truye^n. nga'n ke^nh 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mà em lại lên đây?"

- "Em sợ hiện tại. Em vẫn có tình yêu làm chỗ dựa, nhưng có gì là mãi mãi hả anh? Sẽ như thế nào nếu một ngày em không nắm giữ được tình yêu đó, và mất luôn niềm hy vọng cuối cùng?" - Di cười nhẹ.

- "Như thế là không công bằng với anh ấy"- Hoàng khẽ nói

- "Tháng đầu tiên, em nhận được mail của anh ấy mỗi ngày, về nỗi nhớ, về tình yêu, về những ngày không có em. Tháng thứ hai, em nhận mail một tuần một lần. Anh ấy nói về nỗi bất lực trong tuyệt vọng tìm kiếm em, sự mệt mỏi của nỗi nhớ, sự rã rời của thể xác và tâm hồn. Tháng thứ 3, em biết được sự đầu hàng của anh ấy. Em trở thành một giấc mơ của người khác. SG lại trở về nhịp sống bình thường. Và ngày hôm qua, em đã trở thành người yêu cũ của anh ấy rồi..."

- "...Bây giờ em chỉ nhớ tới ba mẹ em thôi. Nhớ quá .."

Đêm lạnh hơn, Di khẽ nép vào vai Hoàng, nhè nhẹ: "Không hiểu sao, dạo này em hay nằm mơ nghe thấy tiếng Tách Tách từ máy ảnh của anh. Haha. Em bị nó ám ảnh mất rồi."

Hoàng nhìn sâu vào mắt Di: "Mắt sưng rồi,làm sao lên hình được nữa đây?". Di khẽ cười nhẹ." Em muốn về Sg quá. Nhớ quá rồi."

...Nơi đây không thể nào giữ được chân em...

Nắng

Sau mùa lạnh, chút nắng ấm áp len vào phòng trọ bé nhỏ của tôi. Tôi ngồi lặng lẽ ngắm những tia nắng đầu ngày, sau khi đọc lá mail, có lẽ là cuối cùng của anh. Anh nói về một tình yêu xưa cũ, về những gì đã qua, về những thay đổi của một cuộc sống mới, và cả một tình yêu mới. Tôi khẽ mỉm cười. Giờ đây tỉnh giấc sau giấc mơ, tôi thấy hài lòng với những gì đã qua. Vùng đất mới khiến tôi hồi sinh, một tình yêu mới giúp tôi tìm lại chính mình... thấy lòng nhớ Hoàng quá đỗi. Dư âm của đêm giáng sinh vẫn còn đâu đây. Nhưng cũng chính thời điểm này, tôi phải trở về nơi dành cho tôi, đối diện với quá khứ và sống tiếp với đam mê của mình.

Khi tôi nói 3 ngày nữa tôi sẽ về Sài Gòn, Hoàng im lặng.

-"Anh đừng buồn. Mình đã biết trước về ngày hôm nay rồi mà"

-"Anh hiểu, anh chỉ không thể tuởng tượng được những thứ xô bồ nơi đó sẽ hằn nếp nhăn lên những bức ảnh của anh".

-"Haha. Anh có thể dùng photoshop được mà"

-"Ôi không. Em chỉnh không cần chuẩn mà". Tách tách

- "Haha"

....

"Anh gửi kèm bức thư là niềm tự hào đầu tiên của anh. Tác phẩm đoạt giải là một khoảnh khắc buồn vô cùng tận, khi anh đứng trước mặt hồ phẳng lặng, lòng nhớ em da diết. Anh tự hỏi thành phố sương mù này đã thay đổi những gì từ khi em đến đây. Anh nhìn lại những bức ảnh đã chụp, mường tượng lại gương mặt của em. Kỷ niệm không nhiều, nhưng đủ để anh tìm được ý nghĩa cho tuổi trẻ của mình. Nhờ em,a nh can đảm theo đuổi đam mê của mình. Nhờ em anh biết được cái cảm giác đầu đời. Nhưng em à, chưa bao giờ anh nói 3 từ ANH YÊU EM với em phải không. 5 ngày nữa anh sẽ vào đó, anh sẽ làm quen với khói bụi, kẹt xe và đủ thứ phức tạp khác. Anh sẽ chấp nhận tất cả, chỉ bởi vì anh không muốn cuộc đời thứ hai của em chỉ có một mình, và muốn nói 3 từ đó với em. Ba mẹ nhắc em suốt. Cái máy ảnh của anh cũng nhớ em, nó hư liên tục. haha. Anh cũng đang học photoshop.Anh đoán khuôn mặt em cũng đã không còn trắng nữa và lấm tấm tàn nhang rồi đấy.."

