Q3.Chương 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Q3.Chương 41: Thăm bệnh

"Tớ không sao." Phương Viên nhẹ nhàng lắc đầu, "Lát nữa rút kim tớ phải đi, bên đơn vị..."

"Bên đơn vị Đới Húc kia đã xin nghỉ giúp cậu rồi, cậu tỉnh táo chút đi!" Hạ Ninh trừng mắt liếc Phương Viên một cái, "Cậu đó, đúng là không thể khiến người khác ăn tâm, vì mấy câu nói của người ngoài, cơm cũng không ăn, để sức khỏe xuống dốc như vậy! Sau đó thì sao chứ, không biết quý trọng sức khỏe còn đòi học người ta cuồng công việc, mệt tới mức tụt huyết áp còn bị cảm nắng, may mà người đi cùng cậu là Đới Húc đấy! Khi nãy tớ tới, bác sĩ còn khen anh ấy, nói anh ấy áp dụng cách hạ nhiệt độ vật lý đúng chỗ, bằng không cậu sao có thể khỏe lại nhanh thế hả?"

"Cậu thân với anh ấy từ khi nào vậy?" Phương Viên kinh ngạc, cô nhớ rất rõ bản thân chỉ hôn mê bốn tiếng mà thôi, cũng không phải bốn ngày, bốn tháng, bốn năm, vì sao vừa tỉnh lại gặp nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy? Ví dụ như vì sao Hạ Ninh lại ở đây, vì sao Đới Húc lại tới nhà ga đón cô ấy?

Hạ Ninh giống như biết trong đầu Phương Viên nghĩ gì, rất kiên nhẫn kể lại mọi chuyện: "Gần đây tớ hơi buồn bực, không, đúng hơn là rất buồn bực, suy xét thật lâu, bỗng không muốn ở thành phố C nữa, tớ muốn tìm một nơi khác bắt đầu lần nữa. Chuyện này có hơi phức tạp, bản thân cũng nói không rõ, cậu còn đang bệnh, đừng hỏi, sau này từ từ tớ kể cậu nghe. Tóm lại lần này tớ tới đây, một là thuận tiện thăm cậu, hai là tìm xem có cơ hội thay đổi hay không, đương nhiên, chuyện này không thể trong giải quyết trong thời gian ngắn, tớ chỉ muốn thử một lần mà thôi, dù sao ngoại trừ thành phố C, tớ đi đâu cũng là nơi xa lạ, còn không bằng nỗ lực xem có thể tới đây làm bạn với cậu không. Cậu muốn tớ ở lại thành phố A không hả?"

"Còn phải hỏi, đương nhiên muốn! Nhưng cậu đang có công việc tốt bên kia, sao lại... Ở đơn vị có chỗ nào không thoải mái sao?" Phương Viên đương nhiên rất vui, cũng rất hi vọng Hạ Ninh có thể chuyển tới đây, nhưng cô không rõ, lúc trước Hạ Ninh công tác ở thành phố C vì cô ấy có biểu hiện xuất sắc trong thời gian thực tập, cho nên tìm việc có thể nói là thuận lợi, công việc cũng rất phù hợp, hiện tại sao lại cảm thấy bực bội, hơn nữa còn đến mức muốn đi xa, bắt đầu lần nữa?

Hạ Ninh xua tay: "Một lời khó nói hết, nói chung không liên quan tới công việc. Thật ra lúc trước gọi điện cho cậu tớ đã có kế hoạch tới thành phố A, chẳng qua không nói mà thôi, vốn định cho cậu bất ngờ, kết quả thiếu chút biến thành giật mình! Khi tớ sắp đến nhà ga, gọi điện cho cậu, muốn cậu ra đón tớ, nhưng gọi mấy lần cậu không bắt máy, còn tưởng cậu đang bận làm nhiệm vụ, không thể nghe. Sau đó vất vả lắm mới có người nghe máy, có điều đó là đàn ông, dọa tớ nhảy dựng lên. Vừa hỏi mới biết, thì ra đó là Đới Húc cậu kể với tớ, sau đó anh ấy nói cậu đang ở bệnh viện, tớ nóng nảy, hỏi anh ấy bệnh viện nào, tớ muốn tới thăm cậu, anh ấy nói cách nhà ga không xa, cậu còn đang ngủ, cho nên bảo tớ chờ, anh ấy qua đón tớ. Lúc hai người bọn tớ quay lại, bác sĩ vừa mới kiểm tra nhiệt độ cho cậu, cục của cậu lại gọi điện tới, bảo Đới Húc lập tức về họp, hình như gấp lắm. Tớ liền xung phong ở lại chăm sóc cậu, cảm động không?"

