phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao thích thằng Phượng, chứ không có thích mày đừng phiền tao"

Câu nói đó đã in sâu và vang lên trong đầu Vương không biết bao nhiêu lần, đó là duy nhất những gì Vương nhớ khi người đó từ chối lời tỏ tình của mình. Rỏ ràng họ không muốn dây dưa nên nói một lời dứt khoát. Vương hiểu rõ điều đó, dù không chấp nhận nhưng nó cứ xuất hiện trong đầu, chết tiệt, nghĩ tới nó lồng ngực Vương đau như muốn vỡ tung ra ngoài.

Trong quán bar Vương say rượu loạng choạng bước đi. Cứ nghĩ người bên cạnh là Thanh, là người đã thẳng thừng từ chối tình cảm của mình. Vương nhăn mặt vì đau, rồi khóc

"Ah Thanh" vừa khóc Vương vừa gọi tên người bên cạnh sau đó cậu áp mặt mình vào cổ người kia, mùi rượu từ người kia xộc vào mũi Vương

Vương biết mình say thật rồi. Sau khi bị người kia khước từ tình cảm, Vương lao bay ra khỏi phòng khách sạn của đội tuyển  một mình đi tới quán bar uống rượu tụi Trọng Ỉn và Duy Mạnh muốn đi cùng và coi chừng cậu nhưng cậu lại từ chối vì muốn một mình chìm đắm trong hơi men cũng không muốn ai nhìn thấy tình cảm nước mắt tèm lem của mình

"Đi đứng cho đàng hoàng vào" giọng bực bội của người bên cạnh vang lên bên tai Vương rõ ràng Vương đến đây một mình vậy sao bây giờ bên cạnh lại có người chứ Vương quay lại hai tay đặt lên vai người vừa nói miệng nhừa nhựa phát ra âm thanh
"Thanh" "Tao..ức... Tao ức... Thật sự yêu mày mà Thanh ức" Vương nhìn thẳng vào người kia mà nói, nhưng có vẻ người đó không quan tâm lời nói của Vương đó cũng chính xác kà những gì Vương đã tỏ tình với người kia trước khi bị từ chối

Huỵch
Người kia đẩy mạnh Vương vào bức tường sau đó ép sát vào người Vương hơi rượu nực nồng lại một lần nữa xộc vào mũi Vương đến ngột ngạt. Vương gạt bỏ mùi rượu di chuyển mặt mình vào cổ người kia mà hít vào mùi hương nam tính

"Thằng điên này tỉnh táo coi tao không phải thằng Thanh của mày" người kia vừa đẩy Vương ra vừa la lớn nhưng âm thanh đó không làm cho Vương tỉnh táo mà làm cho cậu nhớ tới cái tên vừa vang lên hơn

"Vậy thì hãy trở thành Thanh cho tao, được không"Vương nhìn người kia. Không chắc chắn được là ai ở đối diện. Nhưng ánh mắt ấy lại làm cho Vương liên tưởng tới Thanh cái tên hiện lên trong đầu cậu

"Nếu tao thật sự là thằng Thanh, mầy muốn làm gì tao "

"Thanh tao muốn ngủ với mầy, tao không muốn bất cứ ai có mầy, dù nó có đẹp trai như thế nào hay đá bóng giỏi thế nào hay yêu mầy thế nào, thì mầy chỉ có thể là của tao của một mình Trần Minh Vương tao  thôi "

Sau khi trả lời câu hỏi người kia Vương dùng môi mình tấn công môi người kia dịu dàng nụ hôn mang đầy tình cảm Vương muốn đưa lưỡi mình vào trong nhưng rất khó vì người kia cố tình từ chối cậu. Nhưng càng từ chối cảm xúc của Vương càng dâng cao và càng muốn có được người kia

"Chết tiệt thật. Mẹ nó mầy tỉnh táo lại coi" người kia chửi thề và đẩy mạnh Vương ra làm cậu té xuống nền gạch lạnh lẽo.Vương lồm cồm ngồi dậy nhìn vào con người đang tức giận kia

"Tại sao không thích tao, bộ yêu tao khó lắm sao, sao hả, sao không phải là tao, bộ yêu tao là mầy chết hả " Vương hét vào mặt người kia. Làm người đó giận dữ tóm lấy cổ áo Vương kéo sát về phía mình

"Mầy muốn thằng Thanh lắm à. Được thôi"

"Um"

Vương mở to mắt khi đôi môi người kia đang hôn mình. Người kia cắn mạnh vào môi Vương đến khi Vương không có lựa chọn nào ngoài việc mở miệng ra để anh ta đưa chiếc lưỡi ấm nóng tiến sâu vào khoang miệng mắt người kia vẫn mở nhìn chằm chằm vào Vương một cách khó hiểu, không thể xác định đó là ánh mắt giận dữ, hay hạnh phúc hay là ban phát sự thương hại nhưng nó cứ nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm can. Ánh mắt đó làm Vương một chúc cũng không muốn nhìn vào

Đó không phải là ánh mắt của thằng Thanh

1h sáng
Trường một tay cặp eo một tay giữ tay Vương đang quàng qua cổ anh cố gắng dìu Vương vào thang máy, Vương say khướt chân đứng không vững sau bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng đưa được Vương lên tới lầu 6 khách sạn. Giờ này Trường nghĩ chắc mấy thằng trong đội điều đã đi ngủ vì hôm qua vừa phải tăng cường độ luyện tập nên chắc ai cũng mệt

Tất cả điều ở lầu 6 của khách sạn ngoại trừ những người cần thiết lễ tân sẽ không cho thang máy ngừng ở lầu 6  vì sợ nhà báo và fan hâm mộ làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của các cầu thủ.

