truy mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ăn được, lại còn quan tâm tới chút tiền nhỏ này hay sao?!"

Hứa Nhược Vân bĩu môi nói.

"Ha hả, chị nghĩ là hắn thấy tiểu cô nương kia rất đẹp, cho nên mới tìm cách lấn ná nói một hai câu."

Triệu Nhan Nghiên cười mà như không phải cười, nhìn tôi nói.

"Anh... Đây rõ ràng là anh đang học cách tiết kiệm!"

Tôi lúng túng nói.

Triệu Nhan Nghiên tại sao lại hiểu rõ tôi như vậy chứ, ngay cả chuyện này cũng bị nàng nhận ra nữa.

"Tiên sinh, chúng tôi có thể giảm giá cho ngài xuống còn 90%."

Tiểu cô nương thu ngân đi trở lại, nói với tôi.

"80% có được không?" Tôi hỏi.

"Giảm còn 90% đã là đãi ngộ rất lớn với hội viên rồi."

Tiểu cô nương thu ngân giải thích.

"Vậy thì 85% thì sao?" Tôi tiếp tục hỏi.

"Cũng không được."

Tiểu cô nương thu ngân tiếp tục giải thích.

"Cô tên là gì?"

"Ngô Huỳnh Huỳnh."

Tiểu cô nương thu ngân theo bản năng trả lời.

"Ha hả, được rồi, 90% thì 90% có sao đâu, đằng nào nó cũng là giảm giá mà!"

Tôi đưa chi phiếu tới, cười hì hì.

Khuôn mặt của Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ hồng, lúc nãy không để ý lại nói tên với người xa lạ.

"Sao cô không nhận lấy chi phiếu?"

Tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh ngẩn ngơ, nên nói.

"A "

Ngô Huỳnh Huỳnh a lên một tiếng, nhận lấy cái chi phiếu:

"Nhà hàng chúng tôi chỉ có hệ thống POS đơn lẻ, chưa có liên thông với các ngân hàng khác."

Lúc này tôi mới nhớ ra là đây chỉ là năm 1996, chi phiếu liên thông còn chưa thông dụng.

May mà hồi trước tôi đã đổi một tấm chi phiếu của ngân hàng Trung quốc, nhưng mà tôi vẫn không hiểu được, chẳng lẽ có người mang tới vài vạn tiền mặt đi ăn cơm hay sao?

"Nếu là ngân hàng Trung quốc thì có thể, xin ngài đợi một lát."

Ngô Huỳnh Huỳnh nhận đem tờ phiếu thanh toán từ trên máy POS, sau đó đem thẻ trả lại cho tôi, nói:

"Xin ngài nhập mật mã."

Tôi nhập mật mã, sau đó ký vào cái phiếu thanh toán.

"Gặp lại sau nhé!"

Tôi vẫy tay với Ngô Huỳnh Huỳnh, sau đó rời khỏi Hoàng Triều.

"Có về trường học không?"

Tôi nói với hai tiểu mỹ nữ.

"Bây giờ đã 2h rồi, trở về làm gì nữa!"

Hứa Nhược Vân nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói:

"Chị Nhan Nghiên, không bằng chiều nay chúng ta trốn học đi dạo phố đi?"

"Được, vừa lúc chị cũng muốn mua một ít đồ."

Triệu Nhan Nghiên nói, dùng bộ dáng ướt át đáng yêu liếc nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng quay mặt đi, hắc hắc cười nhỏ.

Lần trước đi công viên Văn Hóa đã bị hành hạ cho gần chết, bây giờ không thể đi theo hai nha đầu này để chịu tội được.

"Lão công "

Triệu Nhan Nghiên dán vào trên người của tôi làm nũng nói.

"Chúng ta... chẳng lẽ phải trở về hay sao?."

Mùi thơm trên người Triệu Nhan Nghiên truyền tới, làm tôi hít thở cũng có chút khó khăn.

