Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn neon màu đỏ mờ, quán rượu được xây dựng theo lối cổ kính phương Đông, thoạt nhìn hài hòa ấm áp, Dịch Phong về đây, được một người bạn giới thiệu đến, vì vậy mới kéo Cảnh Du tới chổ này uống rượu.

Chọn được một bàn nhìn được tổng view, Dịch Phong chìa tay mời anh ngồi xuống, kêu một ly Macallan, rồi quay sang hỏi Cảnh Du.

"Anh gọi đi"

Không quá mất thời gian suy nghĩ, anh gọi một ly giống cậu. Người bồi bàn quay vào trong lấy rượu, Dịch Phong ngạc nhiên, mỉm môi nhìn anh.

"Anh cũng thích loại này?"

"Chổ này, tôi cũng hay đến, mỗi lần đến đây đều gọi loại này"

Dịch Phong nhướng mày bất ngờ, quả nhiên là Cảnh Du đã biết chổ này sớm hơn cả cậu. Vậy mà ban đầu còn tỏ ra khách khí chỉ đường, thật là ấu trĩ quá đi mất. Cảnh Du bật cười, cầm ly rượu bồi bàn vừa mới đem ra, đưa một ly cho cậu.

"Chúng ta cạn ly đi"

"Cạn ly"

Rượu ngon phải từ từ thưởng thức, Dịch Phong nhấp một ngụm, vị đắng đầu lưỡi, có thêm vị ngọn hòa lẫn vào nhau, cả miệng đều là hương sắc của quý trời ban, đặc biệt sản khoái. Cảnh Du chăm chú nhìn Dịch Phong thưởng thức, không nói gì, chỉ thấy người này, vừa lạ mà vừa quen. Thật sự không thể không nghĩ tới.

"Bác sĩ Hứa có đam mê với rượu sao?"

Dịch Phong đặt ly rượu lên bàn, cậu ngồi thẳng lưng, hai tay khoanh để lên bàn, đáp lại lời anh hỏi.

"Có một thời gian, tôi là con sâu rượu"

"Tôi không nghĩ trước đó cậu như vậy"

Cho dù là ấn tượng ban đầu, hay hiện tại, trong mắt Cảnh Du, bác sĩ Hứa là một kiểu người tri thức có năng lực, cách cậu phán đoán, cách cậu quan sát đặt biệt có logic và trình độ. Con người có hiểu biết sâu rộng, lại có vẻ đẹp dịu dàng mềm mại, tổng thể đều khiến người bên cạnh thấy bị áp bức đến nghẹt thở.

Cũng không biết tại sao Dịch Phong lại nói cho anh nghe cái chuyện mà cậu chưa bao giờ tiết lộ với ai. Quá khứ của cậu, tuy không phải quá mức không thể nhắc tới. Nhưng cũng không thể tùy tiện đem kể với người mới quen.

Dịch Phong cười "Tôi cũng bình thường thôi, có vui có buồn. Sếp Hoàng không cần bất ngờ như vậy"

Cảnh Du gật đầu, vẫn chưa thể tự nhiên được khi đối diện với người này.

Chẳng hiểu tại sao, có cảm giác như Dịch Phong thấu anh đến tường tận vậy.

Dù sao tối nay cũng là mời cậu uống rượu để giải quyết hiểu lầm, sau này hai bên hợp tác với nhau vui vẻ, không cần quá ngượng ngùng.

"Thật ngại quá bác sĩ Hứa, hôm đó tôi có hơi say, nên thất lễ với cậu"

"Tôi không để ý nữa, anh đừng bận tâm"

Dịch Phong càng cố tỏ ra vui vẻ, thân thiện, Cảnh Du càng cảm thấy thật không tự nhiên, đến cuối cùng là cái gì chứ?! Cảnh Du nâng ly uống một ngụm rượu, rượu này uống vội, say rất nhanh, vừa mới đặt ly xuống, hai gò má anh đã đỏ ửng lên rồi. Dịch Phong như đọc hiểu được hành động này, cậu chặn tay anh lại, không cho uống nữa.