"Cảm động, cậu tốt nhất."

"Nói thật, con người Đới Húc này không giống tưởng tượng của tớ lắm. Trước đây nghe cậu kể anh ấy cẩn thận, rất quan tâm chăm sóc cậu, tớ còn tưởng anh ấy thuộc tuýp người ôn hòa, trắng nõn sạch sẽ, mi thanh mục tú, kết quả không ngờ, thế mà lại là người cao lớn như vậy, hoàn toàn không giống người cẩn thận! Có điều, tuy mới tiếp xúc, nhưng trực giác của tớ vẫn rất chuẩn, anh ấy quả thật quan tâm cậu, hơn nữa không phải cảm giác làm trò cho người khác xem, là xuất phát từ trái tim đấy. Tớ cảm thấy anh ấy rất đáng tin cậy. À đúng rồi, không phải cậu nói hai người có lẽ đã biết nhau từ trước sao? Đoán xem tớ điều tra được gì?"

Phương Viên vốn không muốn thảo luận với Hạ Ninh chuyện liên quan tới Đới Húc, dù sao cảm xúc và suy nghĩ của cô lúc này còn chưa được sửa sang lại, có điều vừa nghe Hạ Ninh nói thế, cô vẫn không khỏi tò mò: "Cậu nghe ngóng được gì?"

Hạ Ninh nghiêm túc nhìn Phương Viên, nghẹn mười giây, không nhịn được mà bật cười: "Cậu đó cậu đó, nhìn dáng vẻ này hình như là đã để ý người ta rồi đúng không? Cậu xem, tớ mới chọc cậu một câu, cậu đã ngồi không yên rồi! Bạn tốt à, cậu nghĩ lại xem, cậu mới kể tớ nghe chuyện này không bao lâu, hôm nay tớ cũng tới thành phố A, làm sao có thể gian đi hỏi thăm chuyện này, ngu ngốc!"

Phương Viên biết mình bị Hạ Ninh trêu ghẹo, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cô oán trách trừng mắt liếc Hạ Ninh một cái: "Cậu cứ suốt ngày chọc tớ, còn như vậy tớ không để ý tới cậu nữa."

"Đừng mà, tớ còn trông cậy vào cậu cho tớ chỗ tá túc nữa, đương nhiên, tiền đề là Đới Húc người ta không ngại, dù thế nào hiện giờ cậu cũng chỉ là khách trọ, nếu không tiện, tớ sẽ đi tìm khách sạn ở." Hạ Ninh nói.

Phương Viên gật đầu, Hạ Ninh nói đúng, đối với cô mà nói, người ngủ lại là bạn thân của cô, đây đương nhiên không phải vấn đề, vấn đề là chỗ ở, hiện tại cô chẳng qua ở nhờ nhà của Đới Húc, cho nên không thể tự vỗ ngực nhận lời, chỉ có thể hỏi ý kiến Đới Húc, sau đó đưa ra quyết định.

Hai người hàn huyên một lúc, Phương Viên đã thoải mái hơn nhiều, Hạ Ninh sợ cô mệt mỏi, cho nên đa phần đều là Hạ Ninh tìm những chuyện thú vị nói cho Phương Viên nghe.

Đốc đốc đốc. Bên ngoài có người gõ cửa.

Hạ Ninh tưởng Đới Húc quay lại, còn bướng bỉnh nhảy mắt với Phương Viên mấy cái, sau đó cao giọng, nói "Mời vào".