"Hừ, lúc nãy anh liếc mắt đưa tình với Ngô Huỳnh Huỳnh kia đừng tưởng là em không biết. Không thể tưởng tượng được, anh lại có thói trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, em quyết định ngay cả Hạ Nhu và Trần Vi Nhi cũng không cho anh thu nữa."

Triệu Nhan Nghiên giận tới mức tái mặt nói với tôi.

"Khụ... Khụ! Thỉnh thoảng trốn học một lần cũng không sao."

Tôi lập tức thay đổi lời, nói.

"Chẳng lẽ anh trốn lại còn ít ư?!"

Khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên rực rỡ như ánh mặt trời, lập tức nghiêng người hôn lên má tôi một cái, nói:

"Quyết định lúc nãy hủy bỏ."

Ba người chúng tôi lập tức bắt một cái xe taxi.

"Đi tới siêu thị bách hóa."

Triệu Nhan Nghiên nói với tài xế.

Buổi chiều tôi với Triệu Nhan Nghiên, Hứa Nhược Vân đi dạo quanh các gian hàng bán đồ, điều này làm cho chân của tôi tê dại, Triệu Nhan Nghiên với Bóng đèn nhỏ thì lại chẳng có việc gì.

Người ta nói, điều đau lòng nhất khi nam nhân mà theo nữ nhân đi dạo phố chính là cái túi tiền, nhưng bản thân tôi lại hi vọng Triệu Nhan Nghiên mua nhiều đồ một chút, nhưng mà tiểu nha đầu này chỉ xem mà không mua, lướt qua rồi lại rời đi.

"Thấy cái gì thích thì cứ mua đi, anh không phải là không có tiền, Triệu đại tiểu thư?"

Tôi không chịu được sự hành hạ này nữa, mở miệng nói.

"Nhưng không có cái gì đẹp mắt cả !"

Triệu Nhan Nghiên chu cái miệng nhỏ nhắn, nói.

"Anh xem cái gì nó cũng đẹp cả? !" Tôi nói.

"Ánh mắt anh đúng là có vấn đề, trông cách ăn mặc của anh kìa, giống y như một kẻ ăn mày vậy."

Triệu Nhan Nghiên sao lại không biết tôi đang nghĩ gì, châm chọc nói.

"Đúng, chính bởi vì ánh mắt của anh như vậy, anh mới yêu em."

Tôi hắc hắc cười nói.

Triệu Nhan Nghiên đúng là đang đào hố chôn mình mà.

"Anh, thật đáng ghét!"

Triệu Nhan Nghiên vừa nói vừa đấm loạn lên trên người của tôi.

Cô gái này cái gì cũng tốt, ngay cả việc không nói lại người khác là lập tức dùng bạo lực để giải quyết cũng hết sức dễ thương.  

Cuối cùng, lợi dụng thời gian Bóng đèn nhỏ đi WC, nàng len lén mua 1 cái áo ngực, sau khi thanh toán xong, Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói với tôi:

"Nơi đó của em to hơn trước rồi, mặc áo cũ có chút chật."

Tôi nghe vậy mừng rỡ, tiểu nha đầu này biến thành nữ nhân sau, bộ ngực quả nhiên bắt đầu trưởng thành.

"Có phải do công lao của anh, thường xuyên xoa bóp cho em không?"

Tôi cười xấu xa hỏi.

"Xoa bóp cái gì?"

Bóng đèn nhỏ vừa đi ra khỏi WC, nghe thấy lời nói của tôi, hỏi.

"Không có gì, không có gì. Tớ nói tớ mệt lắm, rất cần người xoa bóp một chút."

Tôi cười hắc hắc nói.

...

Hắn vừa rồi thật biết điều, Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ mặt nghĩ.

Hắn hoàn toàn có thể coi đây là một bữa cơm chùa, ăn xong có thể bỏ đi, không nghĩ tới hắn lại chủ động trả tiền.

Nhưng mà hắn cũng thật ghê tởm, dám lừa gạt để biết tên bổn tiểu thư. Đáng giận nhất là hắn lại dẫn theo 2 tiểu mỹ nữ tới đây ăn cơm.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Huỳnh Huỳnh dậy sóng, người ta mang theo bao nhiêu người đi ăn cơm thì có liên quan gì tới người!