Hai bàn tay vừa chạm, càng khiến Cảnh Du thêm ấp úng ngập ngừng. Cảm giác như trước mắt, chính là Ngụy Châu của anh.

"Sếp Hoàng, thật ra tôi cũng muốn nói rõ ràng với anh một chút, để sau này giữa chúng ta làm việc thoải mái hơn. Tôi không biết người bạn đó của anh, nhưng tôi không phải cậu ấy. Tôi là Hứa Dịch Phong, từ nhỏ đã sống ở Pháp với ba mẹ"

Cảnh Du rũ mắt, anh biết cậu không phải Ngụy Châu. Nhưng mọi cảm xúc từ cậu, đều rất quen thuộc. Vốn dĩ anh có chút ích kỹ, đem hy vọng đặt hết lên người Dịch Phong, biết đâu cậu ấy chính là Ngụy Châu thất lạc. Nhưng Dịch Phong không để anh hy vọng, một lần đạp đổ tất cả mong nhớ của anh.

Là anh sai, không thể trách bác sĩ Hứa.

"Xin lỗi cậu, nhưng mà...cậu thật sự rất giống"

Dịch Phong thông cảm cho tình cảm của anh, bây giờ đã là bạn, càng là đồng nghiệp lâu dài, cậu vỗ lên vai anh, nhẹ nhàng an ủi.

"Nếu được, anh kể cho tôi nghe về cậu ấy đi. Biết đâu tôi giúp được anh"

Cảnh Du lắc đầu "Tôi tìm em ấy đã 10 năm, không chút manh mối nào. Thậm chí đã đến nơi em ấy gặp tai nạn, tìm khắp các bờ biển và người dân, họ nói không vớt được đứa bé nào năm đó"

Anh ngừng một chút, rồi nói tiếp.

"Em ấy tên Hứa Ngụy Châu, chúng tôi là thanh mai trúc mã, ba mẹ tôi mất sớm, xem gia đình em ấy là người thân, ngày đó hai nhà chúng tôi gần nhau, thường xuyên bên cạnh vừa chơi vừa học. Ngụy Châu rất ngoan, đặc biệt dễ thương, em ấy xem tôi như ca ca, lúc nào cũng đòi tôi đạp xe ra thành phố la cà đến tối mịch. Mỗi năm đến mùa mưa, em ấy kéo tôi ra tắm mưa, xong rồi về nhà đổ bệnh. Khi bệnh rồi càng dính người, lúc ngủ cứ chui rúc vào người tôi..."

Cảnh Du nói đến đó, giọng nói trở nên rung nhẹ, anh lắc đầu, không nói nữa. Dịch Phong hiểu cảm giác đó của anh, nỗi mất mác đó phải rất lớn, mới khiến một nam nhân thường xuyên làm việc trong môi trường nguy hiểm như sếp Hoàng phải chạnh lòng đến nghẹn.

"Nghe anh nói, có vẻ như Ngụy Châu rất quan trọng với anh"

Cảnh Du gật đầu, nhớ lại chuyện lúc trước mà vô thức mỉm cười "Phải, em ấy rất quan trọng với tôi"

"Ở một nơi nào đó, tôi tin Ngụy Châu sẽ hiểu nỗi lòng của anh. Chúc anh sớm tìm được cậu ấy"

"Cảm ơn cậu, hy vọng là vậy"

Dịch Phong mỉm cười, nâng ly cạn với anh. Cậu không hiểu tình cảm của hai người họ, nên không dám nói nhiều, chỉ mong sếp Hoàng sớm tìm được người trong lòng anh ấy.

Hai người vừa uống vừa nói chuyện, đến khi ngà ngà say, càng nói càng thân. Tâm sự trút ra được, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Trong lúc hai đang nói chuyện rất hăng say, thì ở phía cửa ra vào có một trận ồn ào kéo sự chú ý của một người bệnh nghề nghiệp như Cảnh Du.