Trường mở cửa phòng mình. Cậu được ngủ phòng riêng vì thường có những cuộc họp riêng với ban huấn luyện và đội trưởng Hải Quế nên ông Park sắp xếp cho hẳn 1 phòng tách biệt. Trường đưa Vương vào lòng thầm nghĩ Vương phải cảm ơn mình vì từ trước giờ chưa hề cho ai khác vào ngoài ban huấn luyện và cô người iu cậu thường ngủ lại

"Thanh" Vương gọi tên Thanh rồi đột ngột quay lại bức tường đấm mạnh vào nó. Trường nghĩ mình thật tốt khi đem Vương về từ quán bar nếu là người lạ họ đã mặc kệ cái thằng say xỉn hoặc là nhà báo và fan nhận ra họ sẽ cho Vương lên trang bìa với tin tức nóng hổi*Trần Minh Vương cầu thủ ĐTVN thất tình say rượu trong bar, hay đại loại là gì đó....* Vương vẫn cứ say và khóc lóc. Cậu ta quay lại dựa lưng vào tường và trượt người ngồi thụp xuống gạch, đôi mắt ngập trong nước mắt.

"Đứng lên thằng kia" Trường nói rồi lôi hai bả vai Vương luồn xóc Vương ngồi dậy nhưng cậu ta một mực từ chối đẩy tay Trường ra

"Thanh... Hức hức... Nó không tốt... Đừng yêu nó"Vương vừa khóc vừa nói rồi dùng tay chỉ thẳng vào mặt Trường lắc đầu

"Tao không phải thằng Thanh của mầy, tao là Lương Xuân Trường người có lòng tốt đem mầy về đây đấy"

"Thanh ... Hức chia tay với thằng Phượng đi mà"

"Vương mầy nhìn xem tao là ai thằng khốn kia" Trường hét to vào mặt Vương

"Thằng khốn nào đây" Vương ngồi dậy dí mặt sát vào Trường nhưng vì say nên mọi thứ quay lòng vòng làm Vương cũng chẳng nhận ra ai đang đối diện mình

"Mẹ nó, tao là Lương Xuân Trường đội phó của mầy đây " Trường bây giờ đang nổi cáu thật sự với Vương

*cốc Cốc Cốc *
Hồng Duy và Duy Mạnh ở phòng kế bên nghe tiếng la lúc nửa đêm nên phải qua xem thử tình hình thế nào. Vừa mở cửa Duy đã tuông một tràng vào mặt Trường

"Hét gì mà lắm thế, biết hôm nay cha mầy tập mệt cần ngủ không, tao skincare bao lâu mới có làn da đẹp vậy mà mầy lại hành hạ cha mầy lúc nửa đêm thế hả"

"Tao xin lỗi tại thằng khốn này nó làm ồn quá" Trường vừa trả lời tay vừa chỉ vào Vương đang làm loạn trong phòng

Duy nhìn Vương và hiểu tại sao lại có tiếng hét lòng không khỏi xót xa khi nhìn thằng bạn chung clb của mình đang đau khổ. Duy ra vẻ gật gù hiểu lý do

"Sao mầy không đưa nó về phòng phòng nó kế bên phòng mầy thôi mà"

"Đưa nó về phòng giờ này cho thằng Toàn Tạo nó la cả khách sạn nghe à. Mầy biết cái mồm nó mà" Trường trả lời Duy

"Mầy không định ăn nó chứ Trường" Duy hỏi ngược lại Trường sau khi cảm thấy khác lạ vì từ trước giờ Trường không hề cho ai ngủ lại phòng mình ngoại trừ bạn gái Nhuệ Giang của cậu ta

"Mầy điên hả thằng kia, tao chứ phải mầy với thằng Mạnh Gắt của mầy đâu. Tao thích phụ nữ " Trường vừa trả lời mắt thì nhìn xem tên say sỉn trong kia

"Cẩn thận kẻo nghiệp quật mầy đó Trường " Hồng Duy lém lỉnh buông câu nói rồi quay bước đi về phòng

"Thanh.. Thanh tao yêu mầy" Vương vẫn tiếp tục rên lên cái tên kia làm cho Trường càng lúc càng thêm bực tức và phiền phức với lời nói của Vương Trường đã rất stress với lịch họp và các bài tập huấn luyện viên giao cho tâm trạng đang khó chịu

"Yêu cái quần què gì mà nói lắm mồm thế. Mầy yêu cái gì ở nó chứ? Mầy nói nhiều lần lắm rồi đấy"