Nhưng mỗi khi Ngô Huỳnh Huỳnh nhớ tới nụ cười tà ác kia, trong lòng lại không kìm được mà nhảy lên một cái. 



 25.12.2010 

LSB-Sun

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

ღ Đại Trưởng Lão QPB ღ   Ngày gia nhập: 28.10.2002

Bài viết: 32652 / Điểm: 10

Tâm trạng:

Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông

Chương 97

Cuộc thi cuối kì

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

 "Vi Nhi, bán cho tớ một bát Ma Lạt Thăng."

Tôi đưa cho Vi Nhi 2 đồng tiền, nói.

Trần Vi Nhi vừa cười, vừa khoát tay trả lại tiền cho tôi nói:

"Không ăn rau thơm, có một ít Nấm, Su hào, Tàu Hủ, lại thêm một chút mì đúng không?"

"Ừ, tại sao cậu nhớ rõ ràng như thế?"

Tôi kỳ quái hỏi.

Khuôn mặt của Trần Vi Nhi đỏ lên, đánh lạc hướng câu chuyện, nói:

"Tại sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy?"

"Nhớ cậu quá nên mới tới." Tôi nói.

Trần Vi Nhi nghe xong thân thể đột nhiên run lên, cúi đầu không dám nhìn tôi, nhỏ giọng nói:

"Cậu…cậu đã đáp ứng là không thích tớ rồi mà."

"Tớ không nói tớ thích cậu, mà tớ nói tớ nhớ cậu."

Tôi giả bộ ngu nói.

"Vậy... Vậy cũng không được."

Trần Vi Nhi lắc đầu nói.

"Ai nha, cứ mải nói chuyện với cậu, quên mất nồi Ma Lạt Thăng rồi!"

Trần Vi Nhi vội vàng bê cái nồi nhỏ ra ngoài, nhưng phát hiện nước trong nồi đã cạn sạch.

"Để tớ nấu cho cậu 1 nồi khác."

Trần Vi Nhi cau mày nói.

"Không cần, ăn như vậy cũng được, bỏ đi thì thật lãng phí!"

Tôi đoạt lấy cái bát trên tay Trần Vi Nhi, hóa ra trong bát không có tý nước nào, chỉ có 1 ít thức ăn.

"Bọn Dương Khai Xa có tìm cậu gây phiền toái nữa không?"

Trần Vi Nhi lo lắng nói.

"Không đâu, tớ nghĩ bọn họ chắc cũng biết sợ rồi."

Tôi vừa ăn vừa nói. Nhưng mà loại Ma Lạt Thăng khô khốc này cũng rất là ngon.

"A."

Trần Vi Nhi gật đầu một cái, không biết nói thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi ngơ ngẩn không nói.

Trần Vi Nhi làm sao vậy?

Tôi dám khẳng định trong lòng Trần Vi Nhi có tôi, nhưng lại duy trì quan hệ vừa gần vừa xa, hơn nữa còn lừa mình dối người bảo tôi nói: tôi không thích nàng, chẳng lẽ nàng có điều gì khó nói?

Bây giờ tương đối nhiều người, hôm nào phải tận dụng cơ hội, hỏi nàng cho rõ mới được.

...

Kỳ thi cuối kì rốt cục cũng tới. Kiếp trước tôi rất mong đợi, sao cho kỳ nghỉ hè mau tới, nhưng cũng hi vọng cuộc thi cuối kì lại tới chậm.

Bây giờ nghĩ lại điều đó đúng là có chút mâu thuẫn, nhưng mà là người thì phải luôn có mâu thuẫn.

Tôi chỉ nhìn bài thi một chút, các môn toán, lý, hóa thì đã có công thức rồi, còn môn anh ngữ thì chẳng cần nhìn cũng có thể làm xong.