truyen thu' haj: phong' A402

Paris. Còn một tuần nữa là giáng sinh...

Quanh tôi, ai cũng hối hả tất bật chuẩn bị cho giáng sinh- dịp để mọi người trong một gia đình đoàn tụ hay đơn giản chỉ là dịp mà mọi người tặng quà cho nhau, thể hiện sự quan tâm lẫn nhau nhưng tôi vẫn một mình, không ai cả, không có cây thông noel và không có món quà nào hết. Trong căn phòng nhỏ nhìn ra con sông Seine thơ mộng đầy ắp sự im lặng, tôi ngồi bên bậu cửa sổ, tay cầm cốc cacao nóng và nghỉ ngơi sau một ngày học tập mệt mỏi. Bỗng nhiên, sự im lặng đó bị phá vỡ bằng hồi chuông điện thoại.

- Alô! Mẹ à...

Mẹ tôi gọi cho tôi để hỏi thăm tình hình học tập, sức khỏe của tôi và để thông báo rằng cô em họ tôi - Lan sang bên này mổ bệnh dạ dày và bảo tôi vào thăm. Đã rất lâu rồi tôi không gặp cô em họ đó. Trong trí nhớ của tôi, Lan chỉ là cô bé con có đôi mắt thật lớn. Không biết dạo này Lan trông thế nào nhưng ở nơi đây mà nằm một mình trong bệnh viện thì buồn quá. Tôi nói với mẹ rằng hôm nay muộn rồi, mai con sẽ vào thăm em ấy. Và màn đêm đóng lại những tia sáng cuối cùng của một ngày mùa đông dài đằng đẵng. Paris ngập trong màn đêm tĩnh lặng

Ngày hôm sau, sau khi đi học xong, chiều đổ bóng, tôi lái xe đến bệnh viện Pitié-Salpêtrière. Bệnh viện nằm bên bờ sông Seine êm đềm. Tới khoa hồi sức, tôi hỏi bác sĩ thông tin về bệnh nhân từ Việt Nam sang và mổ dạ dày. Bác sĩ trực chỉ tôi vào phòng A402. Tôi nhìn qua cửa kính, bóng cô em họ đang ngủ. Tôi khẽ đẩy cửa vào. Lan đang nằm trên giường và vẫn đang trong mơ màng. Có lẽ vừa mổ xong nên sức khỏe em còn rất yếu. Khuôn mặt hiện lên vẻ thơ ngây, thánh thiện. Lâu quá không gặp, trông em họ vừa lạ, vừa quen. Tôi đặt bó hoa hồng lên trên bàn và đi ra phía cửa sổ. Tôi cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng để không phá vỡ giấc ngủ của em họ. Bên ngoài, Paris và sông Seine chìm trong một màu trắng, vẫn gió lạnh, vẫn bầu trời u ám. Thời gian trôi qua mà cô em họ vẫn không tỉnh dậy. Tôi viết vài dòng lên một mẩu giấy nói rằng anh họ em đến thăm. Chúc em mau khỏe. Mai anh lại đến rồi lại nhẹ nhàng đẩy cửa ra về.

Tôi ra về và cảm giác có gì đó là lạ nhưng có lẽ đó chỉ là cảm giác của hai người họ hàng lâu không gặp nhau. Tôi quên nhanh cảm giác đó. Gọi điện cho mẹ nói rằng tôi đã vào thăm, tất cả đều ổn.