Một cô gái dáng người thon thả, tóc dài vàng óng, ăn mặc hợp thời, đi giày cao gót, tổng quan dễ nhìn đang cùng một tên nam nhân giằng co cãi vã, những chuyện nam nữ yêu đương không hợp sinh mâu thuẫn cũng không có gì đáng xem, cho tới khi Cảnh Du chăm chăm nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đó.

Dịch Phong thấy anh ngừng nói chuyện, ánh mắt chuyên tâm nhìn về trước, cậu cũng nhìn theo anh.

"Đó chẳng phải là cô bạn gái của Trần Thiện sao?"

Không có đủ chứng cứ buột tội, cấp trên ra lệnh thả cô ta tại ngoại. Cũng vừa cách đây mấy tiếng.

Cảnh Du gật đầu, anh nghiêng người gần Dịch Phong một chút.

"Cậu có thấy cô ta rất khác so với lúc chúng ta gặp không?"

Lúc đầu cô ta rất đơn giản, gương mặt thậm chí có chút hốc hác, đầu tóc rối bù, hợp với công việc buôn bán tại cửa hàng. Bây giờ gặp lại, nếu không nhìn kỹ còn tưởng nhầm lẫn. Dịch Phong cũng đánh giá giống anh, vì cái gì một con người lại thay đổi đến mức đó.

"Sếp Hoàng, anh nhìn đi, bộ quần áo của cô ta là bản giới hạn của Dior, vừa ra mắt tuần trước"

"Vậy thì không đúng, kinh tế của cô ta thuộc trung bình, lúc Trần Thiện còn sống mở quán lẩu X còn đống cả thuế, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền để chơi Dior chứ?"

Dịch Phong quay mặt sang nhìn Cảnh Du "Trừ phi có người nuôi cô ta, mà người này rất có thể là nam nhân đó"

Cảnh Du trầm tư hướng mắt về cặp nam nữ, người nam nhân đứng kế bên cô ta đang ra hết sức nài nỉ vuốt ve, còn cô ta hình như không mảy may đoái hoài tới.

Đột nhiên cô ta giơ chân đá vào hạ bộ tên nam nhân, cả Cảnh Du và Dịch Phong đều giật mình, sau đó cô ta còn cho tên nam nhân một đấm vào bụng.

"Karate? Cô ta có võ?"

Cảnh Du trợn mắt lên nhìn Dịch Phong, cả hai người đều hiểu tại sao trên người Trần Thiện lại có quá nhiều vết thương, và lời kể của hàng xóm mỗi tối đều nghe như có tiếng đấm bốc và rên rỉ kêu đau, rất có khả năng cô ta hành hung ngược đãi Trần Thiện.

Nam nhân bồi bàn đi đến thay đá cho bàn Cảnh Du, anh giã lã hỏi han.

"Nam nữ bây giờ kích động thật, hở chút là cãi nhau rồi, chổ công cộng vậy mà"

Nam bồi bàn cười, nhìn sang đôi nam nữ ở cửa "Bọn họ là khách quen, cũng thường cãi nhau như vậy lắm, cô gái đó rất dữ, đánh cũng rất hăng, thấy là sợ rồi"

Dịch Phong trườn người lên, quậy ly đá trong tay "Bọn họ thường đến đây lắm sao?"

"Đúng vậy, tôi nhớ đêm ngày 13, hai người họ vào quán, chưa nói đến nửa câu thì cãi vã, còn động tay động chân"

Cảnh Du cùng Dịch Phong nhìn nhau.

"Cậu có nhớ vào lúc mấy giờ của ngày 13 không?"

Nam bồi bàn không ngại suy nghĩ một lát rồi trả lời "Ngày đó tôi trực, hình như là 10h đêm, đúng rồi, là khoảng đó, tôi nhớ lúc ra châm đá, bị bọn họ chửi cho một chập, sau đó bị quản lí lôi vào mắng, đúng xui xẻo"

Cách thời gian gây án 1 tiếng đồng hồ. Bằng chứng ngoại phạm vẫn không có.

