên lưng rồi nói: " Chúng ta đi thôi , một lát nữa sợ sẽ có nhiều chạy người đến đây."

Cửa thành đánh nhau rồi, nếu còn ở lại đây chắc chắn sẽ gặp nhiều người lánh nạn chạy về bên này.

Cố Vân Khả cũng đã ngủ dậy, cô bé dụi dụi hai mắt của mình, giọng nói non nớt trong trẻo vang lên: "Đại tỷ, muội đói."

"..." Cố Vân Đông dơ tay đỡ trán, rồi mới lấy trong túi ra mấy cái cơm nắm đưa cho cô bé để mỗi tay bé cầm một cái, sau đó lại lấy đưa cho Cố Vân Thư cùng Dương thị vài cái để lót bụng , bản thân cô cũng ăn hai cái.

Cơm nắm này là bọn họ làm trước khi xuất phát , bên trong còn có thêm một chút rau ngâm. Rau ngâm bên trong là dùng nước để luộc sơ qua , còn bỏ muối vào, lại càng làm cho hương vị cơm nắm ngon hơn một chút, là đồ ăn thích hợp nhất để lấp bụng trên đường chạy nạn.

Mấy hôm trước vì đang ở cửa thành nhiều người hỗn loạn nên không thể lấy đồ ra sử dụng, bây giờ đã không còn phải đề phòng nhiều như vậy nữa nên lấy ra để ăn được rồi .

Sau khi ăn xong, Cố Vân Đông mới cùng ba người tiếp tục xuất phát lên đường.

Đoạn đường đi tới phủ Tuyên Hòa quả nhiên yên tĩnh hơn đoạn đường mấy hôm trước rất nhiều. Người chạy thì tất nhiên vẫn có nhưng không nhiều, nhưng những người đi trên đoạn đường này không giống những người chạy nạn trước kia.

Vì hầu như mấy người này đều có xe bò, xe lừa hoặc xe ngựa, trên đường rõ ràng không tìm được người nào đi bộ giống như các cô.

Thế nên, cũng sẽ không có ai thèm để ý tới mấy người nhìn hết sức nghèo đói không lương thực như nhóm người Cố Vân Đông để gây chuyện.

Cứ đi như vậy suốt vài ngày, rốt cuộc Cố Vân Đông ở trong không gian tìm thấy được một chiếc xe đẩy.

Đây là khi cô ở mạt thế, có đi ngang qua một thôn trang nhỏ tìm được, lúc đó trên xe đẩy có vài túi bắp hạt, cô liền đem cả bắp hạt cùng xe đẩy đem cất hết luôn vào không gian.

Sau khi đem bắp hạt lấy xuống, xe đẩy vẫn bị cô vất ở một góc trong không gian, hiện giờ đúng lúc cần dùng tới. Hơn nữa may mắn chính là cái xe đẩy này là loại xe hai bánh gỗ, sẽ không khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.

Cố Vân Đông tìm một cơ hội nói với Dương thị: "Mọi người tạm thời cứ ở lại chỗ này nghỉ ngơi một lát , tỷ đi qua bên kia đi vệ sinh một chút."

Cô chạy tới một bụi cỏ cao hơn tầm nữa người mình. Khi quay lại thì ở phía sau đã kéo theo một chiếc xe đẩy.

Cố Vân Thư nhìn thấy mà sợ ngây người: "Đại tỷ, tỷ ở đâu mà tìm được cái xe này vậy?"

Ta tìm thấy được ở trong bụi cỏ bên kia, có thể là do ai đó ném ở đó." Cố Vân Đông nhìn ba người Cố Vân Thư, Cố Vân Khả cùng Dương thị đều đang hết sức tò mò nói: " Mọi người đều leo lên ngồi hết đi , ta xem thử có thể kéo hết được không?"

Xe đẩy tương đối dài, chỉ cần người trên xe ngồi dựa về phía sau một chút, người kéo xe sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa hiện giờ con đường bọn họ đi chính là đường chính , đường rất bằng phẳng cũng dễ kéo hơn . Dương thị bế Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả lên hết trên xe, chính mình lại hơi do dự một lúc , rồi mới từ từ cẩn thận leo lên ngồi.

Cố Vân Đông hiện giờ sức khỏe cũng tốt hơn nhiều , cô cúi người xuống nắm lấy hai tay cầm rồi chậm chậm kéo xe đi về phía trước.

Lúc mới đầu kéo còn có chút không quen , dần dần đã quen rồi thì không cần dùng nhiều sức nữa, bánh xe cũng theo quán tính lăn nhanh về phía trước.

Cố Vân Thư xoay xoay cơ thể nhỏ bé của mình hết sức vui vẻ nói : "Thật tốt quá rồi có cái xe này , từ giờ mẹ cùng đại tỷ cũng không cần vất vả cõng để cùng em gái nữa."

"Đệ cũng có thể nằm xuống ." Cố Vân Khả tuy rằng vóc dáng nhỏ bé, nhưng cho bây giờ đều ở bên trong giỏ, tay chân đều không duỗi thẳng được, thật ra cũng rất khó chịu.

Dương thị sờ sờ hai bên thanh chắn bảo vệ của xe đẩy. Đuôi xe cũng có một cái thanh chống đỡ, không đến mức sẽ bị ngã xuống.

Cố Vân Đông quay đầu nhìn ba người bọn họ, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ .

Có xe đẩy rồi, tốc độ đi đường của bọn họ xác thật nhanh hơn rất nhiều.

Cố Vân Đông cùng Dương thị sẽ thay phiên nhau kéo xe , Cố Vân Đông buổi tối sau khi gác đêm xong thì ngày hôm sau cũng có thể ngủ bù ở trên xe , tiết kiệm được không ít thời gian.

Nên khi bọn họ đến được cửa thành phủ Tuyên Hòa , chỉ mất đâu tầm thời gian khoảng một tháng , quả thật đúng là ngoài dự đoán của Cố Vân Đông.

End Chương 22.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net