Ngày thứ hai...

Tôi lại vào bệnh viện và xách theo giỏ hoa quả. Vẫn phòng bệnh đó, cô em họ vẫn đang ngủ. Tôi khẽ đẩy của vào, chẳng có điều gì khác biết giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay ngoại trừ tôi bắt gặp một nụ cười hồn nhiên, trong sáng hiện lên trên khuôn mặt của em họ. Đặt giỏ hoa quả xuống và ngồi ghế đợi. Mẩu giấy hôm qua đã có người đọc và bỏ đi. Bó hoa hồng vẫn còn tươi và đẹp. Sao hai lần đến đây đều không gặp bác tôi nhỉ? Chắc có lẽ bác ấy đi lo công việc rồi. Tôi đang mơ mộng với Pari mùa xuân tràn ngập ánh nắng của ngàn hoa, những đại lộ lại ồn ã với hàng triệu lượt người qua lại, bầu trời lại chan hòa, rạng rỡ thì Lan ư ư đòi uống nước. Vội vàng tôi rót nước cho em uống. Sau một lát, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác xuất hiện trên gương mặt Lan:

* Anh là ai?

* Anh là anh Nguyên - anh họ em đây, em không nhớ anh àh? 2 năm rồi không gặp, trông em khác đi nhiều đấy.

Cô em họ ngẩn ngơ, giọng pha chút mệt mỏi:

* Ơ anh Nguyên nào nhỉ?

Tôi cười nhẹ:

* Em không nhớ gì àh? Hay là ca phẫu thuật có gì đó đụng chạm đến bộ nhớ?

Không để Lan có thời gian trả lời. Tôi tiếp:

- Hôm nay anh có việc phải đi rồi. Chào em nhé! Hoa quả anh mua anh để trên bàn đấy. Em ăn đi cho mau lại sức. Sớm khỏe nhé.

Tôi về và cảm giác hôm qua lại xuất hiện. Cảm giác của một người vừa quen vừa lạ đang nằm trong phòng. Nhưng rồi cảm giác đó cũng sớm bị gạt sang một bên, phần vì tôi nghĩ rằng 2 năm không gặp, phần còn lại vì buổi hội thảo của trường tôi được mời và tôi phải nhanh đến đó cho kịp lúc.

Ngày thứ ba...

Hôm nay có vẻ như em tôi đã khỏe hơn, tôi đến đúng lúc em đang ngồi tựa lưng vào giường và nhìn ra ngoài cửa sổ.

* Sông Seine thật đẹp phải không em?

* Anh là ai mà sao tôi không biết?

* Anh là anh Nguyên- anh họ em mà

* Xin lỗi tôi không có anh họ, cả bố và mẹ tôi đều là con một, tôi cũng là con một.

Tôi giật mình và sững người thật sự. Chẳng lẽ cảm giác 2 hôm vừa rồi lại là đúng. Tôi đang luống cuống không biết phải nói gì, không biết phải làm thế nào thì cánh cửa phòng mở ra. Một người phụ nữ tầm 45 tuổi bước vào, cười với tôi như khẽ chào và nói với Lan :

* Mẹ không biết rằng con có bạn ở tận bên này đấy. Hai đứa nói chuyện vui vẻ nhé. Mẹ qua lấy túi rồi phải đi lo công việc luôn.

Và rồi lại một nụ cười nữa như cám ơn tôi. Cửa phòng đóng lại. Đúng là không phải là em họ tôi và người phụ nữ kia ko phải bác tôi mà họ lại gọi nhau là mẹ con. Có lẽ tôi đã nhầm thật sự rồi. Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng, Tôi kiếm cớ có việc và xin phép ra về.

* Khoan đã. Tại sao anh biết tôi thích hoa hồng?

* ừ thì... anh đoán thế.