Cửa mở, ba người tới, đi đầu là ba của Phương Viên, theo sau là vợ mới của ông ấy và đứa con riêng.

Vừa thấy ba người họ, Phương Viên sửng sốt một chút, Hạ Ninh cũng ngây người. Cô nhanh chóng liếc nhìn Phương Viên, muốn xem phản ứng của Phương Viên thế nào, thấy cô ấy cũng kinh ngạc, cô lập tức đoán được khả năng sự việc, vội cười đứng dậy, khách sáo gật đầu với ba của Phương Viên: "Chào chú. Chú tới thăm Phương Viên sao? Chú qua đây ngồi nói chuyện đi, đừng đứng, chú mệt, Phương Viên ngửa đầu nhìn chú cũng mệt."

Nói rồi, cô đẩy ba Phương Viên tới bên giường bệnh, bảo ông ta ngồi vào vị trí mình vừa ngồi, sau đó vòng sang bên kia, đứng ở đầu giường cạnh Phương Viên. Từ đầu đến cuối, Hạ Ninh không nói một câu nào với vợ mới của ba Phương cùng con gái riêng của ông ta, thậm chí không thèm nhìn một cái.

"Sao con lại bệnh vậy? Không khỏe chỗ nào?" Ba Phương hỏi.

Phương Viên còn vì chuyện lần trước mà cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao khi lúc bản thân nằm viện, ba mình tới thăm, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, vì thế trả lời bâng quơ: "Không sao ạ, chỉ là bị cảm nắng, được đồng nghiệp đưa tới bệnh viện, bây giờ đã khá hơn rồi."

"Thật sự chỉ cảm nắng?" Vợ mới của ba Phương ở bên cạnh cười ha ha, "Dì thấy cháu gần đây gầy như vậy, chắc không phải là vì giảm béo nên khiến uống mấy thứ thuốc bậy bạ gì đấy chứ? Dì nói cháu nghe, lãng phí tiền là việc nhỏ, nhưng ảnh hưởng tới sức khỏe là việc lớn đấy."


Q3.Chương 42: Xung đột chính diện

Nghe thế, Phương Viên nổi giận. Hạ Ninh ở bên cạnh không tiện xen mồm vào, quan hệ giữa cô và Phương Viên dù tốt đến đâu thì bản thân cũng là người ngoài, vì thế lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ khoảng bốn mươi nhuộm quả đầu màu rượu vang kia, sau đó dời mắt đi.

Phương Viên nhìn ba Phương, cố gắng khống chế cảm xúc, miễn cưỡng nở nụ cười, bình thản nói chuyện với vợ sau của ba mình: "Dì, dì lại chọc con rồi, bây giờ cơm con ăn còn phải nhờ người ta tiếp tế, lấy đâu ra tiền mua mấy thứ thuốc giảm cân."

"Đúng vậy, dì quá đề cao Phương Viên rồi." Hạ Ninh bật cười, "Cô ấy hiện giờ nghèo không một xu dính túi, lúc trước còn ăn nhờ nhà cháu, dì không thấy chủ nợ này đang tới bệnh viện đòi nợ cô ấy sao? Nếu cô ấy có tiền mua thuốc giảm cân mà không chịu trả cháu, cháu sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ấy!"

Ba Phương biết Hạ Ninh là bạn thân của Phương Viên, nghe cô ấy nói vậy, bản thân dù sao cũng là người lớn, còn là ba của Phương Viên, không nói câu là chuyện không thể, vì vậy để bảo vệ mặt mũi của mình, ông ta vẫn duy trì thái độ hiền hòa, lên tiếng hỏi Hạ Ninh: "Phương Viên nợ cháu bao nhiều tiền? Chú trả cho cháu thay nó."

"Vậy thì không cần, cháu và Phương Viên là bạn, hiện giờ cô ấy không nơi nương tự đã không dễ dàng, tục ngữ có câu, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, hiện giờ Phương Viên không có nhà, nếu người bạn như cháu cũng không chịu giúp đỡ cô ấy, vậy cô ấy thật đáng thương." Hạ Ninh cười nói.