"Em học sinh này, tại sao em lại ngủ trong giờ thi? Lúc này chỉ mới bắt đầu thi đươc 10 phút, cho dù em không biết gì, nhưng cũng phải cố gắng mà làm đi chứ! Hơn nữa, cho dù em không biết, cũng có thể trả lời mò có khi lại đúng được mấy câu đấy?"

Tôi mới gục trên bàn ngủ được một chút, thì có âm thanh của một vị giáo viên vang lên, làm tôi nhức hết cả tai.  

"Em nhắm mắt cũng có thể làm xong."

Tôi không thèm ngẩng đầu lên, nói.

"Cái gì mà nhắm mắt cũng có thể làm xong? Em có ý gì vậy? Đề ra như vậy, sao em có thể nói là nhắm mắt cũng có thể làm xong? Cho dù em không làm..."

Giáo viên coi thi tức giận, thiếu chút nữa nói:

"Cho dù em không làm thì…." .

"Không thể nói nhắm mắt cũng làm xong, vậy thì thầy có thể giúp em làm không?"

Tôi đứng dậy đem bài thi đưa cho giáo viên coi thi, gục xuống tiếp tục ngủ.

"Thầy làm giúp em? Hừ! Đúng là chưa từng thấy học sinh nào như em, thầy nói cho em biết, nếu như em đem bài thi đưa cho thầy, thì thầy sẽ coi là em nộp bài!"

Giáo viên coi thi thấy tôi tiếp tục ngủ, tức giận hét lớn.

"Tùy thầy." Tôi nói.

Nói thật, tôi đang buồn ngủ muốn chết đây.

Hôm qua lúc tan học, Triệu Nhan Nghiên nói cho tôi biết nhà nàng không có ai, tôi biết là tiểu nha đầu này lại muốn, kết quả đúng như vậy, cả đêm bị một tiểu nha đầu động dục bám lấy, mãi cho tới gần sáng mới ngủ được.

Không nghĩ tới lúc sáng chuẩn bị đi học, Triệu Nhan Nghiên lại ôm lấy tôi đòi ăn một cái, làm cho tôi cả ngày nay cứ ngáp dài.

Tôi đúng là nghi hoặc, tại sao chú Triệu lại chọn thời điểm trước cuộc thi cuối kỳ một ngày mà đi vắng, chẳng nhẽ là đang chơi xấu tôi.

Giáo viên coi thi nhìn bài thì bị dọa cho giật mình, cả bài đi đã được làm đầy đủ, ngay cả một câu đố thông minh cuối bài cũng đã được làm xong.

Khi nhìn tên của học sinh này thì mới nghĩ tới, hóa ra học sinh này được đồn đãi suốt ngày bỏ học, đến khi lên lớp thì suốt ngày ngủ, nhưng lại đứng thứ nhất trong toàn khóa, Lưu Lỗi.

Thái độ của giáo viên coi thi lập tức thay đổi, nhẹ giọng nói với tôi:

"Mau khoác thêm cái áo ngoài vào, đừng để bị lạnh."

Học sinh này chính là thành tích của trường mình, có lẽ sau này ở kỳ thi tốt nghiệp lại đạt được thủ khoa, một mình mình không thể bắt tội hắn được.

Loại học sinh này ở đâu cũng là báu vật, vạn nhất làm hắn nổi giận mà chuyển sang trường X là một đối thủ cạnh tranh, thì tội của mình to lắm.

"Dạ"

Tôi đáp một tiếng lơ đễnh.

Loại chuyện này kiếp trước tôi đã thấy nhiều rồi, giáo viên luôn có rất nhiều ưu đãi đối với những học sinh giỏi.

Thành tích của cuộc thi cuối kì đúng như tôi dự đoán, điểm các môn Lý, Hóa… đều max điểm, Ngữ văn 98, đối với thành tích này tôi rất hài lòng.

Nhưng có chuyện ngoài ý muốn là điểm môn Anh ngữ bị trừ 3 điểm. Diệp Tiêu Tiêu khi đem bài thi trả lại cho tôi, nàng nói nàng vô cùng xin lỗi, bởi vì có một giáo viên không biết 1 từ trong bài văn của tôi, cho nên mới bị trừ điểm.