Tôi chạy một mạch ra ngoài và không hết ngỡ ngàng rằng tôi đã nhầm lẫn. Tôi ngượng quá, đi coi một người con gái xa lạ làm em gái, quan tâm săn sóc. Tôi lên xe và lái thẳng về nhà. Chui lên giường, Úp mặt xuống. Một cảm giác vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ và rồi tôi ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ, tôi mơ về một thiên thần áo trắng đến bên tôi, xua tan tất cả lạnh giá, đưa tôi đến một vùng đất ấm áp và bình yên. Lạnh giá và cô đơn là hai điều mà tôi sợ nhất từ trước đến giờ.

Ngày thứ tư...

Hôm nay là chủ nhật. Tôi dậy muộn hơn mọi khi vì hôm nay được nghỉ học. Bụng đói meo vì tối hôm qua chưa ăn gì. Tủ lạnh cũng chẳng còn gì. Tôi lái xe ra một tiệm ăn ở gần nhà. Tôi không tránh khỏi suy nghĩ về chuyện hôm qua. Tôi phải làm gì bây giờ. Lại đến bệnh viện, hỏi kĩ lại bác sĩ một lần nữa và được chỉ vào đúng phòng của em họ tôi. Tôi nhẹ nhõm và thoải mái vì nhận ra em họ tôi cùng hai bác. Vui vẻ nói chuyện với mọi người và không quên kể cho họ nghe câu chuyện vài hôm trước tôi gặp. Hôm nay là ngày nghỉ và có lẽ tôi sẽ ở đây cả ngày để nói chuyện, chăm sóc cho em mình. Cảm giác có họ hàng bên cạnh thật vui vì lâu lắm rồi không có ai sang bên này chơi với tôi. Khi mọi người nói khát nước, tôi ra ngoài để mua nước vì trong bệnh viện không có sẵn. Theo lối hành lang đi mua nước, qua phòng A402, tôi ghé nhìn vào. Một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn ngồi bên cửa sổ. Tôi muốn bước vào để xin lỗi về chuyện hai hôm trước. Vẫn câu hỏi cũ:

* Sông Seine đẹp chứ?

* Đẹp! Nhưng hoa hồng còn đẹp hơn. Em muốn một lần được xuống đó. Em biết thế nào anh cũng sẽ quay lại.

* Tại sao?

* Anh đánh rơi thẻ học sinh hôm nọ. Anh phải quay lại chứ, đúng không? Anh là du học sinh àh? Thích nhỉ? Nếu không bị bệnh. Em cũng sẽ sang Pháp học ngành y. Anh thích ngành y chứ?

* Anh thích. Nhưng anh đang học kinh tế em ạh. Em khỏe nhanh thật đấy.

Kì lạ quá. Chúng tôi nói chuyện như hai người đã quen nhau từ rất rất lâu trước đó vậy. Em kể về những mơ ước của em sau khi khỏi bệnh. Tôi nghe hết và không muốn cắt những dòng suy nghĩ ấy. Tất cả những điều em nói vẽ lên trước mắt tôi một thế giới muôn màu sắc, không có đau thương. Một cô gái trạc tuổi tôi thôi mà sao suy nghĩ nhiều, mơ ước nhiều quá, giản dị quá. Nhưng nổi trội hơn tất cả. tôi vẫn thấy, cô ấy muốn mình được khỏi bệnh. Tôi chưa kịp hỏi cô ấy bị làm sao thì mẹ cô ấy bước vào. Cười với tôi và nói:

* Cháu có thể ra ngoài này cô nhờ chút việc được không?

* Dạ được ạh.

* Cô rất cám ơn cháu về những ngày qua cháu đã ở bênh cạnh con bé. Cô quá bận để có thể ở bên cạnh nó . Không có cháu, cô không biết phải làm thế nào cả. Cô nhờ cháu một việc được không?

Tôi quay lại nhìn cô gái. Khuôn mặt ấy thánh thiện quá. Tôi nói:

* Dạ được ạh. Cô cứ nói đi

* Cô có việc phải về Việt Nam 3 ngày. Cô sẽ trở lại ngay lúc có thể. Cô bận công chuyện. Cháu có thể ở lại đây, chăm sóc cho con bé thay cô được không. Cô thực biết ơn cháu lắm!