Ba Phương sửng sốt, cho dù câu nói này rõ ràng tát vào mặt mình, nhưng Hạ Ninh vẫn giữ thái độ lễ phép, nếu lúc này ông ta nổi giận, hoặc thay đổi sắc mặt, không chỉ có vẻ người lớn như ông chấp nhặt với một cô bé, quá mất phong độ, còn gây chuyện trước mặt vợ sau và con gái riêng, cũng thật mất mặt.

Cảm xúc của ba Phương vô cùng phức tạp, nhất thời không tìm được đề tài để nói chuyện. Nhưng đứa con gái riêng đứng cạnh ông ta bỗng xen vào, ngây thơ hỏi: "Chị, chị xem mặt chị trắng bệch quá kìa, chắc không phải do tên đàn ông kia làm cho bụng lớn đấy chứ?"

Sắc mặt ba Phương lập tức tối sầm, vốn dĩ thấy Phương Viên đang bệnh, không muốn lật lại chuyện Phương Viên chống đối ngỗ nghịch ông, kết quả bây giờ đứa con gái riêng hỏi một câu như vậy, ông ta lập tức cảm thấy mặt mũi mình mất hết, ánh mắt nhìn Phương Viên cũng theo đó thay đổi.

Phương Viên chỉ hận bây giờ mình không có sức lực, đầu nặng chân nhẹ không ngồi dậy nổi, cô chưa bao giờ là người bạo lực hay thích đánh nhau, nhưng hiện tại, cô thật sự muốn tát vào gương mặt ngây thơ vô hại của cô gái kia.

Mà Hạ Ninh đứng ở đầu giường bỗng phụt cười một tiếng, thật giống như bản thân vừa nghe một chuyện rất nực cười. Cô cười, ngược lại khiến ba người ngoại trừ Phương Viên sửng sốt, chỉ có Phương Viên biết rõ tính cách Hạ Ninh, lúc vui, cô ấy có hoạt bát rộng rãi, nhưng nếu ai chọc cô ấy tức giận, cô ấy chắc chắn sẽ không để đối phương yên thân.

Quả nhiên, sau khi cười xong, Hạ Ninh cười tủm tỉm nhìn đứa con gái riêng của ba Phương, dùng giọng nói ngọt ngạo hỏi ngược lại cô ta: "Em gái à, cuộc sống của em phong phú thật đấy? Em rất quen với việc lớn bụng sao?"

Cô vừa dứt lời, sắc mặt vợ sau của ba Phương lập tức thay đổi, duỗi tay chỉ vào Hạ Ninh, cao giọng chỉ trích: "Cháu là ai hả? Nơi này đâu có chỗ cho cháu xen vào? Đúng là không có gia giáo, thế mà dám nói chuyện với con gái của tôi như vậy!"

Hạ Ninh không giận, vẫn cười tủm tỉm nhìn vợ sau của ba Phương, đáp trả: "Dì à, cháu kêu dì một tiếng dì chủ yếu là vì dì lớn tuổi rồi, nếu cháu không gọi như vậy, sợ rằng dì lại nghi ngờ gia giáo nhà cháu. Cháu ở đây, thật ra có tư cách nói chuyện đấy. Thứ nhất, cháu là bạn thân của Phương Viên, thứ hai, cô ấy nợ tiền cháu, cháu là chủ nợ của cô ấy, ngoài ra còn nhiều lý do khác, nhưng nhiêu đây cũng chứng minh cháu có quyền lên tiếng. Dì muốn nói về vấn đề gia giáo đúng không, cháu thấy chị có thời gian nổi giận với cháu, còn không bằng hỏi lại con gái dì, xem em ấy có lén gì ở bên ngoài quen bạn trai, ăn trái cấm hay không, nếu có, nhân lúc còn sớm thì mau dạy em ấy cách tự bảo vệ mình, dì xem, một cô gái chưa tới hai mươi tuổi như em ấy vừa mở miệng là lớn bụng, ngậm miệng cũng lớn bụng, chuyện này khiến người nghe xong nghĩ thế nào nhỉ, đương nhiên sẽ cho rằng gia đình dạy dỗ em ấy không tốt, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã ảnh hưởng tới thanh danh của dì."