"Tao không trả lời mầy. Mầy không phải thằng Thanh, thằng Thanh đâu mang thằng Thanh về cho tao" Vương nữa tỉnh nữa say trả lời Trường cậu dùng tay lôi mạnh Trường vào mình đến khi chỉ cách nhau tầm 10cm

"Vương bỏ tao ra" Trường cố gắng bình tĩnh nói nhẹ giọng lại hơn

"Không tao không bỏ mầy ra đâu Thanh, tao không thể để mầy đi được không thể được" rồi Vương gục vào vai Trường mà khóc lên tay cậu quàng qua cổ Trường rồi ôm lấy Trường. Trường yên lặng để Vương ôm mình

"Buông tao ra nhanh" Trường cố hạ thấp giọng hơn với Vương tay cố gắng gở tay Vương ra khỏi tay mình

"Không tao không bỏ ra Thanh tao không để mầy về bên thằng Phượng đâu, tao thực sự yêu mầy mà" rồi Vương cố gắng kề mặt vào hôn Trường nhưng Trường đã đẩy Vương ra nhưng lại bị Vương lôi theo làm cả hai cùng ngã xuống giường. Vương vẫn cố chấp ôm cổ Trường vì nghĩ là Thanh. Mắt vẫn nhìn chăm chăm Trường.Vương có đôi mắt rất buồn. Càng nhìn càng bị cuốn sâu vào nỗi buồn ấy. Gương mặt dù không đẹp trai như Hoàng Đức, hay Đình Trọng nhưng cũng thật thu hút người khác. Nhưng đó là người khác chứ không phải thằng Thanh vì sao ư. Vì thằng Thanh nó yêu thằng Phượng lâu rồi từ khi tụi nó vừa tập trung lên U23 lận

"Thanh ở bên tao đi trở thành của tao đi"

"Tại sao lại là của mầy.. Không phải tại dao thằng Thanh lại phải là của mầy chứ"

"Nếu là của tao rồi, mầy sẽ không còn muốn ăn thằng Phượng nữa " Vương lại muốn hôn người bên trên mình. Khuôn mặt hiện rõ muốn chiếm hữu, muốn chiến thắng. Nhưng nó lại làm Trường khó chịu vì suy nghĩ của Vương. Thanh là đồng đội trên tuyển cũng là đồng đội Trường ở clb Phượng như người anh em trong nhà của Trường. Cái suy nghĩ của Vương thật sự là không chấp nhận được

"Bất kể mầy làm gì thì thằng Thanh cũng không yêu mầy đâu nó yêu thằng Phượng, là thằng Phượng mầy hiểu không"

Ánh mắt Vương trở nên trầm lặng xuống rồi nhòe đi vì một màn nước mắt mắt

"Thanh yêu Phượng, là Phượng thôi "

Không để Trường nói thêm Vương lại bất ngờ ấn đầu Trường xuống hôn vào môi Trường lưỡi cố gắng chen vào môi Trường. Vương hôn thật giỏi mặt dù nụ hôn đầy bạo lực và tính xâm chiếm lưỡi cậu di chuyển khắp nơi trong khoang miệng Trường. Trường bị Vương cuốn vào nụ hôn và tạo nên sự kích thích cuối cùng Trường cũng đáp trả lại nụ hôn ấy

"Tại sao mầy không yêu tao chứ Thanh, tại sao mầy yêu thằng Phượng chứ"

"Tao chứ đâu phải thằng Thanh mà mầy hỏi"

"Mầy yêu nó lắm à Thanh" Vương không để tâm câu trả lời của Trường mà lại tiếp tục hỏi

Vương bỗng lật người như muốn cám dỗ Trường liếc nhìn theo khó hiểu. Vương cười nhẹ rồi đẩy Trường xuống hôn mạnh mẽ một lần nữa. Cậu trượt nhẹ môi xuống cổ Trường và cắn vào nó

"Mẹ mày đang làm gì vậy" Trường hét lên với Vương rồi đẩy cậu ta ra làm cho hai gương mặt một lần nữa đối diện nhau. Đôi mắt Vương phủ đầy sự tức giận

"Nếu mầy là của tao, tao muốn biết thằng Phượng sẽ cảm thấy thế nào"

"Được trước khi thằng Thanh là ủa mầy tao sẽ làm mầy là của tao"

Trường sau kho dứt lời liền đè Vương xuống mặt úp vào hõm cổ Vương Trường cắn mạnh cho tới khi nơi vết cắn chuyển sang màu tím như một sự đánh dấu chủ quyền. Cơn đau làm cho Vương bừng tỉnh cơn say. Tay chân luống cuống đẩy Trường ra dùng mọi sức lực chống  lại nhưng không thể làm lại Trường

"Mầy muốn mà không phải sau nếu mầy muốn tao sẽ cho mầy không cần thằng Thanh tao cho cũng được mà" Trường nói rồi dùng tay giữ chặt 2 tay Vương lên đầu

"Không không phải Thanh mầy không phải Thanh tao chỉ muốn Thanh thôi" 


























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net