Lúc ấy, tôi vô cùng buồn bực, không biết thì lại đi trừ điểm của người khác hay sao?

Diệp Tiêu Tiêu lại nói tiếp, khi nàng được trả lại bài thi, thì thành thích đã được quyết định rồi, nên không có cách nào sửa đổi cả.

Quên đi, tôi cũng không so đo như vậy, bời vì kết quả tôi vẫn là người đứng thứ nhất khóa học, Triệu Nhan Nghiên vẫn xếp thứ hai, nhưng tiến bộ hơn so với trước kia rất nhiều, nàng chỉ kém tôi có tầm 20 điểm.

Bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, cho nên khi tôi mới thông báo họp hội phụ huynh học sinh, cha mẹ tôi lập tức tranh giành nhau để được là người đi họp.  

Nhưng cuối cùng cha tôi chiến thắng, bởi đã viện dẫn được 1 lý do đó là cha tôi có khả năng nói chuyện với các giáo viên tốt hơn, mẹ tôi đành chấp nhận.

...

"Lão Đại, ở trường học sẽ tổ chức một Đông Lệnh Doanh, cậu có nghe nói tới chưa?"

Ngày cuối cùng của học kỳ, khi tôi nhận phiếu điểm, thì lại gặp Quách Khánh.

"Cái gì? Đông Lệnh Doanh? Ai nói vậy?"

Tôi không hiểu.

Ở kiếp trước vào thời điểm này làm gì có Đông Lệnh Doanh?

"Báo trường cũng đăng rồi, mà trên Bảng Tin cũng có nói!"

Quách Khánh nói.

"A, tớ cũng đang nghi hoặc là tại sao lại có nhiều người ở bên kia như vậy, mà Đông Lệnh Doanh là gì?"

Tôi gật đầu, giật mình bừng tỉnh nói.

"Là đi trượt tuyết ở Tây Tinh Sơn!"

Quách Khánh nói:

"Nghe nói khung cảnh nơi đó rất đẹp. Khu trượt tuyết năm nay mới xây dựng xong !"

"Trượt tuyết?"

Chủ ý này không tệ, kiếp trước khi còn học đại học, tôi là một trong những người trượt tuyết nghiệp dư ở hội trượt tuyết, còn tham gia mấy tranh tài, mặc dù trình độ không thể nói là xuất thần nhập hóa, nhưng cũng có thể nói là tùy tâm sở dục.

Sau này bởi vì bận việc cho nên cơ hội đi trượt tuyết cũng ít đi, đôi khi một năm mới có thể đi một lần.

Nhất là khi nên làm Tổng giám đốc thì không có cơ hội động tới cái ván trượt tuyết nữa.  

Lúc này được nghe Quách Khánh nói, trong lòng tôi đúng là rất thích thú.

"Tham gia như thế nào? Cậu có đi không?"

Tôi lập tức hỏi.

"Ài! Bản thân tớ rất muốn đi, nhưng người ta lại không cho tớ đi!"

Quách Khánh thở dài nói.

"Không cho cậu đi? Chẳng lẽ muốn tham gia Đông Doanh Lệnh phải có yêu cầu gì à?"

Tôi kỳ quái hỏi.

"Sao lại không có! Đây là một hoạt động được tổ chức để khích lệ những học sinh giỏi, mỗi năm học chỉ có 10 học sinh được tham gia Đông Doanh Lệnh, hơn nữa nó là hoàn toàn là miễn phí ! Lão Đại, cậu có thể đi du lịch miễn phí với đại tẩu rồi!"

Trên mặt Quách Khánh tỏ vẻ hâm mộ nói.

Cũng chính bởi nguyên nhân này mà kiếp trước tôi không biết hoat động này, cuối kì thi lớp 10 kiếp trước, tôi xếp thứ 8 nhưng lại đếm ngược từ dưới lên, những hoạt động này thì không có một nửa điểm qua hệ nào cả. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net