Hết câu, Hạ Ninh thấy sắc mặt vợ sau của ba Phương đã hoàn toàn tối sầm, thấy bà ta chuẩn bị phản bác, cô liền dành trước một bước, nụ cười trên mặt một chút cũng không đổi, tiếp tục: "Dì à, dì đừng nóng giận, cháu biết, đổi thành con gái nhà ai, tuổi còn nhỏ đã nói ra mấy lời vô liêm sỉ như vậy, người làm mẹ không dễ chịu gì. Có điều bây giờ không phải thời điểm dạy dỗ con gái, ở bên ngoài vẫn nên chừa cho em ấy chút mặt mũi, lỡ đâu em ấy bị buộc hỏi nó ra điều gì, không cẩn thận để người ngoài nghe thấy, vậy thì không tốt."

"Lão Phương, anh xem tôi bị con nhóc không có giáo dưỡng quở trách thành gì kìa?" Vợ sau của ba Phương như muốn nổ tung, mỗi câu cười nói của Hạ Ninh đều dẫm vào chỗ đau của bà ta, khiến bà ta giận đến mức dùng giày cao gót dậm chân liên tục.

"Chú, chú cũng muốn kết bè với chị bắt nạt một mình mẹ con sao?" Con gái riêng của ba Phương bị Hạ Ninh châm chọc nửa ngày, có điều cô ta biết mình tuổi nhỏ, nói chuyện không phải đối thủ của Hạ Ninh, vì thế học theo mẹ mình ra vẻ uất ức, muốn gây áp lực cho ba Phương.

Hạ Ninh thấy thế, cười càng lớn: "Đúng vậy, em gái, em cũng nên nhân cơ hội này nhìn rõ cuộc sống hiện thực đi, sau này chờ em đến tuổi kết hôn rồi, đừng có như mẹ em chỉ thích người có tình trường phong phú. Em xem, dù có tốn bao nhiêu sức lực cũng phải nghĩ cách đối phó với con gái vợ trước để lại, em thấy chị nói đúng không?"

"Cháu đang làm gì hả? Chỗ này đến phiên cháu nói chuyện so!" Ba Phương bị vợ con đẩy ra ngọn sóng đầu gió, còn không lên tiếng, tôn nghiêm và mặt mũi của trụ cột gia đình sẽ mất hết, bởi vậy đánh phải quát Hạ Ninh một câu.

Hạ Ninh nhún vai, tỏ vẻ vô tội: "Chú, chú xem, có câu nào cháu nói về dì sao? Dì tóc dài nhưng ít kiến thức, nghe không hiểu, nếu chú cũng nghe không hiểu, vậy cháu không nói nữa."

Ba Phương chỉ vào Hạ Ninh, lại chỉ Phương Viên, đang muốn cãi tiếp, thì Đới Húc từ bên ngoài đẩy cửa vào, sắc mặt không tốt lắm. Anh liếc nhìn mấy người trong phòng, gật đầu với Hạ Ninh, xem như chào hỏi, sau đó nói với ba Phương: "Bác trai, gọi bác tới là hi vọng người làm cha như chú, trong thời điểm này sẽ thể hiện chút sự quan tâm với con gái ruột của mình, nếu ba người còn ở đây ồn ào, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới Phương Viên nghỉ ngơi, chi bằng trở về đi."

Vừa tới liền hạ lệnh đuổi khách, ba vừa Phương thấy Đới Húc, sắc mặt càng khó coi: "Tôi là ba nó, tôi có quyền ở đây!"

Đới Húc gật đầu, không định cãi cọ, quay đầu nhìn mẹ con ba Phương tái hôn.

Đứa con gái riêng của ba Phương vừa thấy Đới Húc, lập tức kéo tay mẹ mình, bĩu môi: "Mẹ, chính là tên đàn ông này, hiện giờ chị đang ở với anh ta."

"Đúng thế, là tôi, cảm ơn trí nhớ của em tốt như vậy, ba của Phương Viên muốn ở lại thì ở lại, còn hai người ra ngoài đi."