Tôi nhìn em một lần nữa và nói:

* Được ạ! Cô hãy tin cháu. Cháu sẽ làm tốt nhất có thể

Cô cười với tôi, rút trong túi ra một khoản tiền và nói:

* Cháu cầm lấy lo cho em hộ cô nhé!

* Không cần đâu cô ạh. Cháu có thể tự lo được mà. Cô cứ yên tâm đi công việc đi ạh.

Và rồi cô ấy bước ra khỏi bệnh viện để tới sân bay. Tôi quay trở lại phòng nói chuỵện với em. Tôi biết thêm được tên em. Nhật Ánh. Một cái tên thật hay! Cứ như vậy. Khi trời tối. Tôi chờ cho em ngủ thật say rồi mới ra về. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy đã làm tôi ấm áp biết nhường nào. Em là người con gái đầu tiên mà tôi cảm thấy lúng túng, gượng gạo hay đơn giản: Tôi thích em mất rồi.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu tôi được nghỉ dịp lễ giáng sinh. Hai hôm nhiệt độ có tăng đôi chút và tuyết rơi về trưa, chiều ít hơn ban đêm và sáng sớm. Tôi xin phép bác sĩ đưa em đi ra ngoài. Ban đầu, em có vẻ ngại vì lời đề nghị bất ngờ của tôi, đôi má ửng đỏ làm khuôn mặt em đáng yêu trông thấy. Tôi đưa tay tôi ra và nói:

o Em tin anh chứ? Anh sẽ chỉ cho em thấy Pari mùa đông đẹp như thế nào.

Em khẽ cười. Đó là lần đầu tiên em cười với tôi, thật tươi. Nụ cười hay cũng chính là sự đồng ý. Em nắm lấy tay tôi. Tôi đưa em đến các tiệm café, tiệm bánh ngọt nổi tiếng ở nơi đây, cùng em đi dạo qua các con phố, thật chầm chậm, từng bước và rồi bàn tay tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia lúc nào không hay. Trời lạnh nên tôi không dám đưa em đi ăn kem chứ kem ở Pari tôi thấy ngon và đặt biệt hơn tất cả. Lạnh nhưng ngọt và thanh khiết. Em vẫn chưa được khỏe hẳn nên cứ buổi tối là tôi phải đưa em về phòng. Đó là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời tôi mà tôi có. Tôi đã yêu người con gái đó...

Ngày thứ bảy... và cũng là ngày cuối cùng. Giáng Sinh...

Tôi đến muộn vì công chuyện buổi sáng và bận đi mua cho em một món quà giáng sinh. Một chiếc vòng cổ hình ngôi sao thật đẹp. Tôi đến vào đúng lúc 5h chiều. Em đang ngủ. Tôi cố tình không đánh thức và cố gắng ngồi chờ đợi. Tôi muốn em bất ngờ vì món quà này. Rồi em cũng tỉnh. Tôi đưa món quà ra mà nói:

* Chúc em giáng sinh an lành hạnh phúc và hơn hết, anh chúc em sẽ sớm khỏi bệnh và thực hiện tất cả các ước mơ của mình.

Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của em.

* Sao em không mở nó ra đi. Nó đẹp lắm đấy!

* Không. Em sẽ mở nó ra lúc chỉ có một mình em. Bây giờ mình làm gì hả anh?

* Anh đã cố gắng xin bác sĩ cho em được ra ngoài rồi. Nhưng nhớ phải mặc ấm nhé. Anh còn một bất ngờ nữa muốn dành tặng cho em

Tôi dẫn em đến một tiệm ăn thật đặc trưng của Paris và chúng tôi đã có một bữa tối giáng sinh ngọt ngào.

Sau bữa ăn. Tôi dắt em đi dọc bờ sông Seine. Đường phố về khuya chẳng còn ai qua lại, chỉ còn con đường, tuyết trắng, tôi và em. Em nói khẽ với tôi:

* Anh... ôm em được không?

Tôi khẽ cười vì đó là việc mà tôi muốn làm từ lâu:

* Được chứ!