Sáng hôm sau, Cảnh Du đã phái Lý Bân đi điều tra lại một lần nữa về cô bạn gái. Thì ra một năm trước, cô ta đã từng đoạt giải quán quân toàn thành phố về môn karate, quan hệ với bạn bè của cô ta rất xấu, là kiểu người đi khắp nơi rù quyến tình cảm của các nam nhân nhẹ dạ. Sau khi giành được giải quán quân, cô ta tình cờ gặp Trần Thiện đang đi công tác tại cùng thành phố mà gặp, thấy anh ta hiền lành lại dễ lừa gạt, hai người quen nhau, một thời gian thì nảy ra ý đồ muốn tiền của Trần Thiện, nhưng một nhân viên bình thường thì tiền đâu ra, anh ta phải làm ngày làm đêm, bao nhiêu tiền đều đưa cho cô ta hết.

Cũng chính vì tần suất lập lại thường xuyên, cô ta dần lộ ra tâm tính, tiền sài không đủ thì đánh đập hành hạ Trần Thiện. Nhưng cũng tại anh ta, vì quá yêu nên nhẫn nhịn.

Trên bàn họp nội bộ sở cảnh sát, Lý Bân ngồi gần Cảnh Du, trình bày những gì điều tra được.

"Nửa năm trước, có một vụ án cướp đá ở trung tâm thương mại thành phố, tổng số kim cương cướp được hơn 20 viên. Hôm đó có hai tên mặc áo đen cầm súng, bắn chết hai nhân viên bảo vệ và một cô nhân viên giữ chìa khóa mở kho đá. Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ"

Tin này Lý Bân cũng tình cờ mà điều tra được, sau khi nghe Cảnh Du nói lại báo cáo của bác sĩ Hứa.

Lý Bân nói tiếp "10 viên kim cương được tìm thấy trong dạ dày Trần Thiện có thể là số kim cương bị đánh cướp đó lúc"

Cảnh Du ngồi tựa vào ghế, trầm ngâm suy nghĩ.

Anh hỏi Lý Bân "Còn tên nam nhân kia?"

Lý Bân nháy mắt với nữ cảnh sát, cô ta là người điều tra, nhanh chóng trả lời "Hắn tên Quân, đang là nhân viên của trung tâm đá quý mà anh Bân vừa nói. Chức vụ quản lí khu đá. Lúc vụ cướp xảy ra, anh ta không có mặt do không có ca trực, vô tình cô nhân viên giữ thay anh ta chìa khóa chết thế mạng"

Một nhân viên cảnh sát khác chen vào "Vậy cũng có thể nhân lúc không trực mới phạm pháp. Tên Quân cùng cô bạn gái có mối quan hệ bất chính ngay trong lúc đang quen với Trần Thiện. Giả sử hai tên cướp lúc đó là tên Quân và cô ta, sau khi cướp đi số đá, một ít đem bán, một ít để lại, số để lại bị Trần Thiện phát hiện đem giấu trong bụng, cả hai phát hiện hành hung cậy họng anh ta, không được nên thủ tiêu luôn"

Cảnh Du tự hỏi "Nếu đã muốn giết người cướp lại số kim cương, sao bọn họ không mổ bụng để lấy?"

Nghi vấn chính là nằm ở chổ này.

Hoặc là bọn họ không có cái gan mổ bụng người chết.

Phòng họp trầm lại, mỗi người đều có suy nghĩ và phán đoán của mình. Hiện tại mọi chứng cứ tìm được đều hướng về tên Quân và cô bạn gái, bằng chứng ngoại phạm không tìm được, rõ ràng rất khả nghi.

"Sếp Hoàng, hay xin lệnh bắt người hỏi cung"

Lời đề nghị của Lý Bân được các đồng nghiệp rất hưởng ứng, có điều Cảnh Du còn đang có khuất mắc.

Lâm Khang lúc này từ ngoài cửa cầm bản báo cáo bước vào.

"Đúng là 10 viên kim cương chính là những viên bị đánh cướp, nhưng..."

Dịch Phong từ sau lưng Lâm Khang bước ra đứng song song với anh, hai người cùng đồng thanh lên tiếng.

"Cả hai người họ đều không phải hung thủ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net