"Còn không biết xấu hổ mà thừa nhận." Vợ sau của ba Phương châm biếm.

Đới Húc nhíu mày: "Sự việc thế nào, Phương Viên đã giải thích với ba cô ấy, không cần lãng phí thời gian lặp lại với người không liên quan. Hai người nghĩ thế nào là quyền của hai người, miệng ở trên người hai người, tôi không có quyền can thiệp. Hiện giờ, mời hai người ra ngoài, Phương Viên cần nghỉ ngơi."

Nói xong, anh nhìn ba Phương: "Bác trai, cháu gọi điện thông báo cho bác là vì cảm thấy bác là ba Phương Viên, làm ba nên quan tâm con gái mình trong thời điểm thế này, nhưng nếu bác tới thăm chỉ là qua loa có lệ, hơn nữa ngay cả hình thức cũng gượng ép như vậy, sau này bác không cần tới nữa, cháu nghĩ Phương Viên sẽ không cần."

Phương Viên cười cười, nụ cười có tự giễu, cũng có chua xót. Tính tình thế nào cô rất rõ, có thể khiến anh nói ra những lời này, chứng tỏ anh đã tức giận, mà vừa rồi Hạ Ninh cũng bảo vệ cô, hai người họ, một người là đồng nghiệp, một người là bạn thân, mà người đối lập với họ lại là ba ruột của mình, đây là chuyện châm chọc cỡ nào.

"Lão Phương, em không ngốc đến mức ở đây làm người xấu. Anh muốn ở đây với con gái bảo bối của anh hay cùng hai mẹ con em về?" Vợ sau của ba Phương hỏi, bốn chữ "con gái bảo bối" dường như phải nghiến răng nghiến lợi nói ra. Nói xong, không đợi ba Phương trả lời, bà ta kéo con gái mình ra khỏi phòng bệnh.

Ba Phương do dự hai giây, cuối cùng cau mày lắc đầu với Phương Viên, chỉ chỉ cô: "Con đó! Đúng là không khiến ba bớt lo được!"

Dứt lời, ông ta cũng vội vàng đuổi theo hai mẹ con kia.


Q3.Chương 43: Phê bình

Tiễn mấy vị khách không mời mà đến đi rồi, trong phòng bệnh rơi vào im lặng một thời gian ngắn. Phương Viên nằm trên giường, Hạ Ninh và Đới Húc đứng bên cạnh, không ai nói gì, mỗi người đều có tâm sự. Phương Viên thì không cần phải nói, vừa nãy ở trước mặt Hạ Ninh và Đới Húc, ba mình dẫn theo người vợ ông ấy tái hôn cùng đứa con gái riêng tới làm trò cười như vậy, tuy rằng Hạ Ninh và Đới Húc đều biết tình hình nhà cô, với cô mà nói hiện giờ cũng là người thân thiết và có thể dựa vào nhất, nhưng dù là ai trong hoàn cảnh này, đều sẽ cảm thấy chật vật. Vì thế, cô nhắm mắt lại, không muốn nói gì, chỉ muốn im lặng tiêu hóa hết cảm xúc tiêu cực.

Hạ Ninh biết cô trong lòng cô không thoải mái, nên cũng không nói câu nào, đứng bên mép giường, lặng lẽ nắm tay Phương Viên, xem như dùng cách im lặng để cho cô chút an ủi cũng cổ vũ. Ánh mắt Đới Húc vẫn luôn chưa rời Phương Viên nhắm chặt hai mắt, sắc mặt Phương Viên hơi tái nhợt, cung mày anh cũng chưa từng giãn ra.

Trầm mặc thật lâu, Đới Húc là người đầu tiên lên tiếng, anh hắng giọng, nghiêm túc nói: "Phương Viên, xin lỗi."

Phương Viên nghe Đới Húc gọi tên mình, liền mở mắt, không ngờ câu tiếp theo lại nghe anh xin lỗi mình, không khỏi sửng sốt. Cô nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt, không biết vì sao anh bỗng nhiên lại nói như vậy.