Và rồi tôi ôm em thật nhẹ nhàng, ấm áp.

* Anh... hôn em được không?

* Được chứ.

Giữa bầu trời Paris lạnh như vậy những có một thứ gì đó quá đỗi nồng nàn, quá nhiều ấm áp. Lãnh lẽo không còn đáng sợ đối với tôi nữa. Tôi có em bên cạnh rồi.

* Anh... Anh... có yêu em không?- Em ngập ngừng nói trong vòng tay ấm áp của tôi.

Tôi đã không trả lời câu hỏi đó. Tôi chẳng hiểu thứ gì đã ngăn cản tôi lại nữa.Có lẽ tôi thừa hưởng một phần lạnh lùng từ anh trai tôi và một phần sợ hãi không dám yêu ai từ gia đình của tôi. Tôi ôm em thật chặt và nói:

* Muộn rồi. Em phải về thôi. Giữ gìn sức khỏe không ốm thêm là anh không chịu trách nhiệm đâu.

Tôi đưa em về phòng trong bệnh viện và không quên:

* Chúc em ngủ ngon

Em cười thật tươi với tôi.

* Em cũng chúc anh ngủ ngon. Hôm nay em vui lắm!

Ngày hôm sau...

Sáng hôm đó. Tôi đến bệnh viện và háo hức chờ xem em nói gì về món quà của tôi. Nhưng sao căn phòng này ko có ai. Tôi bước vào và có một phong thư để trên bàn:

-Em xin lỗi anh em không thể ở Paris lâu hơn được nữa. Em rất yêu nơi này. Hãy để em là con sông Seine trong anh nhé. Em có việc gia đình gấp phải trở về ngay. Cám ơn anh tất cả những ngày vừa qua đã ở bên em, chăm sóc cho em. Chiếc vòng cổ đẹp lắm anh ạ. Em sẽ đeo nó...vì anh. Sáng sớm nay mẹ em và em về Việt Nam luôn. Mẹ em cám ơn anh. Nếu có cơ hội. Mẹ em mong được gặp anh để trực tiếp cám ơn anh. Chúc anh ở lại học tốt và giữ gìn sức khỏe tốt.

Đáng ra em không nên yêu anh. Em chỉ mang lại đau khổ cho người khác thôi. Nhưng... em vẫn phải nói. Em thực sự rất yêu anh...

Tôi bàng hoàng giật mình cảm tưởng như tâm trí tôi đang vỡ vụn ra thành từng mảnh. Tôi cảm thấy có gì đó đắng trong tim. Tôi lao ra xe và lái thẳng đến sân bay. Tôi chạy vào, giữa hàng ngàn con người. Làm sao tôi tìm được em đây? Tôi cố chạy, cố kiếm tìm bằng trực giác của mình nhưng sân bay lớn quá. Em ở đâu? Tôi không biết. Sao quanh tôi cứ quay cuồng lên thế này. Tôi gục ngã, suy sụp ngay lúc đó và... khóc. Tôi đã để lỡ mất cơ hội nói với người con gái tôi yêu rằng anh rất yêu em. Bây giờ em trở về Việt Nam mất rồi. Làm sao anh có thể gặp lại em đây? Tôi phải làm gì bây giờ đây? Nhưng tôi nhớ ra mình vẫn còn một hi vọng có thể gặp được em. Tôi bình tĩnh lại, lên xe lái về bệnh viện.

Thật may mắn khi tôi trở lại và vẫn còn xem được hồ sơ bệnh án của em. Ôi trời ơi. Tôi không còn tin vào những gì tôi đang nhìn thấy nữa. Em bị ung thư dạ dày sao? Cả bầu trời sau lưng tôi như sụp đổ, một cái lạnh tràn ngập đổ xuống con người tôi.Chân tay tôi như rụng rời ra từng khúc. Tôi đã kịp lưu lại địa chỉ gia đình em ở Hà Nội trước khi hồ sơ đó được chuyển đi. Tôi thề rằng tôi sẽ đến. Chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ đến

Công việc học tập của tôi không cho phép 1 ngày nào tôi được rời khỏi nơi này. Cuối cùng rồi mùa xuân cũng đến, rồi mùa hạ qua, mùa thu điểm từng chiếc lá vàng nơi con đường góc phố của Pari tráng lệ. Sau 10 tháng. Cuối cùng, tôi cũng có cơ hội được quay trở về Việt Nam...

