Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng hôm sau, Cảnh Nghi thức dậy trong miên man dụi dụi mắt tỉnh dậy cảm giác đầu nặng trĩu y vẫn ngồi gục ở góc phòng mà không hề biết mình đã ngủ ở đây cả tối qua. Y lục đục dậy chuẩn bị phục trang, mạt ngạch đầu tóc gọn gàng rồi mới bước ra ngoài

    Trời vẫn còn vương lại màn sương mù dày đặc, Trạch Vu Quân còn chưa dậy thì có lẽ là vẫn rất sớm. Vân Thâm Bất Tri Xứ bây giờ yên ắng một cách lạ thường, không một tiếng nói không khí trở nên ảm đạm nặng nề. Cảnh Nghi đứng bên hiên nhìn qua khung cảnh xung quanh, một làn gió thổi qua, y bất giác run lên vì lạnh. Nhưng rồi lại cảm nhận được một cảm giác ấm áp vô cùng , một chiếc áo choàng bông dày khoác lên vai y cùng với giọng nói ôn nhu quen thuộc

   – " Cảnh Nghi, sao ngươi dậy sớm vậy còn mặc phong phanh vậy mà đi ra ngoài nữa "

    – " Tư Truy.... " Cảnh Nghi dật mình quay lại phía sau Tư Truy đã đứng đó từ khi nào

    Hắn nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng, tay cầm chiếc áo khoác bông choàng lên người y mỉm cười dịu dàng. Điều này chợt khiến tim y nhói lên từng hồi, tâm thấu. Đã không yêu người ta thì thôi còn cố đối xử tốt với người ta làm gì để rồi cứ tự mình đa tình, nhìn người hạnh phúc bên ai khác không phải chính mình và nhận ra sự quan tâm ấy chỉ đơn giản là bạn

   – " Ngươi dưng đây từ lúc nào vậy ? " y quay lại hỏi hắn với vẻ mặt bỡ ngỡ có giấu đi cảm xúc lúc này

   – " Mới vừa nãy thôi " hắn trả lời y mắt nhìn về một nơi hướng nào đó phía trước không thể xác định

   Hai người cứ đứng đó nhìn vào những khoảng không vô định lặng yên không ai nói một lời. Lúc này y lại khẽ động tâm khi đứng bên cạnh người thương, ( là thể loại tình huống j đây  😕😕😕 )

   – " Bình minh thật đẹp phải không ? " Lam Tư Truy lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng đó

   Cảnh Nghi ngơ ngác đứng đó mà không nhận ra bình minh đã lên từ khi nào. Bình minh quả thật là rất đẹp  mà trước kia y chưa bao giờ để ý tới ( trước kia toàn ngủ dậy muộn thì lòi đâu ra bình minh mà ngắm hả bé  😂😂😂 )

    – " Cho dù rất đẹp nhưng rồi nó cũng sẽ đi thôi đâu thể giữ mãi được " y lên tiếng trả lời, cũng giống như hắn rồi cũng sẽ đi thôi

   – " Nhưng không phải bình minh đi rồi sẽ trở lại sao ? " hắn quay lại nhìn y nói

    Y không nói gì hướng mắt về phía ánh nắng sớm dần xua tan màn sương trắng, ánh nắng hắt vào mặt y tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Trong khi đó kẻ nào đứng cạnh đó đang nhìn y đắm đuối

      

 
——————————————————

    Chap này ngắn quá, chủ yếu chỉ có duy nhất một cảnh thôi. Mk còn tính viết tiếp nhưng do lỗi sự cố bản thảo của mk cập nhật ko được quá 590 từ nên chap này mk Phải đăng luôn, chap sau mk sẽ bù lại. Về phần truyện thì mọi người góp ý với mk nhé  😄😄😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net