Hạ Ninh cũng ngây người theo, có điều người ngoài cuộc tỉnh táo, cô nhanh chóng hiểu được vấn đề, cười hỏi Đới Húc: "Chắc anh không phải tự ý gọi điện cho ba Phương Viên, bây giờ xin lỗi đấy chứ?"

Đới Húc gật đầu, nói với Phương Viên: "Lúc ấy tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hợp lý, cho nên lấy di động của em liên lạc với ba em, nhưng... Kết quả rất ngoài dự đoán."

"Vậy lúc ấy anh nghĩ thế nào?" Hạ Ninh hứng thú bắt chuyện với Đới Húc.

Đới Húc thở dài: "Suy nghĩ của tôi là, thứ nhất, Phương Viên đang bệnh, có lẽ cần người nhà ở bên cạnh quan tâm một chút, thứ hai, thời điểm như vậy, nếu em báo với ông ấy, ông ấy không tới hoặc sau này biểu hiện như vừa rồi, vậy lỗi sai ở phía ông ấy, nhưng nếu em cậy mạnh không thông báo, sự việc qua rồi nếu bảo ông ấy không quan tâm con cái, thế thì không đúng."

Phương Viên thở dài, cười khổ lắc đầu: "Thôi, vấn đề nằm ở chỗ ba mẹ em, không phải anh gọi cho họ là sai, hơn nữa cũng không phải cậy mạnh, em chỉ cảm thấy cầu xin sự quan tâm, thứ tình cảm đó rất giả tạo, chi bằng không cần."

"Cái này đâu phải cầu xin? Lần này tớ đồng ý với quan điểm của Đới Húc, không quan tâm là lỗi của họ, liên quan gì tới chúng ta chứ?" Hạ Ninh bỗng nghĩ tới một việc, liền hỏi Đới Húc, "Anh gọi điện cho ba Phương Viên sao? Còn gọi cho ai khác nữa không?"

Đới Húc lập tức lắc đầu: "Không có, tôi chỉ gọi một cuộc cho ba Phương Viên mà thôi."

Phương thở phào, Đới Húc quyết đoán trả lời như vậy khiến cô hiểu được một chút, nếu thật sự hi vọng lúc cô bị bệnh được người nhà quan tâm, anh ấy sẽ không chị gọi cho ba cô, dù sao trước đó bọn họ từng gặp ông ấy, thái độ của ba cô rất rõ ràng, cho nên nếu muốn liên lạc với người nhà của cô, ba cô không phải lựa chọn tốt nhất, trừ khi, ông ấy là lựa chọn duy nhất.

Có điều Phương Viên không định nói ra lời này, nếu Đới Húc đã thông cảm không nói thẳng, cô cần gì phải tự bóc vết sẹo, huống chi, cô còn chuyện khác đáng quan tâm hơn muốn hỏi Đới Húc.

"Vừa rồi anh về cục mở cuộc họp sao?" Cô thay đổi đề tài, hỏi Đới Húc.

Đới Húc gật đầu, khi nhắc tới vấn đề này, anh có vẻ rất bất lực: "May mà em cảm nắng nằm bệnh viện, có thể trốn được, bằng không với tính cách của em, chắc chắn là tức giận."

Phương Viên nghe vậy, lập tức biết được nguyên nhân Đới Húc bị gọi về mở cuộc họp: "Là vì tên Hướng Văn Ngạn kia viết bài lung tung sao? Đội trưởng Dương gọi anh về vì việc đó?"

Đới Húc xua tay: "Không phải đội trưởng Dương, đội trưởng Dương cũng rất phản cảm chuyện này, là cấp trên, gọi tất cả những người tham gia vụ án này, bao gồm đội trưởng Dương, tôi, Thang Lực và Đường Hoằng Nghiệp. Bài báo đó khiến lòng dân hiện giờ hoang mang, trong đó chủ yếu có hai vấn đề, thứ nhất, vụ án đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển rõ ràng, thứ hai là trong bài báo của Hướng Văn Ngạn có viết về thái độ không phối hợp của cảnh sát chúng ta, cấp trên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net