Như những gì tôi đã tự hứa với mình. Tôi tìm đến địa chỉ trên mẩu giấy đã vàng theo thời gian mà tôi có. Một ngôi biệt thự cổ bên cạnh Hồ Tây thơ mộng. Căn nhà đẹp quá. Tôi gọi cửa. Một người giúp việc ra mở cửa cho tôi và mời tôi vào phòng khách, nhẹ nhàng hỏi:

* Xin lỗi cậu cần gặp ai?

* Cháu đến đây để gặp Nhật Ánh. Bác có thể gọi cô ấy ra cho cháu gặp được không bác

Không nói gì, bác quay lưng đi lên gác. Tầm 2 phút sau, một người phụ nữ trung niên bước xuống. Tôi nhận ra là mẹ của Nhật Ánh. Tôi đứng dậy, hồ hởi:

* Cháu chào cô ạh. Cô còn nhớ cháu chứ. Cháu là ... là bạn của Ánh bên Pháp đây ạ. Ánh đâu rồi hả cô?

Không trả lời. Sự im lặng đó làm tôi lạnh sống lưng, căng thẳng tột cùng. Đi ra phía cửa và quay lại nói với tôi:

* Cô sẽ dẫn cháu đi gặp Ánh.

Tôi lái xe đi theo sự chỉ dẫn của cô đến một khu nghĩa trang. Tôi đạp chân phanh nghe két một tiếng dài giống như tim tôi như ngừng đập một lát. Xe đứng khực lại.

* Như thế này là sao hả cô? Chẳng lẽ...

Không trả lời. Tôi nhận thấy những giọt nước mắt chảy trên gương mặt cô và một cái khẽ gật đầu.

Tôi như muốn ngất đi nhưng cố gắng lấy hết bình tĩnh. Tôi bước ra, mở cửa cho cô và cùng cô tới một ngôi mộ hướng ra phía bờ sông. Cô nói với tôi:

* Nhật Ánh đây cháu ạ. Cám ơn cháu những ngày bên Pháp! Đó có lẽ là những ngày vui nhất của cuộc đời con bé.

Tôi gục xuống, tôi không nghĩ rằng em ra đi nhanh đến thế. Căn bệnh quái ác mà tôi đọc được thực sự tôi không muốn nhớ. Tôi đã cố quên và luôn giữ trong tôi tâm niệm rằng em đang chờ đợi tôi về vì em có nói với tôi: "Em muốn được cùng anh chèo thuyền quanh hồ Tây". Nhưng... Nhưng sao em không đợi tôi. Em ra đi vội vàng quá. Lúc đó, tôi chỉ viết ôm mặt khóc. Tại sao ông trời lại bất công như thế? Không cho tôi được gặp người ấy lần cuối? Không cho tôi cơ hội để nói rằng Anh rất yêu em hay phải chăng, tôi đã từng có nhưng tôi không biết nắm lấy và để tuột đi một cách quá dễ dàng. Giờ tôi đã hiểu tại sao em lại phải đi về ngay trong đêm hôm đó, bác sĩ nói em chỉ còn sống được 2 tháng nữa. Mẹ em và gia đình em đều muốn những ngày cuối em được ở bên cạnh gia đình mình nên phải vội vàng như thế và có lẽ cả mẹ em cùng em đều không muốn tôi suy nghĩ làm ảnh hưởng tới việc học nên đã đi ngay trong sáng sớm hôm sau.

Hoàng hôn buông dần ánh tím trên khu nghĩa trang. Tôi cùng cô ra về, nước mắt trên gương mặt đã khô nhưng làm sao nước mắt trong tim tôi khô được đây?

Vài tuần sau tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net